Lúc anh về nhà thì vợ trước Hình Vân đã đến, đang dọn đồ trong phòng ngủ.
Đồ Minh đặt chìa khóa xe lên tủ quần áo, đi đến phòng sách. Nhà ở Di Hòa Viên là của ba mẹ anh, bây giờ hai người họ đang ở trong trường học, lên lớp dạy học cũng sẽ tiện hơn. Đây cũng là một trong những căn nhà có diện tích rộng rãi hiếm có ở khu này, hơn 150m2, đủ cho hai vợ chồng ở. Nhà riêng của anh nằm trong khu phố cổ, khoảng 60-70m2, nhà không lớn lắm, lúc ly hôn anh đã chủ động cho Hình Vân căn nhà đó. Hai người quen biết nhiều năm như vậy, Đồ Minh không đành lòng để cô ta chịu thiệt.
Anh ngồi đó đọc sách, nghe tiếng Hình Vân thu dọn đồ đạc, ngón tay chạm vào mép vali phát ra tiếng động nhỏ. Sau đó là tiếng bánh xe vali lăn trên mặt đất, tiếng vang kia dừng ở trước cửa phòng sách của anh.
Tuy cửa phòng sách đang mở nhưng Hình Vân vẫn gõ cửa. Gõ cửa là thói quen được hình thành từ khi cô ta còn nhỏ.
Đồ Minh đứng lên đi tới trước cửa: “Dọn xong rồi à?”
“Dọn xong rồi.”
“Tôi đưa cô xuống tầng. Còn nữa, đưa chìa khóa cho tôi.”
Nếu đã ly hôn thì phải xử lý cho thật gọn gàng. Đồ Minh không muốn dây dưa quá nhiều nữa, bấy nhiêu thôi đã hao tổn tinh thần quá rồi. Kể từ lần đầu tiên Hình Vân đề xuất muốn ly hôn cho đến khi làm thủ tục, trong lúc đó đã trải qua đủ thứ chuyện, anh không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
“Anh sẽ đón người phụ nữ kia vào đây ở sao?” Hình Vân hỏi anh. Đưa tay kéo ống tay áo anh: “Chúng ta nói chuyện chút nhé?”
“Nói gì?” Đồ Minh nắm cổ tay cô ta kéo ra.
Đồ Minh không muốn nói gì về vấn đề này nữa, kéo vali của cô ta đi thẳng ra cửa. Con người anh có khuynh hướng lựa chọn những điều bình thường, thích những món đồ bình thường, thích một người bình thường và sống một cuộc sống bình thường, bất cứ chuyện gì xảy ra thì thái độ của anh vẫn luôn hời hợt không quan tâm, thiếu đi chút nhiệt tình như lửa. Ban đầu Hình Vân thích anh cũng bởi vì anh lạnh lùng kiêu ngạo, chính trực kiên cường, nhưng hai người sống chung với nhau, mọi thứ cứ luôn bình lặng không gợn sóng, cuộc sống dần trở nên nhàm chán. Cho đến khi Hình Vân gặp phải một chàng trai trẻ, cảm nhận được sự nhiệt tình của cậu ta, thế là cô ta bèn nghĩ rằng chắc chắn là Đồ Minh đã trao đi hết phần nhiệt tình cho người khác.
Cuộc hôn nhân của họ kết thúc bằng một cuộc ngoại tình thực sự và một cuộc “ngoại tình” tưởng tượng.
Đồ Minh đưa cô ta xuống tầng, đưa tay ra, chờ cô ta trả lại chìa khóa. Người tình trẻ của Hình Vân đứng bên cạnh xe chờ cô ta, cô ta nhìn Đồ Minh: “Anh không muốn nói gì sao?”
“Đưa chìa khóa cho tôi.”
Đồ Minh cố chấp đòi chìa khóa, đó là thái độ rõ ràng nhất của anh. Anh không muốn Hình Vân tiếp tục lấy bất cứ lý do gì để tự ý vào nhà anh nữa, câu chuyện đến đây là đủ rồi, không nên có phần kế tiếp.
Hình Vân nhìn anh một lúc lâu, gật đầu: “Em biết anh nghĩ gì, em sẽ trả chìa khóa lại cho anh.” Cô ta đặt chìa khóa vào lòng bàn tay anh. Chỉ tay trong lòng bàn tay anh đơn giản sạch sẽ, trên quẻ bói có nói người có lòng bàn tay như vậy cả đời gió yên sóng lặng, sẽ không gặp phải chuyện gì kinh thiên động địa: “Chúng ta đã đến mức này rồi, anh có thể cho em biết người đó là ai không?”
Đồ Minh hơi nhướng mày, quay người đi.
Ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất trong mối quan hệ vợ chồng mà cũng không có, một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng có thể tưởng tượng thành ngoại tình, trong mắt cô ta, mỗi một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều giống như có gian tình. Rất vô vị.
Anh lấy lại chìa khóa, tìm tiệm khóa đổi lại khóa mật khẩu khác cho nhà mình. Tiếng dụng cụ của thợ thay khóa gõ lên cửa, hỏi anh: “Có muốn thay khóa phòng ngủ luôn không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Khóa cửa thay xong, chỉ còn lại một mình anh với đêm tối.
Cuộc sống về đêm của anh rất có quy luật, chạy bộ một tiếng, đọc sách một tiếng, mười một giờ tắt đèn đi ngủ, nó đã là thói quen được hình thành từ nhiều năm qua không thể thay đổi, chỉ ngoại trừ những lúc có buổi xã giao đột xuất. Trong thời đại ồn ào huyên náo này, anh nhạt nhẽo không giống người hiện đại chút nào.
Nhưng anh cũng có sở thích của mình, cuối tuần anh sẽ đi đánh tennis hoặc là leo núi, tham gia vào mấy hội sách.
Vòng luẩn quẩn vô cùng đơn giản với những tháng ngày không gợn sóng. Trong lòng anh cũng có một góc mềm mại dành cho bọn trẻ ở trại mồ côi.
Lư Mễ thì lại khác.
Trong thế giới của Lư Mễ dường như không có hai từ yên tĩnh. Những năm tháng tuổi trẻ cô từng có ước mơ làm một nữ hiệp, cầm kiếm đi đến chân trời góc bể. Sau khi lớn lên rồi mới phát hiện, bây giờ ngay cả cầm kiếm leo lên tàu điện ngầm mà cũng không lên nổi thì nói gì đến chuyện đi tới chân trời. Nhưng sự ngang bướng ăn sâu vào xương tủy vẫn còn đó, vẫn là một người thích vui chơi, thích náo nhiệt không chịu gò bó.
Vào lúc Đồ Minh đi ngủ, cũng là lúc Lư Mễ bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.
Trong hộp đêm ồn ào, cô ngồi trên băng ghế dài cười nói chơi đùa với mấy người nam nữ xung quanh. Quay đầu đi tới sàn nhảy, lúc đi ra còn mang theo những giọt mồ hôi nóng bỏng.
Bạn trai Trương Kình đi ở bên cạnh cô giống như gã tùy tùng giang hồ, ai nhìn cô là anh ta chỉ tay vào họ ngay: “Nhìn đi đâu đấy!”
Lư Mễ đã quen với chuyện này, đổ mồ hôi thì uống rượu, uống rượu xong rồi quay lại nhảy, nhảy xong đi ra lại đổ mồ hôi tiếp, cứ thế mà chơi đến đêm hôm khuya khoắt mới về nhà.
Trương Kình đi theo sau cô, cô vừa mở cửa thì anh ta đã quấn lấy cô, bị cô đẩy ra: “Cút đi!”
“… Không phải nói hôm nay đại chiến 300 hiệp sao?”
“Không chiến được, mệt.”
“Đệt, Lư Mễ, em lại lên cơn đúng không?” Trương Kình trừng mắt nói với cô, Lư Mễ không để ý đến anh ta. Lúc cô ra sàn nhảy anh ta vừa đi bên cạnh cô đuổi ruồi, vừa làm một con ruồi dán chặt vào những người phụ nữ khác, tưởng cô bị mù đấy à!
Lư Mễ biết Trương Kình không có gan đó, nhưng cô ghét cái tật cứ nhìn thấy gái đẹp là nhấc chân không nổi của anh ta, làm cô mất mặt chết đi được!
Cô đá Trương Kình ra khỏi nhà, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh ta: [Mau cút đi, nếu anh còn ở ngoài cửa la hét ồn ào là tôi không để yên cho anh đâu!] Gửi xong, cô đứng đó nghe chút động tĩnh, một lúc sau nghe tiếng thang máy mở cửa rồi mới cởi đồ đi tắm.
Cô mặc áo ngực ren mỏng như cánh ve phản chiếu làn da trắng nõn nà, lúc đi ra mặc áo choàng tắm, mặt đỏ bừng, hài lòng nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ, bắt đầu ngày cuối tuần mà cô yêu nhất.
Cô không ầm ĩ với Trương Kình nữa, qua rồi thì cho qua đi, cứ nhai đi nhai lại mãi một chuyện cũng chẳng có gì thú vị. Nhưng con người cô là thế đấy. Lúc cô đang tức giận thì đừng cố chọc giận cô, cứ để cô tự mình đánh tan cơn giận đi. Cô biết nhìn thoáng, không để mình phải chịu bất cứ tủi thân gì, cũng biết cách dỗ mình vui.
Chủ nhật tuần nào Lư Mễ cũng họp mặt với gia đình. Cả nhà cùng đi ăn, ăn xong rồi đi dạo công viên, lúc chạng vạng thì Lư Mễ đi tới hẻm cổ thay người lớn trông nhà hoặc là đi thu tiền thuê đất. Người nhà họ Lư đều gọi tiền thuê nhà là tiền thuê đất, trong hẻm cổ này họ có mấy căn nhà cũ nằm trên khoảng sân nhỏ, cho sáu hộ gia đình thuê ở, mỗi nhà một nghìn tệ, nhiều năm rồi không tăng giá.
[Lần sau em còn đuổi người như thế nữa là anh giận thật đó!] Trương Kình gửi tin nhắn tranh cãi với cô.
[Lần sau anh còn liếc mắt đưa tình với ai nữa là tôi đá anh đấy.] Lư Mễ nhắn lại cho anh ta, cô rất ngang bướng, gặp phải chuyện gì chướng mắt thì chẳng thèm quan tâm bố mày là ai. Trương Kình biết tính của cô, có lúc nhịn không được muốn quậy một trận cho ra trò với cô, nhưng khi đứng trước mặt cô thì kiêu ngạo gì cũng bị dập tắt. Lư Mễ có bao giờ chịu nghe lời ai đâu, cô cứng đầu cứng cổ cỡ nào, Trương Kình hiểu rất rõ.
Đến tuần sau, Lư Mễ không đi muộn nữa, nhưng vẫn bị Đồ Minh dạy dỗ một hồi. Lần này lý do mà Đồ Minh giáo huấn cô đó là vì cô tan làm đúng giờ.
Đồ Minh nói như thế này: “Ngày nào cô cũng đến chỗ làm chấm công vào giây cuối cùng trước giờ vào làm, rời khỏi chỗ làm chấm công vào giây đầu tiên sau giờ tan làm. Cô thấy mình có trách nhiệm không?”
Lư Mễ không phục, cãi với anh: “Tôi không đi muộn về sớm, tôi đã giải quyết xong hết việc của tôi, thế tôi không về nhà thì làm gì? Ở lại đây đẻ trứng à? Không phải sếp nói rồi sao? Không cho đi muộn về sớm, phải có thái độ tốt khi làm việc. Thái độ tôi đứng đắn thế kia mà…”
“Hành vi của cô thế này mà gọi là thái độ đứng đắn à?”
“Ngày nào sếp cũng theo dõi nhân viên chấm công đi làm tan làm, sếp ít việc quá à?” Lư Mễ nhỏ giọng lầm bầm, mấy ngày này cô đã bắt được mạch của Đồ Minh rồi, giống hệt Luke, chỉ là một ông sếp giỏi hù dọa nhân viên mình. Đúng là hơi nham hiểm, nhưng không đến nỗi xấu xa.
Cô cười đùa cợt nhả, anh có giáo huấn cô thì cô cũng không tức giận, dáng vẻ có chém giết gì cũng chẳng sợ.
Mặt Đồ Minh tối sầm nhìn cô.
Lư Mễ tự nói trong lòng tôi cóc sợ anh đấy thì sao, nghểnh cổ nhìn anh, nghĩ thầm anh mà nói nữa là tôi nổi điên với anh ngay! Tôi không đi muộn về sớm, lại còn bàn giao nhiệm vụ đúng hạn, dựa vào đâu mà anh cứ giáo huấn tôi mãi!
Ánh mắt hung hăng đâm thẳng vào mắt Đồ Minh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt không có một tia gợn sóng của anh thì lại thấy sợ. Không biết sao Lư Mễ hơi chột dạ, có chút nhụt chí: “Được được được, sếp là sếp thì sếp nói gì cũng đúng, sau này tôi sẽ không tan làm đúng giờ nữa!”
“Làm được không?”
“Không làm được tôi gọi sếp bằng ông nội!”
“…” Cách tuyên thệ “gọi bằng ông nội” này lần đầu tiên Đồ Minh nghe thấy, ngẩn người, trong phút chốc không biết nên nói gì, bèn cúi đầu phất tay: “Ra ngoài đi.”
“Ờ.”
Đồ Minh nghe tiếng cửa phòng làm việc đóng lại mới đặt bút lên bàn, bỗng nhiên phụt cười một tiếng. Gọi bằng ông nội, cô gái này trong túi có mang theo một bộ bài, đối với người nào thì nên đánh lá gì để bắt bài họ là bản lĩnh có từ trong bụng mẹ à? Anh càng nghĩ càng thấy buồn cười, phải cười mấy tiếng mới bình tĩnh lại được.
Từ khi ồn ào muốn ly hôn cho tới khi ly hôn thật, trong một khoảng thời gian dài như vậy, anh lại bị bốn chữ “gọi bằng ông nội” chọc cười.
Lư Mễ kể cho Thượng Chi Đào nghe chuyện Đồ Minh ngày nào cũng theo dõi nhân viên quẹt thẻ chấm công, vừa nói vừa nghi ngờ: “Theo dõi người ta quẹt thẻ thì có ích gì? Với chức vụ này của chúng ta, chúng ta tìm một cái cớ chuồn đi là xong, anh ta tóm được chắc?”
Thượng Chi Đào chăm chú suy nghĩ một lát, cô cảm thấy mấu chốt không nằm ở chỗ theo dõi nhân viên quẹt thẻ, mà là ở chỗ Đồ Minh nghe thấy Lư Mễ ăn nói bậy bạ trong thang máy nên mới theo dõi cô như thế.
“Chị nghĩ xem sếp chị có theo dõi người khác quẹt thẻ chấm công không?”
“Không có.”
Thượng Chi Đào gật đầu, vỗ vào mu bàn tay cô: “Cô giáo hướng dẫn, em cảm thấy đây mới là mấu chốt.”
Lư Mễ chợt tỉnh ngộ: “Được. Để hôm nay chị tìm cơ hội nói chuyện với anh ta chút.”
Lư Mễ ngồi trên bàn làm việc, cố đợi đến hơn tám giờ tối, nhìn thấy Đồ Minh và Luke cùng đi ra ngoài. Cô cầm túi nhanh chân đuổi theo họ: “Hai sếp tan làm sao?”
Luke nhìn cô rồi nhìn đồng hồ: “Cô đổi tính rồi hả?” Người trước kia lúc nào cũng tan làm đúng giờ, thế mà hôm nay chịu ở lại công ty đến tận giờ này.
“Tôi làm người lại rồi. Sau này sẽ đi sớm về trễ.” Lư Mễ cười với Luke.
Luke khẽ hừ một tiếng, thái độ coi thường hết sức rõ ràng. Lư Mễ không muốn cãi nhau với anh ta, quay đầu hỏi Đồ Minh: “Sếp, hành vi hôm nay của tôi có thay đổi rõ rệt không?”
Đồ Minh không đáp lời, Luke cười: “Lấy lòng sếp cô sao? Sếp cô là người mà cô có thể lấy lòng à?”
“Tăng cường giao lưu với sếp tôi.”
“Đợi giao lưu đến muộn thế này, tôi nghi ngờ mục đích của cô đấy.” Luke ra khỏi thang máy nói với Lư Mễ: “Kiềm chế chút.”
Đi rồi.
Đồ Minh cuối cùng cũng mở miệng: “Cô muốn nói gì với tôi?”
“Tôi muốn thảo luận với sếp về chuyện ngày hôm đó tôi ở trong thang máy nói muốn ngủ với sếp.”
“?”
“Tôi thật sự không muốn ngủ với sếp. Sếp là sếp của tôi hơn nửa tháng, sếp biết tôi ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng tôi chỉ nói bừa thế thôi.” Nói đến đây thì rất mượt, nhưng sau đó Lư Mễ nói tiếp: “Sếp cũng không phải kiểu người khiến cho người ta kích động… Tôi cũng…”
Đồ Minh không muốn nghe cô nói bậy nữa, quay người đi.
Lư Mễ tự nhìn lại mình, thấy mình nói rất đúng. Đồ Minh không thích nghe thì là do anh không muốn giao lưu với cô. Là vấn đề xuất phát từ anh chứ không phải cô.
Bước nhanh đuổi theo Đồ Minh, hỏi anh: “Sếp đi đâu vậy? Đi uống một ly không?”
“Tôi không thích uống rượu.”
“Uống trà cũng được.”
…
Đồ Minh đứng trước xe nhìn cô, anh giống như chiếc xe này, nhẹ nhàng biết kiềm chế. Nhưng ánh mắt lúc anh nhìn người ta lại rất chân thành, nói chuyện cũng ôn hòa: “Cô nghĩ tôi đang chĩa mũi nhọn vào cô phải không?”
“Không phải sao?”
“Không phải.” Đồ Minh cười với cô, nụ cười đó rất thắng thắn vô tư: “Từ từ thôi Lư Mễ. Cô là một nhân viên tốt, chỉ là hành vi cần phải hợp quy tắc, tôi cũng không phải là một người sếp quá tệ. Không cần gấp gáp lấy lòng tôi.”
Nhưng tôi chỉ muốn đi làm sống qua ngày thôi mà. Lư Mễ nói thầm trong lòng.
Đồ Minh biết cô nghĩ gì, anh nói: “Đi làm sống qua ngày chẳng có gì thú vị cả.”