• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy cô cãi nhau với mục đích gì?” Đồ Minh hỏi cô: “Chỉ thảo luận lành mạnh thôi, không phải tranh luận.”

“Vì muốn chiến thắng với hả giận đó chứ sao! Nếu không thì vì cái gì?”

“Ví dụ như giải quyết vấn đề?”



“Sếp, sếp nghĩ thử xem có một đạo lý như thế này không: Sếp khác với người ta, có người vô cùng lý trí, cả đời này sẽ không bao giờ nổi giận với người khác, có người thì vô cùng yêu bản thân mình, không thể để cho mình chịu ấm ức dù chỉ là một chút.” Lư Mễ chỉ vào mình: “Lumi tôi đây chính là loại người không để mình chịu ấm ức. Cho nên ai động đến tôi thì tôi sẽ chơi lại họ, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Đồ Minh nghiêm túc nhìn Lư Mễ, đồng ý với đạo lý này của cô, anh gật đầu: “Được. Vậy nên vấn đề giữa chúng ta đã được giải quyết chưa? Cô có cần cãi nhau với tôi nữa không?”

“Không cần, tôi bớt giận rồi.”

Lư Mễ ngửa cổ lên, biểu hiện giống như một con Khổng Tước đã chiến thắng. Đồ Minh thấy tư thế này của cô rất hài hước, cười với cô.

“Sếp đừng cười, tôi sợ đấy.” Lư Mễ nhìn vào mắt Đồ Minh: “Tôi biết sếp không cãi nhau với tôi không phải vì sợ tôi, mà là vì sếp chỉ muốn nói đạo lý với tôi thôi. Tôi cũng sẽ không được voi đòi tiên, tôi biết điều mà.”

“Buổi nói chuyện này của chúng ta cũng tính là êm đẹp nhỉ, thế thì tốt rồi. Cô đi làm việc đi.”

“Ừm.”

Lư Mễ ra khỏi phòng làm việc của Đồ Minh, nhớ lại chuyện mới vừa xảy ra, nói với Thượng Chi Đào: “Chị thấy hơi bất ngờ vì Will lại là người như thế.”

“Em cũng bất ngờ vì chị không cãi nhau với anh ta.”

“… Chị của em cũng biết nói đạo lý mà.”

“Lại chả thế!” Thượng Chi Đào đứng lên: “Đi mua cà phê không chị? Không biết sao hôm nay em thấy hơi chóng mặt.”

“Đi.”

Hai người đi mua cà phê, đứng trong thang máy, Lư Mễ lại nghĩ tới những phản ứng khác nhau của Đồ Minh, có cảm giác người anh em này rất nham hiểm: “Flora, sao chị cứ cảm thấy anh ta là một con cáo già thế nhỉ?”

Thượng Chi Đào bật cười: “Lần đầu tiên em thấy chị nghĩ về một người nhiều vậy luôn đó, em thấy chị hơi bất thường rồi này.”

“Cũng không biết sao nữa, nghĩ đến anh ta là chị dựng tóc gáy ngay. Ai đời đi hộp đêm mà ngồi thù lù ở trước cửa, cúc áo thì cài đến tận cổ, có khác gì ông thần giữ cửa không chứ? À không, giống sát thủ hơn. Thế thì ai mà không sợ? Đổi lại là em xem em có sợ không?”

“Em không sợ.” Thượng Chi Đào thấy rất khó hiểu, Will này cũng thuộc tầng lớp ưu tú, có khí chất, mới đến công ty không bao lâu mà mọi người đã lén lút thảo luận, họ nói rằng đã lâu rồi Lăng Mỹ chưa từng có ông sếp nào ôn hòa lý trí đến vậy. Thế nhưng anh và Lư Mễ không hợp nhau. Nghĩ đến Lư Mễ không sợ trời không sợ đất như kia, vậy mà cứ đứng trước mặt anh là cụp cái đuôi lại, Thượng Chi Đào nhịn cười không nổi.

Lư Mễ rất thích nhìn Thượng Chi Đào cười, trông cứ như một đứa trẻ chưa trải sự đời vậy. Cô bóp mặt cô ấy: “Ái chà chà cái khuôn mặt này, tươi ngon mọng nước quá trời luôn.”

Trong quán cà phê có rất nhiều người, Luke đang đứng xếp hàng ở phía trước.

“Hay là mình khỏi uống luôn đi chị?” Thượng Chi Đào nói.

“Sao lại không uống? Bảo anh ta mời!” Lư Mễ kéo Thượng Chi Đào đi tới phía trước: “Chào Luke! Trùng hợp quá, mua cà phê hả?”

“Bắt tôi mời phải không?” Luke nhìn Lư Mễ, làm việc chung nhiều năm, không cần cô mở miệng anh ta cũng biết cô đang muốn nói gì: “Sao thế? Không mua nổi cà phê à?” Quay đầu nhìn nhân viên của quán, nói: “Thêm một cốc Americano, một cốc Latte ít đường.”

Lư Mễ uống Americano bao nhiêu năm nay, cả công ty đều biết. Nhưng Thượng Chi Đào thì từ nửa năm trước mới bắt đầu uống Latte ít đường. Lư Mễ nhìn Luke, rồi lại nhìn Thượng Chi Đào, đột nhiên cười.

“Chị cười gì vậy?” Thượng Chi Đào hỏi cô.

Lư Mễ bĩu môi, nói với Thượng Chi Đào: “Lúc chị ở Anh trao đổi có quen một ông bạn người Đan Mạch, cậu ta đến Trung Quốc làm việc rồi. Em biết người Đan Mạch chứ? Trắng nõn mà còn đẹp trai nữa, hôm đó cậu ta bảo chị giới thiệu bạn gái cho cậu ta, chị lập tức nghĩ đến em, tối nay đi gặp đi?”

“OK.” Thượng Chi Đào thoải mái đồng ý: “Nhưng dạo này em hơi bận, đợi em xong việc rồi sẽ đi gặp liền.”

Luke tính tiền xong, nhìn họ một lát: “Tránh đường.” Anh ta đứng đợi bên cạnh, mặt lạnh như băng. Lư Mễ cảm thấy cực kỳ thú vị, cô lại muốn nhổ lông trên mông cọp rồi, cô nói với Thượng Chi Đào: “Thế nhé, mùa đông này chị em mình đi với cậu ta đến Đan Mạch chơi tới bến luôn!”

“OK luôn!”

Thượng Chi Đào cứ OK rồi lại OK, chẳng có lập trường gì cả. Lư Mễ thấy chỉ có tính tình mềm mại của Thượng Chi Đào mới có thể làm cho bản mặt gợi đòn kia của Luke biến sắc được thôi.

Bưng cà phê đi ra, hai người ngồi uống ở dưới tầng, Lư Mễ chợt nói một câu: “Mà lạ lắm nhé, sao Luke biết em uống Latte ít đường?”

Thượng Chi Đào ‘hả’ một tiếng, cúi đầu nhìn cốc cà phê trong tay mình: “Chắc là do lần họp trước đó lúc đặt cà phê anh ta để ý nên biết nhỉ?”

“Anh ta á? Luke? Anh ta mà để ý người khác đặt cà phê gì à?” Lư Mễ suy nghĩ một lát, nói với Thượng Chi Đào: “Nếu như anh ta để ý người khác uống cà phê gì, thế chắc chắn là cú mèo bay vào nhà chả có gì tốt lành, do độc thân lâu ngày nên sinh ra biến thái, muốn làm chuyện bậy bạ với em đấy.” Nói xong thấy Thượng Chi Đào đỏ mặt, cô cười to lên: “Trêu em chơi thôi mà! Em tưởng thật hay gì!”

Lúc hai người quay lại, chuyện cự cãi không vui của Lư Mễ và Đồ Minh đã truyền khắp công ty.

Lư Mễ đến phòng trà rửa cốc, đồng nghiệp cùng bộ phận – Daisy đi tới gần, nhỏ giọng hỏi cô: “Lumi, cô có tin đồn gì của Will không?”

“Tôi không có.”

Phòng này rất chú trọng chuyện trao đổi tin đồn, Daisy hiểu: “Tôi có này.”

“Cái gì?”

“Will này cũng dữ dằn lắm đấy. Cô biết ông sếp Wagor bị bắt hồi trước chứ? Có năm, sáu nhân viên cũng bị kéo theo. Chuyện này rất ầm ĩ.”

“Biết, sao thế?”

Daisy chỉ tay vào phòng làm việc của Will: “Vị này chính là nhân chứng quan trọng đấy.”

“Hả? Là nhân chứng quan trọng bị uy hiếp tính mạng ấy à?”

“Đúng vậy.”

Lư Mễ nghĩ đến bộ dạng không chút sợ hãi của Đồ Minh thì lắc đầu: “Tin đồn của cô nghe ảo ma quá, Will của chúng ta không can đảm đến thế đâu.”

“Will không can đảm thì sao Luke chọn anh ta được? Luke là người thế nào cô biết chứ? Luke mà lại đi chọn người nhát gan hả?”

“À…” Lư Mễ nhớ tới vừa rồi ở phòng làm việc Đồ Minh, anh nói: “Thế này không lý trí lắm nhỉ, cũng không văn minh” thì run cầm cập một hồi, bây giờ mới cảm thấy anh cười như thế trông nham hiểm thật.

“Xong rồi đó.” Daisy vỗ vai Lư Mễ: “Cô bị Will theo dõi chúng tôi rất đồng cảm với cô, nhưng Will chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Với cái nết này của cô thì chắc cũng đấu đá với anh ta rồi chứ gì? Thế có thắng được không?”

Đấu cái rắm!

Lư Mễ thầm mắng một câu, cứ như đấm vào bị bông ấy, chẳng có tác dụng gì cả.

“Vậy Will…”

“Tôi không biết tin đồn gì của sếp cả. Cũng không có cự cãi ầm ĩ gì với sếp. Sếp nói sao thì nhân viên phải nghe vậy! Chúng ta phải thật tĩnh tâm, bất luận sếp nói gì thì cũng đúng hết!” Lư Mễ nói xong cầm cốc đi, không trao đổi tin đồn với Daisy.

Quay lại bàn làm việc kéo Thượng Chi Đào đứng lên vươn vai thả lỏng, lúc Luke ra khỏi phòng làm việc, mắt anh ta đảo qua bóng lưng của Thượng Chi Đào, Lư Mễ thấy anh ta ngẩng đầu đi xa bèn hù dọa Thượng Chi Đào: “Luke vừa liếc em đó.”

“Hả?”

“Nhìn hung dữ lắm kìa.” Lư Mễ giả vờ trừng mắt: “Dự án em làm không tốt à?”

“Tốt lắm mà.”

“Ờ.” Lư Mễ lại nhìn cô ấy, vỗ vai cô ấy: “Hôm nay có tăng ca không? Tan làm cùng đi dạo phố nhé?”

Lư Mễ biết Thượng Chi Đào rất bận, bình thường sẽ không hẹn cô ấy đi đâu, hễ cô mà hẹn cô ấy thì chắc là có tin vỉa hè nào đó muốn chia sẻ rồi, Thượng Chi Đào hiểu điều này: “Không bận, cóc thèm làm việc nữa!” Cái thói này là học theo Lư Mễ chứ đâu!

Hai người cười hì hì, đến giờ tan làm, hai người xách túi đi. Lư Mễ như vậy thì mọi người đã quen rồi, nhưng Thượng Chi Đào tan làm đúng giờ thì đúng là rất kỳ lạ. Lúc xuống tầng hầm đụng phải bóng lưng của Đồ Minh và Luke đang chuẩn bị đi xã giao.

Hai người chạy ra sau xe trốn, Thượng Chi Đào che miệng cười: “Tan làm đúng giờ mà chị lại rén như thế. Không giống chị xíu nào.”

“Chị lười nói nhảm với bọn họ.”

Đồ Minh và Luke lên xe, Luke liếc nhìn bên ngoài, chế nhạo một câu: “Lần đầu tiên thấy có người dọa Lumi sợ đến vậy đấy.”

“Tôi không dọa cô ấy, tôi chỉ nói đạo lý với cô ấy.” Đồ Minh nói sơ qua chuyện hôm nay, đương nhiên cũng nói chuyện mình chủ động xin lỗi. Dưới góc nhìn của anh, sai rồi thì phải nhận lỗi, chuyện này không có gì mất mặt. Quân tử thì phải nên thắng thắn.

“Lumi mà chịu nghe đạo lý à?” Luke nhướng mày: “Tôi không tin.”

“Lumi chỉ có quá nhiều năng lượng với yêu bản thân thôi, cô ấy không phải người xấu.” Đồ Minh rất bao che cho nhân viên của mình, nhân viên của mình thì tự mình quản lý. Người khác nói vài câu, trong lòng anh sẽ thấy không được thoải mái.

Luke phì cười, nghĩ thầm hai người này sao buồn cười thế không biết.

Buổi xã giao hôm nay chỉ đơn thuần là ăn chay uống trà, chỗ hẹn là do Đồ Minh chọn. Người tới là Diêu Lộ An – một người bạn làm nghiên cứu văn hóa của anh, Luke muốn mời đến làm cố vấn sáng tạo.

Ba mẹ Diêu Lộ An là bạn học cũng là đồng nghiệp của ba mẹ Đồ Minh. Từ nhỏ Đồ Minh và Diêu Lộ An đã quen nhau, Diêu Lộ An lớn hơn anh vài tuổi, quỹ đạo cuộc đời của hai người khá giống nhau. Thứ không giống đó là Diêu Lộ An có gần mười lăm năm du lịch vòng quanh thế giới, theo lời của anh ấy thì là: Tôi chỉ được coi là một nhà thơ, không phải là một học giả.

Vòng tròn quan hệ xã hội của Đồ Minh rất nhỏ, nhưng mỗi một người bạn của anh đều có thể xưng tụng là tài tử phong lưu. Lúc Diêu Lộ An đi vệ sinh, Luke nói với Đồ Minh: “Hình như bạn của cậu đều vì Lăng Mỹ mà chuẩn bị nghiệp vụ ấy nhỉ.”

Đồ Minh cười khiêm tốn: “Trùng hợp thôi. Chốc nữa cũng giới thiệu cho đồng nghiệp trong bộ phận làm quen, thế thì lúc mọi người bắt tay vào làm dự án cũng sẽ thuận lợi hơn.”

“Hay là mời đến công ty chia sẻ đi?” Luke suy nghĩ một lát: “Khác với đào tạo thông thường, có thể mở rộng ranh giới thẩm mỹ và kiến thức của mọi người.”

“Được.”

Những người có duyên dù chỉ ngồi lại uống trà với nhau cũng sẽ khiến họ thấy vui vẻ. Họ trò chuyện về mấy tin tức thú vị xoay quanh thế giới, Diêu Lộ An nói về lần cùng đi du lịch năm Đồ Minh hai mươi hai tuổi, lúc kể đến chuyện Đồ Minh bắt tên trộm trên chuyến tàu, Diêu Lộ An chỉ vào Đồ Minh hỏi Luke: “Cậu tưởng tượng được năm đó nó hung hãn cỡ nào không?”

Luke gật đầu: “Tưởng tượng được chứ.” Lát sau thì mỉm cười: “Will cũng có một cấp dưới rất trâu bò, năm đó ở trên xe buýt làm việc nghĩa, đánh một tên yêu râu xanh rồi bị đưa đến đồn cảnh sát, chuyện này cũng được truyền bá thành một giai thoại đấy.”

“Ai vậy?” Đồ Minh hỏi Luke.

“Cậu cảm thấy trong bộ phận của cậu ai có thể làm ra chuyện như vậy?”

“Chắc là Lumi rồi.” Đồ Minh chăm chú suy nghĩ một lát: “Đúng, chắc chắn là cô ấy.”

“Hai người làm tôi tò mò về người tên Lumi này rồi đấy, thời buổi này người dám lo chuyện bao đồng không nhiều lắm đâu.” Diêu Lộ An nói.

“Vậy cũng không khó, lúc đến công ty tôi giao lưu, bên tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy làm người trung gian. Được không Will?” Luke mơ hồ cảm thấy chuyện này sẽ thú vị lắm đây.

“Ừm. Cứ làm thế đi.”

Ở bên kia bọn họ nói như vậy, bên này Lư Mễ ngứa mũi hắt xì một cái, cô xoa mũi nói: “Trời má! Chắc chắn là có con cún nào nói xấu chị rồi!”

Thượng Chi Đào: “Đứa nào dám!”

Lư Mễ cúi đầu không nói.

Thượng Chi Đào thấy thế thì đưa cho cô một viên kẹo: “Nè, kẹo vui vẻ đó.”

Lư Mễ há miệng ném viên kẹo vào, nói với Thượng Chi Đào: “Thời Đại học lúc em chia tay có giống chị không? Sao chị chả có cảm giác gì hết vậy? Thế này có bình thường không nhỉ?”

“Em quên gần hết rồi, hồi đó còn trẻ, hình như cũng không buồn lắm. Chắc là cảm thấy mình thất bại thôi ấy?”

“Chị có bất bình thường không? Mấy ngày nay chị chẳng thấy buồn gì cả. Tên khốn nạn Trương Kình kia gọi cho chị, chị nghe thấy giọng của hắn là tay ấn tắt máy ngay, lúc giật tiền lì xì của bà nội mà tay chị còn không nhanh được như vậy nữa đó.” Lư Mễ làm động tác giật tiền lì xì, giống y như thật làm Thượng Chi Đào cười khanh khách.

“Bất cứ khi nào mà chị thấy buồn, em sẽ luôn ở bên chị.” Thượng Chi Đào nghiêm túc nói.

“Nhậu cũng được?”

“Nhậu cũng được luôn.”

Ngày mai vẫn phải đi làm, hai người đương nhiên sẽ không uống rượu, họ chỉ đi dạo phố thôi.

“Tâm trạng chị không vui mà chị không đi hộp đêm hả?”

“Chị sợ gặp Will rồi chị không nhịn được mà đấm anh ta mất.” Lư Mễ hừ một tiếng, sau một lát nói: “Úi chà! Bậy quá!”

Sao mà đụng đến anh ta được chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK