“Quỳ xuống.” - Tiếng của Trần lão gia vang lên nặng trĩu và khô khốc.
Hoa Vinh không còn cách này khác đành lặng lẽ quỳ xuống. Trên sàn gỗ lạnh toát bỗng nhiên anh cảm nhận được một nỗi áp lực lớn đang đè nặng trên vai.
Trần lão gia khuôn mặt từ đầu tới giờ chưa hề biến sắc làm người ta cảm thấy vô cùng xa lạ y hệt như hình ảnh đọng lại trong ký ức tuổi thơ của Hoa Vinh. Ông vẫn luôn nghiêm khắc và có phần lạnh lùng như thế. Nhưng nghĩ lại những người ở Trần gia đâu hề có ai tính tình dễ chịu đâu chứ. Ngay cả đến những đứa trẻ nhỏ cũng đã được dạy từ bé nên hết sức khó tính và quy củ.
“Cháu đã biết mình phạm lỗi gì chưa?” -Trần lão gia nói rõ từng tiếng rành rọt.
Hoa Vinh cúi đầu xuống không hề nhìn lên nói.
“Thưa nội tổ phụ cháu thật sự không biết ạ.”
“Cháu…”-Nghe vậy Trần lão gia bỗng nhiên tức giận không nói nên lời. Hoa Vinh là cháu nội của ông dĩ nhiên ông hiểu rõ tính tình của anh. Ông cũng hiểu Hoa Vinh thật sự biết rõ những gì ông vừa ám chỉ, chỉ là anh cố tình giải vờ như không biết.
Được nuôi dạy từ nhỏ ở Trần gia nhưng Hoa Vinh lại có tính tình không giống với những người khác. Kể cả phụ mẫu của anh, anh vẫn cảm thấy họ dường như rất xa lạ và thế giới của họ dường như không phù hợp với anh nên anh luôn lúc nào cũng hình thành một thói quen chống đối với tất cả những gì bọn họ sắp đặt.
Hoa Vinh luôn tâm niệm rằng sự tự do luôn là một niềm khao khát mong mỏi lớn nhất của anh. Thế nên từ nhỏ khi biết mình được định sẵn hôn ước với Tuyết Lưu Ly, Hoa Vinh đã vô cùng khó chịu nhưng vì sức ép của các trưởng bối quá mạnh nên anh đành phải an nhẫn. Nhưng đó là trước khi anh gặp Lý Tử Thất. Giờ đây anh đã tìm được cái gọi là tình yêu đích thực của mình nên anh muốn thoát ra cái gọi là hôn nhân sắp đặt đó. Có lẽ vị hôn thê Tuyết Lưu Ly kia ưng thuận nhưng anh tuyệt đối không bao giờ chấp nhận.
Trần lão gia không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Ông tức nghẹn họng nhất thời máu dồn lên não chứng nhồi máu cơ tim của ông lại tái phát khiến ông có dấu hiệu khó thở.
“Ông nội.”
Hoa Vinh thấy như vậy liền muốn đứng dậy đỡ ông dậy nhưng Trần lão gia xua tay.
“Cậu mau quỳ ở đó cho tôi.”
Sau cơn choáng váng Trần lão gia liền ngồi xuống ghế dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Cháu vì một người con gái không rõ lai lịch mà lại tự ý làm bừa muốn cưới cô ta. Còn dám từ chối hôn ước với hôn thê Tuyết Lưu Ly của cháu. Cháu muốn làm ta tức chết phải không?”
Hoa Vinh biết thế nào ông nội của mình cũng tức giận vì chuyện này nên anh cố gắng phân trần.
“Ông à. Cháu không hề thích vị hôn thê đó, nếu như miễn cưỡng lấy cô ấy cả hai sẽ không thể hạnh phúc được. Lý Tử Thất tuy không có gia thế nhưng cháu yêu cô ấy thật lòng, cô ấy cũng rất yêu cháu. Ông nội, từ nhỏ số phận của cháu đã được Trần gia sắp đặt tất cả hôm nay đây là điều duy nhất cháu cầu xin ông. Ông hãy để cháu có thể tự do làm theo ý mình một lần có được không?”
- Nói rồi Hoa Vinh cúi xuống cầu xin Trần lão gia vô cùng khẩn thiết.
Lý Tử Thất chờ đợi ở bên ngoài điện Thanh Vân đã khá lâu mà chưa thấy Hoa Vinh trở lại. Nhưng thiết nghĩ Hoa Vinh khó khắn lắm mới được về nhà nên nhất thời có nhiều chuyện để nói nên cô cứ bình thản mà chờ đợi không hề sốt ruột.
Ngay lúc này, có một người phụ nữ lạ mặt từ trong điện phía đối diện đến bên cạnh Lý Tử Thất lên giọng nói.
“Bà chủ của tôi mời cô qua đó nói chuyện một lát.”
Nhất thời Lý Tử Thất không biết bà chủ mà cô ta nói là ai nhưng Lý Tử Thất cũng không cách nào từ chối được đành đi theo bà ta.
Điện phía đối diện với điện Thanh Vân dùng để tổ chức tiệc trà là điện Hồng Loan. Đây là nơi ở của mẹ Hoa Vinh. Lý Tử Thất nhận ra người phụ nữ khi nãy ngồi chung với ba của Hoa Vinh. Người hầu đưa Lý Tử Thất vào một gian phòng rồi đóng cửa lại. Lý Tử Thất nhìn người đàn bà cao quý sang trọng đang ngồi trên bộ bàn gỗ to.
“Cháu chào bác.” - Lý Tử Thất nhất thời không biết nên nói gì mới phải phép.
Người đàn bà chỉ về chiếc ghế phía đối diện.
“Cô ngồi đi.”
“Vâng.” -Lý Tử Thất ngại ngùng ngồi xuống.
Người đàn bà tên Cao Ngọc Oánh lướt mắt nhìn Lý Tử Thất từ đầu đến chân một lượt như dò xét mặc dù lúc nãy bà ta đã vừa gặp qua Lý Tử Thất.
“Làm cách nào cô quen được con trai của tôi?”
Lý Tử Thất nghe giọng điệu của bà ta không hề có chút thiện cảm nào trong lòng bỗng dưng cảm thấy rất buồn. Nhưng cô vẫn lễ phép nói.
“Con gặp được anh ấy trong một lần tình cờ thôi ạ. Nhưng sau đó lại trở thành mối quan hệ như vầy cũng là chưa từng nghĩ đến.”
Nghe Lý Tử Thất nói, Cao Ngọc Oánh liền cười mỉa mai.
“Cô nói là chưa từng nghĩ đến nhưng tôi thấy cô là có ý đồ câu dẫn con trai tôi hòng hưởng gia sản kết xù của gia tộc này thì đúng hơn.”
Lý Tử Thất không ngờ mẹ của Hoa Vinh lại có thể nói như vậy với cô. Nhưng bằng sự kiên nhẫn hết sức có thể cũng bởi vì bà ta là mẹ của Hoa Vinh nên cô bằng lòng cố gắng nhẫn nhịn.
“Bác hiểu lầm rồi. Thật ra lúc đầu khi quen anh ấy con thật sự không biết anh ấy là giám đốc của tập đoàn Trần Thị. Thật sự là…”
“Cô nghĩ Hoa Vinh chỉ có thân phận là giám đốc của tập đoàn Trần thị thôi sao?” - Cao Ngọc Oánh không đợi Lý Tử Thất nói hết câu đã vội ngắt lời cô.
Lý Tử Thất kỳ thực không hiểu lắm lời của bà ta vừa nói. Cô cố gắng hỏi lại.
“Ý của bác là gì cháu không hiểu.”
“Cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Khi đến ngôi nhà đồ sộ này cô dám nói không có ý đồ gì khác sao?”- Trong mắt của Cao Ngọc Oánh luôn xem thường những người con gái không phải thuộc hàng dòng dõi quý tộc nên nếu là một ai khác không có gia thế bà ta cũng sẽ nghĩ rằng họ có ý đồ gì đó.
Lý Tử Thất nhìn khắp nơi một lượt, quả thật nơi này rất rộng lớn và giàu có lại vô cùng cổ kính. Rõ ràng đây là một trang viên vô giá mà những gia tộc nhà giàu bình thường cũng khó có được. Nhưng cô không hề biết thế lực của họ lớn đến mức nào, cô chỉ muốn chuyên tâm vào tình cảm với Hoa Vinh.
“Bác à, cháu thật lòng yêu anh ấy tuyệt đối không hề có ý nghĩ tư lợi nào mong bác hiểu cho.” - Lý Tử Thất vội vã phân trần hy vọng bà ta có thể hiểu cho tấm lòng của cô.
Cao Ngọc Oánh đứng dậy rời khỏi bộ ghế sang trọng chỉ vào những khung hình treo trên tường gỗ.
“Cô nhìn lên trên đó xem, cô có biết những người đó không?”
Theo phản xạ, Lý Tử Thất nhìn lên những khung hình đó nhưng cô không hề biết một ai. Những người đó đều có vẻ rất sang trọng và quyền lực. Cô đặc biệt chú ý đến khung hình được treo ở giữa trung tâm căn phòng. Một người đàn ông mặc vest đen với vầng trán cao, bất giác cô cảm thấy người đàn ông ấy rất quen cứ như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó nhưng bây giờ cô lại không nhớ. Lý Tử Thất rụt rè nhìn Cao Ngọc Oánh nhẹ giọng.
“Xin bác thứ lỗi cháu thật sự không biết ạ.”
Cao Ngọc Oánh quay sang Lý Tử Thất gằn từng tiếng.
“Nếu cô không biết thì tôi sẽ nói cho cô biết. Đây chính là những người ưu tú nhất trong gia tộc Trần Thị. Gia tộc của chúng tôi vốn là hoàng tộc từ thời phong kiến với gia sản và đất đai có thể nói là khổng lồ. Sau khi chế độ phong kiến tan rã, gia tộc Trần Thị vẫn có thể giữ lại được thế lực và gia sản của mình. Người đàn ông đứng ở giữa cô nhìn thấy đó chính là thủ tướng đương nhiệm của đất nước chúng ta. Ông ta không ai khác chính là chú ruột của Hoa Vinh và là anh của chồng ta. Nhưng vị thủ tướng này tuy có vợ nhưng không hề có một đứa con nối dõi nào. Nói cách khác, Hoa Vinh chính là sự lựa chọn của Trần Gia cho vị trí thủ tướng kế tiếp. Tôi nói như vậy cô đã hiểu ra chưa.”
Lý Tử Thất chăm chú nghe những lời mà Cao Ngọc Oánh nói làm cho cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hóa ra gia thế và địa vị của Hoa Vinh lại lớn đến như vậy. Nhưng những điều này cô chưa hề nghe anh nói qua một lần nào. Lý Tử Thất bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữ cô và Hoa Vinh thật quá xa vời. Vốn dĩ từ đầu đã xa nay lại càng xa hơn đến vạn trượng.
Mẹ của Hoa Vinh từ đầu tới cuối luôn giữa vẻ mặt nghiêm khắc đối xử với Lý Tử Thất. Bà ta thu hết những thái độ của cô vào tầm mắt rồi lên giọng nói.
“Bây giờ cô đã biết giữa cô với con trai ta thực sự khác biệt như mây với bùn chưa? Chỉ có Tuyết Lưu Ly là con gái của Thượng nghị sĩ mới miễn cưỡng được coi là xứng đôi với nó. Hôm nay ta nói cho cô biết cả gia tộc này sẽ không bao giờ có thể chấp nhận cô làm con dâu. Cô đừng hòng mơ tưởng đến việc trèo cao.”
Lý Tử Thất lặng im không nói gì cả chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại, bỗng dưng hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Vốn dĩ hôm nay là một ngày vui, vốn dĩ cô đã chuẩn bị mọi thứ cho cuộc gặp mặt này. Thế mà…