Bà lúc tỉnh lúc mê, lúc mê thì hỏi Đồ Minh: “Hình Vân có thai rồi sao? Các cháu nên sinh con đi.” Lúc tỉnh thì lại thở dài: “Đang sống tốt lắm mà, sao lại ly hôn? Còn tái hôn được không?”
Mỗi lần bà ngoại hỏi như vậy, Đồ Minh đều không trả lời.
Ban đêm, khi bà ngoại cựa mình thấy Đồ Minh nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, bà hỏi anh: “Ly hôn rồi có tìm được bạn gái chưa?”
Cuối cùng Đồ Minh cũng trả lời: “Tìm được rồi ạ.”
“Bạn gái đang làm gì?”
“Làm việc trong công ty.”
“Đẹp không?”
“Đẹp ạ.”
“Tính tình có tốt không?”
“Tốt lắm ạ.”
“Hôm nào dẫn đến gặp bà ngoại nhé?”
“Vâng.”
“Thế sao cháu với Hình Vân chưa sinh con?”
Bà lại nữa rồi.
Đồ Minh hơi buồn. Lúc còn nhỏ, mẹ anh bận rộn công việc nên ngoài giờ làm bà ngoại cũng sẽ giúp đỡ một tay, mỗi ngày đón anh về nhà ăn cơm. Trên đường về, thấy món gì ngon bà cũng mua cho anh, còn kể về tĩnh điện vi động cơ silic và cảm biến áp suất vi cơ học cho anh nghe nữa.
Đồ Minh cảm thấy con người già đi có lẽ chỉ là chuyện trong chớp mắt, anh thấy lòng mình hơi khó chịu.
Tối Chủ nhật, khi Đồ Minh ra khỏi nhà bà ngoại đã là mười giờ, về nhà tắm rửa, đọc sách một lát, rồi hỏi Lư Mễ: [Ngày mai đến công ty Vương Kết Tư, chuẩn bị đề án xong chưa?]
[Xong rồi.] Lư Mễ trả lời anh sau hai ngày cuối tuần ăn chơi đã đời.
[Ừm. Cuối tuần vui không?]
[Em vui cực. Về nhà ăn cơm, đi dạo với Trương Hiểu, lên núi ngắm hoa, thật không còn gì bằng.]
[Vui đến nỗi không nhắn cho bạn trai một tin nào.]
[Hì hì.]
Lư Mễ ham chơi, đang ở với ai thì sẽ chỉ tập trung ở với người đó. Cô không phải là người thích bám dính người khác, khi nào bám anh tức là lúc đó cô cần anh, còn khi không bám thì đồng nghĩa với việc cô cần không gian riêng. Đồ Minh hiểu đại khái tâm lý của cô, thế nên mới không tính toán.
[Còn anh? Cuối tuần thế nào?] Lư Mễ hỏi.
[Bà ngoại anh bị bệnh, cuối tuần anh chăm sóc bà.] Đồ Minh nói.
[… Nhưng sao anh không nói với em? Chỉ bảo là anh có việc thôi mà?] Cuối tuần Lư Mễ cũng thắc mắc Đồ Minh làm gì, sao không có tin nhắn nào, rồi lại nghĩ chắc anh bận quá nên không nhắn được: [Bà ngoại anh sao rồi?]
[Đỡ nhiều rồi, lắp máy thở y tế ở nhà. Có điều sau này ra ngoài sẽ bất tiện, phải mang theo máy.]
Lư Mễ gửi đến một meme khóc òa.
[Lư Tình có hay bám dính lấy cậu không?] Đồ Minh hỏi Diêu Lộ An.
[Chỉ ước gì có thể ở bên cạnh mọi lúc.]
[Vậy cậu cảm thấy thế nào?]
[Rất tốt. Sao vậy? Lư Mễ không bám cậu hả?]
[Không.]
[Cậu không vui à?]
[Tôi thấy cũng tốt.]
Cảm giác ranh giới kỳ lạ trong lòng Đồ Minh vẫn còn đó, về vấn đề này, anh và Lư Mễ hầu như không cần bàn bạc cũng đã đạt được sự đồng thuận. Vì cả hai đều cần cái gọi là “tự do”.
[Bạn trai ơi, em phải đi ngủ để giữ gìn nhan sắc, gặp lại sau nhé. Chúc bà ngoại anh sớm khỏe lại.] Lư Mễ nói với anh.
[Mai gặp. Ngủ ngon.]
Sau ngày cuối tuần không gặp, lần gặp lại Đồ Minh thấy Lư Mễ đã nhuộm tóc. Màu xanh lam, khi cô đứng yên thì không nhận ra, nhưng khi cô bước đi, tóc khẽ đung đưa thì các lớp màu bên dưới sẽ hiện rõ.
Đồng nghiệp nữ bên cạnh chỗ làm của cô cầm tóc cô lên, thật lòng khen ngợi: “Đẹp quá! Cô nhuộm ở đâu vậy, bao nhiêu tiền?”
Lư Mễ nói tên tiệm, rồi nói giá: “Bốn trăm tệ.”
Mọi người không tin, Lư Mễ nhún vai, tin hay không tùy. Cô xách túi lên đi tìm Đồ Minh, Yilia, và Luke. Hôm nay họ sẽ cùng đến gặp Vương Kết Tư.
Trong thang máy, Luke nhìn tóc của Lư Mễ, hỏi cô: “Sao cô không nhuộm màu xanh lá?”
*Ý của Luke là sao Lumi không nhuộm quả đầu màu xanh lá cho giống như đội mũ xanh, mà bên Trung Quốc thì khi nói ai đó “đội mũ xanh” cũng có nghĩa là nói họ bị cắm sừng.
“Màu xanh lá cũng được, tuần sau tôi sẽ nhuộm lại, kéo cả Flora cùng đi nhuộm luôn. Flora nói cô ấy thích màu xanh lá.” Nói xong, cô cười với Luke.
“Will cũng thích màu xanh lá à?” Luke quay sang hỏi Đồ Minh với vẻ mặt như đang xem kịch hay.
“Tôi mù màu.”
Lư Mễ phì cười, ánh mắt lấp lánh. Lúc này cô cảm thấy Luke và Yilia thật thừa thãi, muốn làm hai người đó biến mất để cô có thể thân mật với Đồ Minh một chút.
Đề án hôm nay do Yilia phụ trách, phần của Lư Mễ chỉ là một phần nhỏ. Yilia tham gia vào nhóm với vốn đầu tư và gia thế hùng hậu. Đồng nghiệp ngầm so sánh cô ta với Lư Mễ, nói rằng một người là tiểu thư nhà giàu thực sự, người kia là con nhà giàu mới nổi nhờ giải tỏa mặt bằng. Khi Lư Mễ nghe được mấy lời đó thì chỉ “chậc” một tiếng. Có lúc tâm trạng không tốt, cô sẽ đáp lại: “Dù sao thì cũng phất lên rồi.”
Yilia rất xinh đẹp, khi nghe trình bày đề án Vương Kết Tư đã nhắn tin cho Lư Mễ: [Rốt cuộc cũng gặp được nhân vật thần tiên trong công ty của mấy người rồi.]
[? Tôi nói này anh bạn, sao cậu không nói thẳng với Yilia đi?] Lư Mễ không hiểu logic của Vương Kết Tư lắm. Vương Kết Tư chỉ đơn giản là muốn tám chuyện tào lao với cô thôi. Đề án này khá nhàm chán, không nằm trong mối quan tâm của anh ta.
Đồ Minh nhận ra phản ứng của Vương Kết Tư, anh trao đổi ánh mắt với Luke rồi ngắt lời trình bày: “Hình như sếp Vương có ý kiến riêng.”
Vương Kết Tư nhếch môi: “Để người khác nói đi.”
Những người khác nhìn sắc mặt của Vương Kết Tư, đoán cũng tám chín phần đúng, rồi nói thẳng: “Chưa đủ mới.”
“Có thể nói ví dụ không?” Yilia hỏi: “Ý tưởng lần này của chúng tôi rất hiếm thấy trên thị trường.”
“Hiếm thấy không có nghĩa là mới.” Cuối cùng Vương Kết Tư lên tiếng: “Tôi sẽ nói thẳng, nó chưa đủ mới, cũng chưa đủ thú vị. Ngay cả những điểm phù hợp nhất với giới trẻ cũng chưa tìm ra được. Suýt nữa tôi đã nghi ngờ đây không phải là đề án do Lăng Mỹ làm. À không đúng, phần kia khá tốt. Phần đặt tên rất hay, không mất nhiều thời gian công sức để giải nghĩa, phổ thông dễ hiểu và dễ đọc.”
…
Sắc mặt của Yilia không được tốt, đây là lần đầu tiên cô ta gặp thất bại khi đề xuất ý tưởng. Cô ta đã đảm bảo với Luke là đề án này không khó, cô ta có thể làm được. Luke đã để cô ta làm tự do, thậm chí trước khi đến cũng không kiểm tra lại.
“Nếu không thì làm phiền mọi người tổ chức lại nhé?” Vương Kết Tư nói.
“Được thôi. Đi ăn đi, đói rồi.” Luke đứng dậy mời mọi người đi ăn, không đề cập đến chuyện vừa rồi. Vương Kết Tư cũng không quan tâm, bề ngoài mọi người vẫn tỏ ra hòa nhã cùng nhau đi ăn.
Yilia đi bên cạnh Lư Mễ, bỗng nhiên hỏi cô: “Nghe nói chị với sếp Vương là bạn từ nhỏ à?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Lumi, tôi nói thẳng luôn nhé.” Yilia đứng lại nhìn Lư Mễ: “Tôi biết chị và Flora là bạn thân, chuyện của hai người tôi đã nghe qua. Tôi được đặc cách thăng chức lên chuyên gia là do tôi có đủ năng lực, kết quả cuối cùng tôi và Flora ai là người được chọn thì đều phải dựa vào bản lĩnh của mình. Xin chị đừng làm mấy chuyện lén lút này, nó vô nghĩa lắm.”
“Ồ.” Lư Mễ mỉm cười nhìn cô ta: “Cô chắc chắn là Vương Kết Tư bác bỏ phương án của cô là vì tôi gây trở ngại chứ không phải vì ý tưởng của cô vốn dĩ đã như shit hả? Chuyên gia mà đưa ra một đề xuất tệ như thế sao Yilia. Cô thử hỏi mọi người trong công ty xem, có lần nào mà đề án của Flora không đạt chất lượng cao hơn hôm nay không? Muốn cạnh tranh thăng chức lên chuyên gia thì cô cũng phải có bản lĩnh thực sự mới được. Hiện giờ là bản lĩnh của ba cô chứ không phải của cô.”
“Còn nữa, dù cô có mang hai trăm năm mươi triệu hay hai tỉ rưỡi đến thì khi nói chuyện với tôi cô phải biết khách sáo một chút. Cô là cái thá gì? Người khác có thể nuông chiều cô, nhưng tôi thì không.”
Lư Mễ quay lưng đi, nhìn lại phẩm hạnh của cô xem, cô mắc chứng hoang tưởng bị hại hả?
Yilia ở đằng sau sắc mặt rất tệ, đúng là cô ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm.
Đồ Minh quay lại nhìn thấy cảnh đó, trước khi vào nhà hàng, anh hỏi Lư Mễ: “Chuyện gì vậy?”
“Cô ta nói Vương Kết Tư bác bỏ đề án của cô ta là do em giở trò để giúp Flora. Điên thật, bản thân kém cỏi mà còn đi kéo người khác chịu tội thay.”
“Sao anh không nói gì? Chẳng lẽ anh cũng nghĩ là do em làm sao? Nếu anh nghĩ vậy thật thì nói ra đi, em…” Lư Mễ hơi tức giận, không phải vì tranh cãi với Yilia, mà là vì Đồ Minh im lặng làm cô thấy tức.
“Dừng.” Đồ Minh ngắt lời cô: “Em định chia tay với anh phải không? Em nói thử xem.”
…
Đây là lần đầu tiên Lư Mễ thấy Đồ Minh nổi nóng như vậy, cô đột nhiên im bặt. Thực ra là cô định nói: “Nếu anh nghĩ thế thì em sẽ chia tay với anh luôn.”
Đồ Minh giả vờ lườm cô một cái rồi quay người đi, nhớ lại dáng vẻ ngơ ngác của Lư Mễ khi nãy, anh cong môi cười. Anh cố tình dọa cô, cho cô bỏ cái tật suốt ngày nói nhảm.
Lát sau, khi đang ăn, Lư Mễ nhắn tin cho anh: [Anh cũng nghĩ là em phá rối hả?]
[Không.]
[Vậy sao lúc nãy anh không nói gì?]
[Em mất bao lâu để nghĩ ra cái tên?]
[Một tiếng.] Lư Mễ hiểu, Đồ Minh đã nhận ra cô làm việc qua loa. Thật ra cũng không hẳn là qua loa, cô hiểu Vương Kết Tư, biết được sở thích kỳ quặc của anh ta nằm ở đâu. Vừa nghĩ đại một cái tên là cô đã có thể chạm đúng vào điểm anh ta thích, chuyện này cũng không thể trách cô được.
Lư Mễ đang rất yên tâm và thoải mái.
Yilia ngồi bên cạnh, nhận thấy sự kiêu căng của Lư Mễ, bỗng dưng nảy sinh ý định muốn đối đầu với cô. Nhưng cô ta chưa nghĩ ra cách, chỉ đành mỉm cười.
Lư Mễ là kiểu người không biết thế nào là nhường nhịn. Yilia chọc cô, cô sẽ không giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà phớt lờ cô ta. Cô không thích kiểu “tốt cho cô, tốt cho tôi, tốt cho mọi người”, nếu không phục thì phải hành động.
Vương Kết Tư nhắn tin cho cô: [Thấy đã không?]
[?]
[Tôi thấy cậu không ưa cô ta. Đương nhiên là đề án của cô ta thực sự không tốt.]
[Con mắt nào của cậu thấy tôi không ưa cô ta?]
[Tôi nhắm mắt cũng nhìn ra được.]
[… Lần sau chú ý công bằng đi, cậu là sếp, đừng để nghĩa khí giang hồ lấn át lý trí.] Lư Mễ nghiêm túc nhắc nhở anh ta, rồi lại nói thêm: [Tất nhiên là tôi biết cậu luôn đứng về phía tôi.]
Vương Kết Tư đọc tin nhắn, nhìn Lư Mễ, cười.
Nụ cười ấy không bình thường chút nào, khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả nhân viên của công ty Vương Kết Tư đều cảm thấy giữa Vương Kết Tư và Lư Mễ có gì đó đặc biệt.
Trên đường về, Luke nói với Yilia: “Cố gắng làm lại từ đầu, nếu cảm thấy khó nắm bắt phong cách của khách hàng thì cô có thể nói chuyện với Lumi. Cô ấy hiểu khách hàng này hơn.”
“Thôi đi, tôi không hiểu đâu.” Lư Mễ không hề nể mặt Luke, cười với Yilia: “Hồi nhỏ tôi với cậu ta chỉ cùng đi tiểu cùng nghịch bùn này kia thôi, không có giao lưu gì nhiều, bạn nhậu thôi ấy mà. Yilia tự mình cố gắng đi!”
Luke nhìn Đồ Minh, rất hiếm khi anh không nói gì, vậy nên Luke cũng im lặng, để cuộc chiến lại cho nhân viên tự giải quyết.
Lư Mễ đấu khẩu với Yilia xong, tâm trạng cực kỳ thoải mái, buổi chiều làm việc thỉnh thoảng còn ngân nga vài câu hát. Khi mua cà phê, cô tiện thể kể cho Đường Ngũ Nghĩa nghe, cậu vừa gật đầu vừa nói: “Em biết rồi, chị lại kết nạp thêm một kẻ thù nữa. Lần này đối thủ của chị thế lực mạnh đấy.”
“Kệ mẹ nó.”
“Đừng sợ, chị còn có thằng em này đây mà.”
Lư Mễ chơi bời hai ngày cuối tuần, Thứ Hai tan làm thì bắt đầu muốn bám Đồ Minh. Ít khi cô lại nán lại ở văn phòng, sau cùng cũng chờ được Đồ Minh thu dọn đồ đạc và ra về, cô bèn xách theo đồ của mình rồi đi bên cạnh anh.
Vào thang máy, cô hỏi anh: “Có muốn tối nay cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp của đêm khuya không nào?”
Đồ Minh chỉ vào quần áo của mình: “Anh phải thay đồ. Trưa nay có buổi tiệc rượu, tối ở văn phòng nóng, anh cứ cảm thấy trên người có mùi mồ hôi.”
Lư Mễ bước lại gần, ngửi thử: “Đâu có đâu!”
Thấy Đồ Minh quyết định về nhà thay đồ, cô nhượng bộ: “Vậy em đi với anh về nhà lấy đồ nhé.”
“Được.”
“Hồi chiều ở trên xe em từ chối đề nghị của Luke, sao anh không khuyên em?”
“Người ta hay nói anh bao che cho nhân viên của mình, em quên rồi à?” Đồ Minh hỏi.
“Em nhớ mà.”
“Thế chẳng phải rõ rồi sao.”
Cả hai ra khỏi thang máy và đi về phía xe của mình, Đồ Minh lại nói: “Sao ai em cũng dám chọc vậy?”
“Cũng không phải.” Lư Mễ bước tới trước mặt Đồ Minh, nhỏ giọng nói: “Em không dám chọc anh.”
“Em sợ anh.”
…
“Em sợ anh? Anh ăn thịt em được chắc?”
“Được chứ.”