Lư Mễ cảm thấy như thời gian quay ngược lại sáu năm trước, khi cô là người hướng dẫn của Thượng Chi Đào, còn Thượng Chi Đào thì làm cái đuôi nhỏ của cô, theo cô đi qua rất nhiều nơi và hợp tác trong rất nhiều dự án. Vào lần đầu tiên lập kế hoạch, Thượng Chi Đào nói với Lư Mễ: “Lư Mễ, em muốn nói với chị một chuyện.”
“Trời ạ, trịnh trọng thế à, vậy em nói đi.” Lư Mễ cũng ngồi thẳng lưng lên.
“Lư Mễ, em sắp nghỉ việc rồi. Chị giữ bí mật giúp em được không?”
“Vì chuyện thăng chức à? Chuyện đó sẽ được giải quyết thôi mà.”
“Không phải, vì em muốn về Băng Thành. Ba mẹ em lớn tuổi rồi, em muốn quay về chăm sóc họ. Tiện thể làm vài việc mà em muốn làm.”
Lư Mễ chớp chớp mắt, không nói gì, trong lòng thấy rất buồn.
“Lư Mễ, em thương chị nhất. Khi em quay về sắp xếp mọi thứ xong xuôi, em sẽ báo cho chị biết. Băng Thành cách Bắc Kinh không xa, đi máy bay nhanh lắm, em sẽ đến thăm chị, chị cũng có thể đến thăm em mà.”
Trên đời này chẳng có bữa tiệc nào mà không tàn, Lư Mễ biết.
Một lúc sau, cô nói: “Vậy thì nhân cơ hội này chúng ta hãy chơi hết mình đi!”
“Chơi thế nào đây?”
“Làm cho mấy lão sếp ăn trên ngồi trước kia phải lắc mông!”
Lư Mễ đứng dậy bắt chước điệu nhảy phục cổ: “Phải lắc như thế này này!”
Thượng Chi Đào cười to: “Lắc như thế luôn hả!”
Hai người rất ăn ý, có hài hước có kích thích, Lư Mễ nhìn vào kế hoạch đó, cảm thấy thật tuyệt vời.
Khi ý tưởng được đưa lên sân khấu, Lư Mễ và Thượng Chi Đào nhìn nhau cười. Thời gian sáu năm của họ đều được lắng đọng lại trên sân khấu. Sau buổi chụp hình chung, Lư Mễ ôm Thượng Chi Đào và nói: “Chúng ta phải làm bạn tốt suốt đời nhé!”
“Ừm, làm bạn tốt suốt đời.”
Trước khi đi, Thượng Chi Đào đã bán rất nhiều túi xách, trong đó có một chiếc túi rất đắt tiền, cô ấy kiên quyết tặng cho Lư Mễ. Lư Mễ từ chối, cuối cùng mua lại với nửa giá. Lư Mễ biết Thượng Chi Đào đang gặp khó khăn nên luôn tìm cách bù đắp cho cô ấy, lúc nào cũng mong cô gái của mình được thuận buồm xuôi gió. Người trong công ty đồn đại sau lưng Thượng Chi Đào: Hoặc là có người chống lưng, hoặc là đeo bám đại gia. Lư Mễ nghe thấy liền mắng họ: “Đm câm miệng hết đi! Sao lòng dạ các người bẩn thỉu thế!”
Lư Mễ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, cứ một năm rồi lại một năm.
Mùa đông năm đó, cô đến nhà ga tiễn biệt Thượng Chi Đào – người bạn tốt nhất của mình. Khi tàu lăn bánh, Lư Mễ bật khóc nức nở.
Tiếng gáy của con dế nằm trong lòng cô còn to hơn tiếng khóc của cô.
Hôm đó tuyết rơi rất dày, mấy năm rồi Bắc Kinh mới có một trận tuyết đẹp như vậy. Lư Mễ rất buồn, khi đoàn tàu rời đi, trong lòng cô như có một khoảng trống rất lớn.
Đi cùng người bạn thân Tôn Vũ của Thượng Chi Đào, cô ấy cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Khi rời khỏi ga tàu, đứng giữa trời tuyết, hai người đều có chút mơ hồ, vô cùng chật vật.
Họ lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, ga tàu đông đúc người qua lại, mỗi ngày đều có những người mới đặt chân đến thành phố này, và mỗi ngày cũng sẽ có những người mới rời đi.
Mặt Lư Mễ hơi buốt vì khóc, cô lau nước mắt rồi hỏi Tôn Vũ: “Bà chủ muốn đi đâu đây?”
“Chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn uống chút rượu.”
“Đi thôi, đến chỗ cũ ăn thịt nướng.”
“Đi.”
Mắt hai người sưng húp, lên tàu điện ngầm đi ăn thịt nướng. Lư Mễ bắt đầu thấy khá hơn, cô trêu chọc Tôn Vũ: “Xem cô kìa, bà chủ của một công ty lớn mà cũng phải chen chúc trên tàu điện ngầm với tôi.”
“Tiểu thư khu quy hoạch có mắc nợ đâu. Tôi còn nợ nhà đầu tư, ngày nào cũng phải nghĩ cách kiếm tiền.”
“Tiền bạc không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải luôn vui vẻ.”
“Người vừa khóc nức nở không phải tôi đâu nhé.” Tôn Vũ cười cô, mới khóc rồi giờ lại quên ngay.
“Ừ, là tôi là tôi.”
Lư Mễ thấy lòng mình trống rỗng, như thể một thời đại đã kết thúc. Khi cô ngồi uống rượu với Tôn Vũ, nhìn lại sáu năm qua, cô nhận ra mình chẳng có chút tiến bộ nào. Trước đây thế nào thì bây giờ vẫn như vậy.
Tôn Vũ nói với cô: “Cô có tự do của cô, người khác không sánh được.”
Hôm đó hai người uống rất nhiều rượu, Đồ Minh đến đón họ, đưa Tôn Vũ về nhà trước, rồi lại kéo Lư Mễ về.
Tâm trạng Lư Mễ rất tệ, say khướt nằm trên sofa khóc lóc, còn đánh đá Đồ Minh: “Anh trả bạn thân em lại cho em!”
“Bạn thân của em là anh làm mất à?” Đồ Minh vừa lau mặt cho cô vừa hỏi.
“Đúng! Chính là anh! Anh chấm điểm thấp cho cô ấy!”
“Nói bậy.”
Đồ Minh an ủi cô: “Em có thể đi thăm cô ấy mà.”
Lư Mễ ôm tay anh, khóc tiếp: “Em không vui!”
Cứ thế mà làm ầm đến nửa đêm, cả hai đều mệt bở hơi tai, cuối cùng Lư Mễ cũng chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lư Mễ đau đầu, nói với Đồ Minh: “Em muốn uống canh, canh rong biển ấy.”
“Anh nấu cho em.”
Anh rời giường đi làm canh rong biển cho cô. Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, mặt đất phủ một màu trắng. Anh bắt con dế của cô ở trước cửa sổ vào, thả nó ở phòng khách. Nấu canh rong biển xong, anh lại muốn cô ăn thêm chút mì, thế là bỏ thêm một nắm mì vào canh. Dù không thành thạo, nhưng bù lại là anh biết quan sát tỉ mỉ, lúc làm xong mang ra là một bát canh rong biển với mì vẫn còn nóng hổi.
Lư Mễ đánh răng rửa mặt, tóc tai rối bù ngồi bên bàn ăn, đôi mắt vẫn còn sưng, ôm bát canh hớp một miếng, thấy ngon ngoài mong đợi, cô hớp thêm vài ngụm nữa, dạ dày cũng đã dễ chịu hơn.
“Hôm nay nghỉ, anh định đi đâu?” Lư Mễ hỏi Đồ Minh.
“Về nhà ba mẹ anh, mẹ anh bị ốm, anh về thăm bà một chút. Em ở nhà chờ anh nhé.”
“Ừm.” Lư Mễ vừa ăn mì vừa ngước mắt nhìn Đồ Minh: “Vợ cũ của anh có đến không?”
“Mẹ anh bị ốm, cô ấy đến làm gì. Sao em lại hỏi thế?”
Lư Mễ bĩu môi.
Hôm qua lúc đi ăn, Tôn Vũ nói công ty họ làm khảo sát trên trang web mai mối, có một số ít phụ nữ đã ly hôn nhưng vẫn duy trì mối quan hệ tốt với mẹ chồng cũ, cuối cùng còn tái hợp với chồng cũ nữa
Chẳng phải chính là Hình Vân sao?
Đồ Minh thấy Lư Mễ có vẻ kỳ lạ, bèn nói: “Từ lần gặp nhau ở siêu thị, anh và cô ấy không còn gặp lại nữa. Cô ấy liên lạc với anh một lần, nói sẽ chuyển tiền cho anh. Cô ấy bán nhà, chia cho anh một nửa tiền nhà. Anh không trả lời.”
“Sao vậy? Anh có thù với tiền hả?”
“Không muốn dây dưa nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Lư Mễ cười, nghe thấy điện thoại của Đồ Minh reo. Anh cầm lên nhìn rồi lại đặt xuống. Lư Mễ ngó đầu nhìn: “Trời ạ, số tiền lớn quá.” Cô đếm từng con số.
Hơn hai triệu tệ.
“Sao không trả lời lại người ta?” Lư Mễ hỏi.
“Không cần.”
“Thế số tiền này anh định tiêu như nào?” Lư Mễ hỏi tiếp.
“Ngày mai em đi với anh đến chỗ này.” Đồ Minh xoa đầu cô, rồi đứng dậy mặc áo khoác đi ra ngoài.
Lư Mễ chạy lại cửa sổ nhìn theo anh, Đồ Minh ngẩng lên vẫy tay với cô rồi mới rời đi. Anh dần dần trở thành một chấm đen nhỏ trong tuyết, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Lư Mễ quay lại bàn, từ từ ăn hết bát mì. Ăn xong mà cô vẫn thấy đau đầu, đành trở lại giường nằm nghỉ.
Lư Tình và Vương Kết Tư gõ cửa. Lư Mễ lê dép ra mở cửa, thấy hai người phân công nhau mỗi người xách theo một túi to: “Tuyết rơi thì phải đi ăn lẩu chứ, truyền thống mỗi năm, năm nay không được gián đoạn.”
Vương Kết Tư nhìn bộ dạng nhếch nhác của Lư Mễ, cười trêu: “Sao thế này? Bị Will hành hạ à? Không được, để tôi đi tìm anh ta tính sổ!”
“Anh ấy không dám đâu.”
Lư Mễ lục trong túi tìm một cây xúc xích ăn: “Hai người đi đi, em không đi. Em mệt quá. Hôm nay em cũng không uống rượu đâu.”
“Không mua rượu.” Lư Tình lấy chai soda ra: “Uống cái này đi, còn có cả sữa hạnh nhân Lulu nữa.”
“Chẳng phải mấy hôm trước chị nói muốn uống rượu sao?”
“Không uống nữa.” Lư Tình không dám uống, uống vào lại nói năng linh tinh, làm Diêu Lộ An tức điên lên.
Ba người vừa ngồi xuống, điện thoại của Vương Kết Tư reo lên. Anh ta nghe máy: “Làm gì đấy? Muốn đến ăn lẩu cùng bọn này à? Thôi dẹp đi! Tiếp tục tự kiểm điểm bản thân đi!”
Cúp máy, anh ta liếc nhìn Lư Mễ: “Là Trương Hiểu đấy.”
“Đừng cho nó đến đây, nhìn thấy nó là tôi thấy bực! Tôi cắt đứt với nó rồi!”
“Không đến không đến, không cho cô ấy đến.”
Vương Kết Tư uống một ngụm soda, gắp một miếng thịt: “Thơm ghê. Will của cậu đâu rồi?”
“Anh ấy về nhà ba mẹ rồi.”
“Gặp ba mẹ anh ta chưa?” Vương Kết Tư hỏi: “Cậu cũng đâu còn trẻ nữa, nếu không xác định chia tay thì nên nghiêm túc tiến tới, kết hôn chẳng phải cũng tốt sao?”
“Để xem đã, vội gì!”
Vương Kết Tư bĩu môi: “Cậu sợ ba mẹ anh ta phải không? Từ bé cậu đã sợ giáo viên rồi, huống chi hai người này lại là giáo sư của trường Đại học hàng đầu.”
“… Tôi sợ họ làm gì chứ!” Lư Mễ đá anh ta ở dưới bàn: “Phiền chết đi được!”
“Tôi phiền à? Thế lát nữa tôi dẫn người khác đi Cố Cung ngắm tuyết đây.”
“Này này này! Chờ đã, để tôi nói lại, tôi mới phiền!” Lư Mễ than thở: “Bao nhiêu năm rồi tôi chưa đến Cố Cung! Sao cậu tìm được vé vậy?”
“Bảo thư ký theo dõi mà giành vé.” Thỉnh thoảng Vương Kết Tư cũng ra dáng ông chủ lắm, có khi còn khá hiệu quả. Muốn đi Cố Cung ngắm tuyết là có vé ngay.
“Thế thì chúng mình ăn nhanh đi, ăn xong còn đi.” Lư Mễ thấy vô cùng háo hức, hồi bé cô thường xuyên đến Cố Cung, là do trường học tổ chức hoạt động, họ đi từ trường đến Cố Cung tham quan. Giờ nghĩ lại, đó cũng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Ba người thực sự đã giẫm lên tuyết đi đến Cố Cung.
Lúc này tuyết lại bắt đầu rơi, đứng trong Cố Cung nhưng cũng có chút gì đó giống như Tử Cấm Thành trong quá khứ.
Vương Kết Tư nói với Lư Mễ: “Cậu còn nhớ có một lần chúng mình đến Cố Cung, suýt nữa bị nhốt lại trong đó không?”
“Nhớ chứ, đồ chó, lúc đó cậu còn dọa tôi nữa! Nói cái gì mà buổi tối cung nữ với thái giám sẽ cầm đèn lồng đi tuần, tiện thể mang tôi đi luôn.” Lư Mễ nhớ lại rồi đá Vương Kết Tư một cái: “Cậu còn là người không đấy?”
Lư Tình nhìn hai người họ đùa giỡn hồi lâu, đứng bên cạnh cười.
Bên trong Cố Cung, người qua lại tấp nập, Lư Mễ đưa tay vào áo, nói với con dế trong lòng: “Mau lên, gáy vài tiếng đi, như thế mày cũng sẽ là dế trong Hoàng cung rồi!”
Vương Kết Tư bị cô chọc cười ha hả: “Nhìn cái bộ dạng đần độn này của cậu đi, Will thích cậu ở điểm nào vậy?”
“Chắc vì xinh đẹp?”
“… Tôi nghĩ chắc chắn là anh ta có khuynh hướng thích bị ngược đãi rồi.” Vương Kết Tư trêu lại: “Tôi hỏi cậu này, nếu một ngày gặp ba mẹ anh ta mà phát hiện ra không thể hòa hợp nổi thì cậu tính sao?”
“Tôi cưới anh ấy hay cưới ba mẹ anh ấy chứ? Không hòa hợp thì thôi chứ sao! Nhẫn nhục để làm một nàng dâu ngoan bị ức hiếp à? Không đời nào.” Lư Mễ nhún vai: “Ba mẹ tôi còn chưa để tôi chịu khổ ngày nào, chẳng lẽ tôi lại đi chịu khổ ở nhà người khác? Sao phải thế?”
Tới bây giờ Lư Tình mới chen vào: “Đúng vậy. Nhưng chị nghe ba mẹ Diêu Lộ An nói ba mẹ Đồ Minh nổi tiếng là người có tu dưỡng, nhà họ từ bé đã không bao giờ cãi cọ, mà còn dạy dỗ Đồ Minh rất tốt nữa.”
Lư Mễ cười: “Thế thì em đúng là làm người ta ghét rồi, em vừa giàu, vừa đẹp, bạn trai lại tốt, ba mẹ chồng cũng tốt. Tất cả chuyện tốt đều rơi vào em hết.”
Dù nói vậy, nhưng trong lòng cô biết rõ, trên đời này làm gì có chuyện mọi thứ đều được thuận lợi như ý?
Đồ Minh ăn trưa ở nhà ba mẹ, chứng cảm cúm của Dịch Vãn Thu đã đỡ hơn, bà muốn ăn súp vịt già nên đã dậy nấu một nồi, cho thêm vài miếng củ cải chua, vì Đồ Minh thích ăn món này.
Đồ Yến Lương hỏi Đồ Minh: “Đi xem nhà chưa?”
“Con chuẩn bị đi xem rồi.”
“Dự định thế nào? Mua nhà loại nào?”
“Con định mua căn to chút, con thấy ở ngoài phía Bắc Ngũ Hoàn có căn biệt thự liền kề khoảng 220 mét vuông, lát nữa con sẽ đi xem.”
“Thế thì mức giá không thấp, tiền đặt cọc có đủ không? Ba mẹ vẫn còn tiền tiết kiệm, ba mẹ cho con hết.” Đồ Yến Lương nói, rồi quay sang hỏi Dịch Vãn Thu: “Tiền tiết kiệm còn bao nhiêu?”
“Trong quỹ thị trường chứng khoán có, trong sổ tiết kiệm cũng có, tất cả đều có thể đưa cho con.”
“Không cần đâu. Con có đủ tiền rồi. Tiền lương mấy năm qua, tiền đầu tư với trước đây có nhận làm dự án ở ngoài nên cũng tích lũy được một khoản không nhỏ. Thực ra ban đầu con cũng không định mua nhà lớn thế này, nhưng vì hôm nay nhận được một khoản tiền, thế là quyết định mua căn lớn hơn.”
“Thế à, được rồi, nếu không đủ thì cứ nói với ba mẹ.”
Đồ Minh cười: “Thế sao được, mua được thì mua, không mua được thì thôi, không nên động đến tiền tiết kiệm của ba mẹ. Bản thân con cũng không thể chấp nhận được.”
Nhà họ Đồ là như vậy, cả đời sống thanh cao, không muốn phiền đến ai, cũng chẳng có sở thích xa hoa gì. Sau khi ăn xong, Đồ Minh giúp Dịch Vãn Thu rửa bát, mặc áo khoác vào rồi lái xe ra ngoại thành. Anh hẹn đi xem nhà, định xem trước rồi dẫn Lư Mễ đi sau. Dù Lư Mễ không muốn rời bỏ căn nhà cũ của mình, nhưng thỉnh thoảng cuối tuần tụ tập hay ở lại nghỉ ngơi cũng không tệ.
Nhân viên bất động sản tư vấn biệt thự đợi Đồ Minh bên đường, nhìn thấy xe của anh thì sự nhiệt tình đã giảm đi đôi chút. Đồ Minh nhận ra, nhưng anh không để tâm đến.