Đi nhiều đến nỗi sắp ói ra rồi.
Thấy Lư Mễ nằm bất động như một con cún đang thoi thóp, Đồ Minh hỏi: “Anh mượn bếp nhà em chút nhé?”
Lư Mễ chán nản phất tay: “Quý ngài cứ tự nhiên đi.”
Cái trò đi bộ này thật là kỳ quặc, cứ cắn răng mà đi biết đâu lại có thể thông được kinh mạch, nhưng chỉ cần dừng lại là lập tức xong đời. Lư Mễ nằm trên sofa, cảm nhận được một luồng nhiệt lan từ dưới chân lên, hai chân cô vừa tê vừa cứng, không còn tâm trí làm gì nữa.
Lòng cô thầm mắng Đồ Minh một trận mà vẫn chưa thấy hết giận, cô hét lên với Đồ Minh đang rửa rau trong bếp: “Hẹn hò gì mà thế này chứ! Anh tự nghĩ xem anh đối xử với em như vậy có hợp tình hợp lý không? Lần đầu hẹn hò mà ôm theo bình giữ nhiệt đi bộ ở đường vành đai 2, lần sau anh định dắt em đi tập Thái cực quyền luôn phải không? Rồi lần thứ ba đi vẽ Quốc họa! Lần thứ tư đi hát đồng ca ở công viên! Em nghĩ sẵn cho anh luôn rồi. Từ nay về sau cứ hẹn hò kiểu này đi. Thiếu một cái là em không đồng ý đâu đấy! Em muốn được sớm trải nghiệm cuộc sống tuổi xế chiều!”
Nghe tới đoạn “cuộc sống tuổi xế chiều,” vai của Đồ Minh run lên, anh đang cố nín cười!
Trước đây anh không phải là người có tâm địa xấu như vậy, nhưng với Lư Mễ, nếu bạn không dùng chiêu trò với cô ấy thì cô ấy sẽ điều khiển bạn. Mà khi đã hoàn toàn điều khiển được bạn rồi, cô ấy sẽ cảm thấy chán và rất có thể sẽ đổi người khác.
Dù chưa có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng ít nhất anh cũng biết cách quản lý người khác, hiểu rõ Lư Mễ như lòng bàn tay.
Đi bộ mười mấy cây số với anh không có gì khó khăn, bây giờ từ đuôi lông mày hay khóe mắt đều lộ rõ sự vui vẻ. Anh đang chuẩn bị nguyên liệu trong gian bếp nhỏ của Lư Mễ. Anh không biết nấu ăn, nhưng lẩu thì không khó, chỉ cần cho hành, gừng, tỏi và đại hồi vào trong nồi nước, phần khó nhất là nước sốt mè. Thêm chút nước ấm và một ít muối vào sốt mè rồi khuấy đều, xem như là luyện tập cơ tay.
Nhà Lư Mễ nhìn thì lộn xộn, nhưng mọi thứ đều rất sạch sẽ. Lần trước khi ở nhà cô, thấy cô bận rộn với mâm cơm thì anh đã đoán cô chắc chắn là người có tâm hồn ăn uống. Hôm nay quả đúng là như vậy, nhà cô không thiếu bất kỳ loại gia vị nào, món ngon gì cũng có.
Đồ Minh chuẩn bị xong mọi thứ, trời đã tối.
Lư Mễ vẫn còn nằm trên sofa, thấy Đồ Minh đã làm xong hết, cô lê hai chân cứng ngắc đến bàn ăn. Ít ra thì nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút cũng khiến cô thấy được an ủi. Một miếng thịt chấm với sốt mè, ngon đến mức suýt khóc.
Nếu không có bữa lẩu này thì hôm nay cô đã nói bye bye với Đồ Minh rồi.
Đồ Minh còn mang theo vài củ tỏi ngâm đường, hỏi Lư Mễ: “Ăn không?”
“Ăn chứ ăn chứ! Cho em một tép nhanh lên!”
Đồ Minh lại học theo cô: “Không hôn sao?”
“Anh muốn biến em thành đồ khốn nạn chứ gì? Mơ đi! Đưa đây!” Cô kẹp một miếng tỏi ngâm đường bỏ vào miệng, rồi nhìn thấy Đồ Minh cởi áo len dài tay ra, bên trong là một chiếc áo phông đen cổ tròn ngắn tay. Phong cách gì đây? Nhưng mặc thế này trông cũng đẹp phết đấy nhỉ?
Đồ Minh bóc cho cô thêm một miếng tỏi ngâm đường, Lư Mễ lắc đầu: “Em không ăn nữa, ăn nữa miệng lại đầy mùi!”
Ánh mắt gian tà của Lư Mễ rất thú vị, anh bỏ miếng tỏi vào miệng mình, nhún vai với Lư Mễ.
Đồ Minh phát hiện ra mình rất thích trêu Lư Mễ, đôi lúc biểu cảm thay đổi đột ngột của cô làm anh thấy vô cùng thích thú.
“Anh cũng không được ăn!”
“Anh có hôn ai đâu.”
“……”
Đồ Minh cố tình làm thế. Thực ra anh cũng muốn hôn cô, nhưng trong tình huống này mà hôn thì sẽ mất kiểm soát. Hôm nay cô vừa bị anh lôi đi huấn luyện, trong lòng còn đang oán hận anh, nếu mà thành công rồi thì cô sẽ quay lưng lại nói lời chia tay ngay.
Lư Mễ hừ một tiếng, không cho hôn thì thôi! Một giây trước còn đang mắng anh, một giây sau lại thật lòng khen anh pha sốt mè ngon: “Chuẩn vị lắm đó! Anh còn cho thêm chút bông hẹ với chao nhỉ? Em nếm được mà.”
“Ngon thì lần sau ăn tiếp.”
“Lần sau em muốn đến nhà anh ăn, em chưa đến nhà anh bao giờ! Gia đình quý tộc gì vậy, chỉ cho người ta đứng đợi ở cổng khu chung cư chứ không cho vào nhà, bây giờ nghĩ lại mà vẫn còn thấy tức! Anh làm vậy mà coi được hả?”
“Vậy thì ngày đầu của kỳ nghỉ đến nhà anh.” Đồ Minh dừng lại một lát: “Nhà anh gần Di Hòa Viên… dù sao mình cũng có thể đi dạo…”
“Nghỉ khỏe đi nhé! Sau này hẹn hò với anh em sẽ không đi bộ bước nào nữa! Anh đừng mong em nghe theo anh, sau này hẹn hò là phải nghe em!” Lư Mễ đưa ra ý kiến của mình.
“Mỗi người một lần cho công bằng.” Đồ Minh thương lượng.
“Vậy cũng được.”
“Coi như kinh nghiệm thất bại hôm nay không tính nhé? Lần sau anh sẽ lên kế hoạch lại cho buổi hẹn.” Đồ Minh nói từ tốn, không biết lại định bày trò gì.
“Được, em tin sau hôm nay thì anh cũng đã rút ra được bài học rồi. Hy vọng anh mau chóng quay đầu là bờ! Đừng làm chuyện thất đức nữa…”
Bắt người ta đi bộ mười mấy cây số giữa mùa đông, thật thất đức!
Đồ Minh lại bị Lư Mễ chọc cười, nhìn cô ăn thịt cừu, đương nhiên là hợp khẩu vị, cô ăn rất ngon lành.
Hai người thong thả ăn lẩu cừu, rồi ăn thêm hoa quả, Lư Mễ bắt Đồ Minh đi ép nước cà rốt, uống xong lại bảo anh ủ một ấm trà hoa nhài uống cho đỡ mệt. Cô tận lực hành hạ anh, muốn bù lại những vất vả mà mình đã chịu hôm nay.
Sau cùng Lư Mễ mệt mỏi không còn sức lực gì, cô nằm trên ghế sofa không chịu nói chuyện nữa.
Đồ Minh bỏ bát đĩa vào máy rửa bát rồi ấn nút, dọn dẹp nhà bếp, khi bước ra thấy Lư Mễ đang nằm ngủ trên sofa, cô mệt lắm rồi.
Anh ngồi bên cạnh nhìn cô, lúc Lư Mễ trở mình suýt nữa rơi xuống đất, Đồ Minh nhanh tay đỡ cô. Cô tỉnh dậy, lầm bầm một tiếng: “Đau chân.”
“Đi bộ nhiều quá, tích tụ axit lactic.”
“Lâu lắm rồi em chưa đi bộ thế này.” Lư Mễ rên hừ hừ.
Đồ Minh để cô nằm thẳng ra, đặt chân cô lên đùi mình, lòng bàn tay anh xoa bóp nhẹ mắt cá chân của cô. Lúc chơi tennis xong anh thường thư giãn cơ bắp, cách làm cũng giống như vậy. Anh cẩn thận cung cấp dịch vụ mát xa sau khi huấn luyện cho Lư Mễ.
Lòng bàn tay ấm áp của anh dán lên mắt cá chân cô, chầm chậm xoa, sau đó rồi đến lòng bàn chân. Bởi vì đi quá lâu nên cơ bắp hơi cứng, anh nhẹ nhàng gập chân cô lại, xoa bóp từng chút một: “Đau không?”
Là đang hỏi Lư Mễ.
“Hơi mỏi.” Lư Mễ tựa đầu vào tay vịn sofa, mắt nửa mở nửa khép nhìn Đồ Minh, mát xa chỉ là mát xa chứ không có ý đồ gì khác. Nếu đổi lại là ai, chắc hẳn xoa bóp một phút thì tay đã dời đến chỗ khác rồi. Chỉ có Đồ Minh là nghiêm túc thôi.
Lư Mễ biết hôm nay Đồ Minh ép cô tập luyện là vì cái gì, anh không muốn cô lái mô tô, muốn cô đi khám phá niềm vui mới, muốn hẹn hò với cô nhưng không muốn tiến tới bước cuối cùng, thế nên mới làm cô mệt đến mức không còn sức nghĩ đến chuyện khác. Người với người khi ở bên nhau cần phải có sự khôn ngoan. Cô biết đôi khi trông mình khá ngu ngốc, nhưng loại khôn ngoan này thì cô có. Giả vờ ngu ngốc cũng là một loại khôn ngoan.
Tay Đồ Minh xoa bóp hai bắp chân cô gần hai mươi phút mới lên tới đầu gối. Anh áp hai tay lên hai bên đầu gối của Lư Mễ thì mới phát hiện, xương chân của cô thực sự rất đẹp, đến đầu gối cũng không bị cong vẹo.
Tiếp tục lên trên thì hơi không thích hợp, dù sao cách một lớp quần áo anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Lư Mễ thì không chịu được, trong đầu cô đang bùng lên một ngọn lửa nhỏ, muốn thiêu đốt người đàn ông nghiêm túc trước mắt này. Cô hy vọng tay anh tiếp tục tiến lên trên, nhanh lên, chân đau không quan trọng, cô còn chỗ khác cần được chăm sóc. Ý nghĩ lệch lạc đã nảy ra, cô liền hành động theo. Cái chân đang chờ đợi dịch vụ mát xa kia co lại, bàn chân đặt lên đầu gối anh, mũi chân bò lên phía trước.
Chân anh rắn chắc quá! Khi đến nơi cần phải đến thì bất chợt bị Đồ Minh túm lấy mắt cá chân, anh nhìn cô đăm đắm, cả hai người đều không nói gì, như đang chuẩn bị cho một trận phong ba bão táp.
Lư Mễ không chịu nổi nữa, cô ngồi dậy, đẩy anh dựa vào lưng ghế sofa, ngồi lên đùi anh.
Tay Đồ Minh không biết đặt ở đâu, đặt chỗ nào cũng thấy không lịch sự. Lư Mễ ôm mặt anh nhìn thật lâu, sao mặt anh lại hay đỏ thế nhỉ, lại còn nóng nữa, chuyện gì thế? Chẳng phải anh là người từng trải sao?
Cô cúi đầu xuống hôn anh, trong miệng cả hai đều có hương trà, mùi vị trên mặt Đồ Minh rất sạch sẽ tươi mát, làm người ta mê mẩn.
Cô đặt môi mình lên môi anh, khẽ hôn một cái rồi lại một cái, môi hơi hé mở, cô vươn đầu lưỡi ra chạm vào môi anh rồi nhanh chóng rút lui. Cứ như vậy mà trêu chọc anh.
Đồ Minh ngửa mặt như một con cừu non chờ bị làm thịt, tóc của Lư Mễ lướt qua cổ anh, anh thở ra một hơi nặng nề, đột nhiên há miệng cắn môi Lư Mễ.
Cả hai đều sửng sốt, mắt đối mắt, mũi cọ mũi, môi Đồ Minh hoàn toàn bao phủ môi Lư Mễ, lưỡi cô vẫn còn nằm trong miệng anh.
Bỗng dưng trở nên rất kịch liệt, Lư Mễ ngã vào lòng Đồ Minh, tay anh hơi dùng sức kề sát lưng cô, sợ cô ngửa ra sau ngã xuống.
Lư Mễ di chuyển cơ thể, chết tiệt, chân đau.
Cô sốt ruột sắp khóc đến nơi, mắt hơi ẩm ướt: “Đồ Minh, cứu em với, em không chịu nổi nữa. Chân em đau, người em cũng đau, em…”
Em mệt muốn chết, nhưng em lại muốn làm gì đó với anh, phải làm sao bây giờ.
Cảm xúc treo lơ lửng ở đó.
Không lên cũng không xuống.
Chẳng khác gì tra tấn.
Tất nhiên Đồ Minh biết Lư Mễ muốn nói gì, anh hôn cô rất dữ dội, đảo khách thành chủ đẩy cô nằm xuống ghế sofa, người anh ở trên cô, tay che mắt cô: “Em muốn nâng cấp dịch vụ phải không?”
Lư Mễ nghiêng đầu hôn lên cổ tay anh, câu trả lời nằm trong hành động.
Đồ Minh không nói thêm gì nữa, môi dán vào vành tai cô, đầu lưỡi len lỏi vào, nghe thấy Lư Mễ không kìm được mà rên rỉ, tay anh đi xuống phía dưới.
Nơi đầu ngón tay anh chạm vào là bí mật mà Lư Mễ muốn nói với anh, bí mật đó không khó đoán, đó là…
Nhà của cô đã bị ngập rồi.
Hai người nhìn nhau, ý muốn đều hiện lên trong ánh mắt.
Lư Mễ cắn môi, anh biết cô thích. Cô nhíu mày, anh biết có lẽ cô muốn anh nhanh hơn nữa. Đầu mũi cô lấm tấm mồ hôi, anh dùng đầu lưỡi liếm đi, rồi lại chuyển đến tai cô, ngậm vành tai cô, lắng nghe tiếng nức nở lúc ngắn lúc dài của cô.
Đồ Minh biết Lư Mễ có lòng tham không đáy, anh từ từ đi xuống, vùi đầu vào trong.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, ngày trước Lư Mễ bị anh tra tấn đến phát điên, nằm trằn trọc trên giường không hề dễ chịu, cuối cùng hôm nay cũng đã giải tỏa được phần nào, thậm chí cô còn cảm thấy khoảng thời gian chờ đợi trước đó đều đáng giá.
Đồ Minh thực sự quá dịu dàng.
“Em cũng có thể giúp anh, hoặc là chúng ta làm luôn cũng được, nhưng chắc là em sẽ không nhúc nhích gì đâu, em mệt quá rồi.” Lư Mễ giải quyết xong rồi không muốn quan tâm đến Đồ Minh lắm, lại còn đi nói mấy lời châm chọc, đúng là vô lương tâm. Đồ Minh buồn cười, véo má cô: “Thực ra hôm nay anh cũng không định làm đồ khốn nạn.”
“Em là đồ khốn nạn đấy, thì sao nào?” Lư Mễ ngẩng mặt lên, khuôn mặt hơi đỏ, trên mặt viết rõ “Em vô lương tâm nè”.
Đồ Minh không chấp nhặt với cô, anh vốn không muốn tính toán: “Anh đi đây, ngày mai còn phải đi làm.”
Lư Mễ ngồi dậy tiễn anh, tiễn cũng không chịu tiễn cho đàng hoàng, cả người dính chặt vào anh: “Hay là anh đừng đi. Đã thế này rồi mà còn đi gì nữa, em không còn sức làm gì anh đâu, anh yên tâm.”
“Ngày mai có cuộc họp quan trọng, anh phải về thay đồ.”
“Ồ. Vậy hẹn gặp lại!” Lư Mễ đóng cửa, chạy tới cửa sổ, thấy Đồ Minh đi rồi cô mới cởi đồ đi tắm.
Nước vừa chảy là cô nhắm mắt lại, nhớ đến tiếng thở dốc của Đồ Minh ở bên tai mình.
Lư Mễ bật cười thành tiếng.