“Tôi không muốn thảo luận chuyện con gái nhà họ Lư với cậu.” Đồ Minh đáp lời anh: “Hơn nữa tôi cảm thấy rõ ràng cậu có ý đồ muốn tác hợp tôi và Lư Mễ, cậu không cần phải làm thế đâu.”
“OK, cậu được lắm, cậu thắng.”
“Đi ngủ sớm đi, tôi ngủ đây, ngày mai phải đi công tác.”
Đồ Minh và Luke đến nơi vào buổi trưa.
Sân bay cách phim trường không xa, vừa xuống máy bay là họ đến phim trường ngay, nhân viên công tác vẫn đang bố trí dựng cảnh, cảnh quay đầu tiên của bộ phim quảng cáo này bắt đầu từ hoàng hôn ở Quế Lâm.
Năm đó Đồ Minh hoàn thành chuyến du lịch tân hôn ở Quảng Tây, mấy năm nay cũng vì công việc mà tới lui nhiều lần.
Khi bọn họ đến, Thượng Chi Đào và Lư Mễ đang bắt tay vào làm việc của mình.
Thượng Chi Đào đang trao đổi với nhân viên công tác quay phim. Quảng cáo này được chèn vào một bộ phim truyền hình, đồng thời phải duy trì được nhịp điệu của phim và đặc tính của sản phẩm. Thượng Chi Đào đã làm rất nhiều bài luyện tập, hiện tại đang điều chỉnh kịch bản gốc.
Lư Mễ đang theo dõi khoản ngân sách và thảo luận chi tiết với nhà sản xuất và tài chính.
Nhìn thấy hai ông sếp đến, cả Lư Mễ và Thượng Chi Đào đều tạm ngưng việc chào hỏi cho có lệ rồi lại cúi đầu làm việc tiếp. Khách hàng là Tổng giám đốc Vương Kết Tư cũng không bất ngờ lắm đối với sự bình tĩnh của các cô, ngược lại còn mỉm cười nhìn Lư Mễ. Đồ Minh nhìn anh ta, rồi nhìn Lư Mễ, nhận ra được là họ có quen nhau.
Luke tự giễu nói: “Khi gặp nhau ngoài công ty, chúng tôi thường giả vờ như không quen biết.” Mọi người đồng loạt mỉm cười, họ cũng cảm thấy người của Lăng Mỹ ai cũng có cá tính riêng, gặp tình cảnh như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lư Mễ đang rất phiền não về khoản ngân sách này, có rất nhiều hạng mục không nằm trong kế hoạch ban đầu, cô cần phải kiểm tra kỹ lưỡng từng thứ một. Cô vừa xem xét vừa giáo huấn nhân viên: “Cậu ứng trước nhiều tiền như vậy, hay là cứ làm nhà đầu tư của chúng tôi luôn đi, còn lo mua sắm làm gì nữa? Trước khi mua cậu không báo trước, thế lỡ như không được duyệt thì sao? Bán lại thành đồ cũ à?
Nhân viên đứng bên cạnh cười, Lư Mễ thấy rất chướng mắt: “Cứ cười đi, số tiền này sử dụng không rõ ràng, làm sao tôi duyệt được? Bây giờ bổ sung đầy đủ các giấy tờ trước đi rồi cười tiếp. Bằng không thì cậu chỉ có thể khóc thôi!”
“Còn nữa, đây là ngày đầu tiên mà cậu quen tôi sao? Hay là vì Daisy quản lý được một thời gian rồi nên cậu quên mất tôi có yêu cầu gì? Để tôi đưa mấy hóa đơn này cho Daisy, để xem tiêu chuẩn của cô ấy có chấp nhận được hay không.”
Lư Mễ nói hết câu này đến câu khác quở trách nhân viên, Đồ Minh đứng gần đó nghe được, anh thấy cô nói rất đúng, chỉ là thái độ có hơi gắt thôi. Rất nhiều vấn đề xuất hiện trong quá trình bàn giao công việc, nếu cô không quản lý kỹ thì người chịu trách nhiệm cuối cùng chính là cô.
Nhưng Lư Mễ nghiêm túc như thế làm anh rất bất ngờ. Cả ngày cô cứ cà lơ phất phơ, lúc nghiêm túc thì cũng không thua kém ai, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, làm việc có trình tự. Thế nên Lư Mễ có thể sống thoải mái nhàn nhã một thời gian dài ở nơi làm việc như vậy, đương nhiên ắt có chỗ hơn người.
Lư Mễ phân tích kỹ càng từng nguyên tắc và quy trình cho họ, sau cùng còn hù dọa một câu: “Còn tự ý làm như thế nữa thì tự bỏ tiền túi ra mà trả nhé!”
Cô xách đồ bỏ đi, mang theo khí chất giang hồ và ngang ngược của mình.
Nhân viên công tác kia sờ gáy, luôn cảm thấy từng trận gió thổi đến rất mãnh liệt, làm lòng cậu ta lạnh buốt từng cơn.
Lư Mễ không quan tâm chuyện đó, làm đúng thì mọi người đều là anh em tốt, làm sai thì phải tự chịu trách nhiệm, cô chưa bao giờ quan tâm là ai mất mặt hay ai khó chịu, một khi cô đã nghiêm túc thì miệng cứng rắn hơn ai hết, đáng sợ lắm!
Lúc xoay người, Lư Mễ thấy Đồ Minh đang nói chuyện với Vương Kết Tư, sắc mặt anh sáng ngời, trời trong nắng ấm, bỗng nhiên cô cười một tiếng.
Thấy sắc nảy lòng tham, thái độ cợt nhả, tán tỉnh trực tiếp, tất cả mánh khóe liên tiếp vào trận. Trong đầu như có một cơn gió thổi qua, làm cô hoa mắt chóng mặt không mở mắt ra nổi, giống như trên thế giới này chẳng có người đàn ông nào khác khiến cho cô có hứng thú, lúc này mới nghĩ kỹ lại, thì ra nguyên nhân nằm ở đây!
Người trước mặt là người vừa mắt nhất.
Đồ Minh nghe được tiếng cười thì quay đầu nhìn cô, ánh mắt của Lư Mễ vẫn tập trung về bên này và cũng không định chuyển hướng sang nơi khác, ý cười vẫn giữ nguyên, cô cong môi, lại cười.
Đồ Minh không biết cô cười cái gì, nhưng vẫn giật nhẹ khóe môi xem như lịch sự đáp lại cô.
“Nhân viên này chắc khó bảo lắm nhỉ? Sa thải đi, tuyển một người biết nghe lời vào.” Khách hàng Vương Kết Tư chợt nói.
“Nghe lời cũng không phải là tiêu chuẩn để đánh giá nhân viên tốt hay xấu.” Đồ Minh lại bắt đầu bao che cho con mình, không ủng hộ câu nói này của Vương Kết Tư.
Đến tối nhóm Đồ Minh bày tiệc xã giao, Lư Mễ ngồi ở bên ngoài buồn chán lướt điện thoại, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên trong. Buổi tiệc rượu hôm nay rất nhẹ nhàng, không lên giọng hay xuống giọng khi nói chuyện, tốc độ đều đặn thay phiên nhau mà nói, không có gì quá gay gắt. Nhưng tiếng chạm ly rất thường xuyên, cũng tồn tại sóng ngầm.
Trong lúc Đồ Minh đi ra gọi rượu, Lư Mễ mở to mắt hỏi: “Uống xong rồi hả?”
“Xong rồi.”
“Vậy uống rượu vang đỏ đi, đừng đổi rượu.”
“Khách hàng muốn uống rượu trắng.” Đồ Minh nói với Lư Mễ.
“Cái dạ dày này của sếp mà còn uống rượu gì chứ, không muốn sống nữa à?” Lư Mễ cắt ngang: “Chờ tôi chút.”
Cô đi tới trước quầy bar gửi tin nhắn cho Vương Kết Tư: [Tôi bảo này anh bạn, đổi rượu gì? Muốn chết à?]
[Cậu biết xót cho tôi thì tôi sẽ không đổi.] Vương Kết Tư đáp lại cô.
[Cút đi.]
Lư Mễ lấy một chai rượu vang đỏ quay về, thấy Đồ Minh đứng ở cửa nghe điện thoại, cô đặt rượu ở bên tay anh, để khi anh vừa cúp máy là có thể mang nó vào trong, làm chậm lại quá trình uống rượu mà không quá đường đột, tuy rằng Lư Mễ lỗ mãng, nhưng chút năng lực phân biệt tốt xấu thì vẫn phải có.
Đồ Minh cúp điện thoại, cầm chai rượu vang đỏ lên, cũng không hỏi Lư Mễ vì sao không có rượu trắng, xoay người đi vào.
[Sếp không hỏi tại sao vẫn là rượu vang đỏ hả?] Lư Mễ gửi tin nhắn cho anh.
[Không cần hỏi, cảm ơn cô chăm sóc dạ dày của tôi.]
[Thế Chủ nhật này dạy tôi chơi tennis nhé?]
[Không dạy.]
[Hừ!]
Đồ Minh cất điện thoại di động đi, rượu vang đỏ có tác dụng chậm, đi ra ngoài một chuyến trở về thì đã thấy choáng váng đầu óc, anh uống ít lại. Nhưng không biết vì sao Vương Kết Tư lại trở nên hào hứng, liên tục nâng ly: “Cảm ơn Lăng Mỹ đã cử ra một đội ngũ điều hành mạnh như vậy, tôi đề nghị chúng ta cạn ly một lần nữa!”
Rượu này bắt buộc phải uống.
Đồ Minh không thích bị ép uống thế này, anh trao đổi ánh mắt với Luke, giả vờ buồn nôn, lắc tay Luke: “Xin lỗi nhé, tôi…”
“Đi nhanh đi.” Luke giục anh.
Đồ Minh nói: “Bây giờ tôi thấy rất khó chịu.” Luke đứng lên đẩy anh ra ngoài cửa, lớn tiếng căn dặn Lư Mễ chăm sóc anh, rồi quay lại nói với Vương Kết Tư: “Chậm thôi chậm thôi, còn uống nữa là lật xe hết đấy.”
Kéo dài thời gian uống rượu.
Lư Mễ thấy Đồ Minh đi ra, nghĩ thầm cái tên Vương Kết Tư này lại bắt đầu lên cơn nữa rồi. Cô tìm nhân viên phục vụ lấy một cốc nước nóng đặt trước mặt Đồ Minh trước, anh bưng lên hớp một miếng, nước rất nóng, anh giữ nguyên nước trong miệng thở phì phò phun ra hơi nóng, nhìn xung quanh tìm thùng rác, đôi mắt cố nhịn tới mức đỏ lên, cuối cùng phun ra ngoài.
Lần này khiến cho cả tinh thần của anh cũng bị nóng theo, miệng như bị lửa thiêu đốt.
“Sao vậy? Trong nước có độc?” Lư Mễ làm gì biết chăm sóc ai, đôi khi trong bữa tiệc cũng có nhân viên phục vụ theo sau, hôm nay là lần đầu tiên mà cô tự tay làm việc. Khá lắm, sếp phun hết cmn nước mà tôi rót cho sếp. Thật là không biết cách cư xử!
Đồ Minh không nói lời nào, xoay người đi đến quầy lễ tân xin nước đá, ngửa đầu uống một ngụm ngậm trong miệng để làm dịu đi cơn nóng. Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại vài lần, sau đó mới nói với Lư Mễ đang kinh ngạc: “Không có độc, nóng.”
Lư Mễ vỗ trán, cười ra tiếng: “Nhìn xem đầu óc tôi này! Nếu không phải là nóng thì là gì! Xin lỗi, để tôi xem xem, không sao chứ?”
“Không sao.” Bị bỏng tróc một lớp da, môi phồng rộp, mùi vị không dễ chịu chút nào. Mặc dù vậy nhưng vẫn không hề nổi nóng với Lư Mễ.
Tính khí tốt quá, nhân phẩm cũng tốt nữa. Lư Mễ tự nhủ.
Đồ Minh nuốt một viên đá lạnh, lại bỏ một viên đá vào khăn ướt để chườm môi, tựa trên vách tường ở ban công thông gió, bị phong cảnh thủy mặc phía sau bao quanh, nhìn hơi tội nghiệp.
Phong cảnh Quế Lâm khiến anh nhớ lại những điều tốt đẹp từng có trong hôn nhân, theo màn đêm buông xuống, nó cũng dần mất đi nét rực rỡ.
Khi Đồ Minh say rượu lại toát lên vẻ dịu dàng khó tả, lúc ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng Lư Mễ gõ một hồi trống.
“Hay là để tôi giúp sếp đi!”
“Gì cơ?” Đồ Minh mở miệng nói chuyện, giơ tay lấy tờ khăn ướt xuống.
Lư Mễ ngậm một viên đá, túm lấy cổ áo của Đồ Minh, bám sát vào người anh, chạm lên môi anh, bờ môi lạnh lẽo làm dịu đi đôi môi bị bỏng đến tê rần của Đồ Minh. Động tác hệt như khi cô lái mô tô, không dây dưa dài dòng, cũng không màu mè, đơn giản mà trực tiếp.
Sau khi Đồ Minh say rượu thì phản ứng khá chậm, lúc này ngẩn người ngay tại đó không biết trời trăng mấy gió gì, khi Lư Mễ cạy môi anh ra để đưa viên đá vào, hết thảy chất cồn đều tuôn về phía đỉnh đầu anh, bỗng dưng anh ngẩng đầu lên, đập gáy vào tường.
“Làm gì vậy?” Giọng điệu nghiêm khắc, mặt rất căng, cuối cùng cũng tức giận rồi.
Lư Mễ bĩu môi: “Giúp sếp đấy.”
“Cô giúp mỗi một người đàn ông say rượu như vậy à? Cô coi mình là gì? Coi tôi là gì?”
“Tính chừng mực của cô đâu?”
“Đây là thái độ mà cô đối xử với đồng nghiệp sao? Nhất định phải khiến cho mọi thứ rối tung như vậy?”
“Tôi xin cô tôn trọng tôi, cũng xin cô tự trọng.”
Lư Mễ chăm chú lắng nghe Đồ Minh phát hỏa, nhìn vào đôi mắt hơi đỏ vì uống rượu của anh, ánh mắt kia vô cùng chân thành sạch sẽ, mặc dù tức điên rồi nhưng vẫn còn sáng trong. Hiếm khi cô không muốn cãi lại, ví như vừa rồi ánh mắt dịu dàng thân mật kia là có ý gì? Rõ ràng là đang mời gọi tôi. Lý do mà cô không cãi lại là vì rất có thể đây chỉ là chuyện hiểu lầm.
Chờ Đồ Minh tụng kinh giáo huấn xong, ở cuối hành lang đột nhiên yên tĩnh lại. Một cơn gió thổi tới, cơn say của Đồ Minh lại dâng trào, trong dạ dày cồn cào khiến anh không nhịn được, còn chưa kịp tìm chỗ mà đã nôn vào thùng rác nhỏ.
Thế nhưng anh lại cảm thấy rất thoải mái.
Vô cùng thoải mái.
Lư Mễ chạy đi lấy nước đưa cho anh: “Mau súc miệng đi!”
Lúc Đồ Minh nhận nước cũng không quên nói cảm ơn, hớp từng ngụm nước súc miệng, luôn có cảm giác mình rất khó ngửi. Vào đúng lúc này, hai ngón tay mềm mại dán vào môi anh, Lư Mễ trái ngược với sự không đứng đắn thường ngày, cô nói với anh: “Há miệng ra.”
Là một viên kẹo bạc hà.
Mùi vị không nồng, nhưng có thể làm mình tỉnh táo lên không ít, trong cổ họng cũng thấy thoải mái hơn.
Đồ Minh tựa ở trên tường, loại thoải mái này vẫn chưa tản đi, Lư Mễ lại đứng ở trước mặt anh, nhỏ giọng tranh luận với anh: “Sếp không thích tôi đến vậy hả? Không thích thì thôi chứ sao sếp hung dữ với người ta quá vậy! Nếu sếp không thích, thế vừa rồi sếp nhìn tôi làm gì! Tóm lại sếp quát tôi là sếp sai rồi! Dữ tợn lên là tôi có thể thay đổi được chắc!”
Môi cô lại nhẹ nhàng chạm vào gò má Đồ Minh: “Tôi cứ không thay đổi đấy!” Đồ Minh nghiêng đầu đi, nhưng cũng không thể tránh khỏi, môi của Lư Mễ vừa mềm mại vừa ấm áp, chỉ trong giây lát thôi mà đã khiến anh bỏng rát.
Nói xong rồi nhét một viên kẹo vào lòng bàn tay anh, xoay người đi.
Buổi tối ngày hôm ấy, lần đầu tiên Lư Mễ bị mất ngủ, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại. Thượng Chi Đào kéo rèm cửa sổ đủ để ánh trăng lọt vào, nhìn cô nằm trên giường mà cứ như đang nằm trên đống lửa, hỏi cô: “Sao vậy chị?”
Lư Mễ thở dài thườn thượt: “Haiz, say rồi mà cũng không cho chị ngủ.” Từ đầu tới cuối không biết hối cải.
Thượng Chi Đào nằm trong chăn cười sằng sặc: “Em tưởng chị có tâm sự, còn định an ủi chị đây này.”
“Tâm sự của chị chính là trước mặt Ông Đồ, sức quyến rũ của chị không có tác dụng, ổng cứng đầu quá, chị không tìm được chỗ đột phá, ổng cứ ngoan cố chống cự mãi!”
Chao ôi.
Rồi lại thở dài một hơi nữa.
Ngày hôm sau lúc cô thức dậy, Thượng Chi Đào đã đi đến phim trường, cô tự đi ra ngoài ăn bún, tình cờ gặp được Đồ Minh ở quán bún.
“Chào buổi sáng, Will.”
Da mặt Đồ Minh không dày như Lư Mễ, anh nói với cô: “Tôi không bị mất trí.” Nghĩa bóng là: Tôi nhớ tối hôm qua cô đã làm gì, cô đừng có giả điên với tôi.
“Không mất thì tốt, tôi còn sợ sếp quên nữa kìa!” Lư Mễ ngồi vào chỗ đối diện với anh, nhìn bát canh bún trước mặt anh: “Chẳng phải ở khách sạn có đồ ăn sáng sao?”
Đồ Minh cúi đầu ăn, không nói chuyện với cô, Lư Mễ châm dầu vào lửa: “Miệng sếp bị bỏng, thổi đi rồi ăn.”
“Ồ đúng, tôi còn hôn sếp một cái nữa mà.” Lư Mễ rất biết cách làm người ta bực, tối hôm qua đứng kế bên nghe anh dạy dỗ, lúc này đáp trả lại từng câu một, không để mình chịu chút thiệt thòi nào.
“Sao sếp không quát mắng tôi nữa đi?” Chủ quán bưng một bát bún đặt trước mặt Lư Mễ, cô im miệng, chờ chủ quán đi, vừa nói vừa múc tương ớt cho vào bát: “Sếp nói câu nào nghe cũng có lý hết, thế sao sếp lại không cảm thấy tôi đối với sếp như vậy là bởi vì tôi thích sếp? Sao thế? Thích sếp mà không nghiêm túc thì chính là tùy tiện sao?”
“Người khác thích sẽ không động tay động chân.”
“Tôi có động tay động chân đâu, tôi động môi cơ mà.”
Lư Mễ lại bắt đầu ăn nói bậy bạ, không biết sợ là gì, cô húp một miếng canh, cay quá, cô lấy một chai Coca lạnh định uống, Đồ Minh tiện tay lấy đi: “Uống nhiệt độ thường thôi.”
“Quản nhiều ghê!” Lư Mễ hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm một chai có nhiệt độ thường.
“Sau này đừng như vậy nữa, tôi đã nói rõ ràng rồi. Hôm qua là lần cuối cùng.”
“Sếp không thích tôi tí nào sao? Không muốn xảy ra chút chuyện gì đó với tôi à?”
“Không thích, không muốn.”
“Thế thôi vậy, tôi đổi người khác.” Lư Mễ hớp thêm một miếng canh nữa: “Con người tôi giỏi nhất là ở chỗ biết khó mà lui.”