Nhưng bước đầu điều tra kẻ bắt cóc đứng sau có một chút tiến triển, Hoa Vinh cũng an ủi một phần nào. Nhưng những phút giây chờ đợi đó cứ lặng lẽ trôi đi làm anh cứ ngỡ đã qua hàng trăm năm. Hai tay Hoa Vinh bất giác nắm chặt thành nắm đấm đấm thẳng vào tường liên tục cho đến khi nó chảy máu.
Anh phẫn nộ và bi thương. Nếu như có thể xin hãy cho anh được gặp Lý Tử Thất một lần nữa để nói những điều mà lúc trước anh chưa kịp nói với cô.
Đỗ Vy đi được khoảng một canh giờ đồng hồ quả nhiên thu được kết quả. Cô không chạy đến tìm Hoa Vinh mà trực tiếp thông báo qua điện thoại bởi cô biết sự việc đang vô cùng gấp gáp. Hoa Vinh chỉ chờ có thế liền triển khai lực lượng đã chuẩn bị sẵn từ trước ngay lập tức hành động.
Đội đặc nhiệm đã ngay lập tức được đều động. Cả một hàng xe nối đuôi nhau theo hướng ngoại ô thành phố thẳng tiến. Đội phụ trách kỹ thuật của Hoa Vinh cũng có mặt. Trên màn hình định vị từ vệ tinh xuất hiện một chấm đỏ đã được khoanh vùng. Nhưng thật sự nơi đây vô cùng hẻo lánh ít người lui tới. Trong cả đám người bọn họ thật sự trước nay chưa từng đến nơi đó bao giờ, kể cả Hoa Vinh.
“Lão đại, tôi thấy nơi này có địa hình khá là cổ quái. Anh phải cẩn thận đề phòng.” - Lôi Hạo Nhiên lo lắng.
Hoa Vinh nhìn lên chiếc màn hình định vị trầm ngâm.
“Tôi biết chứ. Nơi này một bên là núi, một bên là bờ biển thực ra là dễ thủ khó công. Hơn nữa chúng ta không biết lực lượng của họ có tất cả bao người.”
Tôn Hạo bên cạnh cũng gật gù.
“Cái người đứng đầu tập đoàn Lý Thị này trước đây chúng ta chưa từng chạm trán. Chỗ này cảm giác thật nguy hiểm lão đại à.”
Hoa Vinh nghe vậy liền nhìn sang Tôn Hạo nghiêm nghị nói.
“Có nguy hiểm bằng mọi giá cũng phải đi. Nếu cậu sợ thì bây giờ có thể tự đi về.”
Tôn Hạo nghe Hoa Vinh quyết liệt như vậy liền quay sang Lôi Hạo Nhiên le lưỡi ra một cái. Thật ra Tôn Hạo cũng chỉ muốn góp chút chuyện cho đỡ căng thẳng mà thôi chứ không hề có ý gì khác. Nhưng bây giờ tâm tình của Hoa Vinh cực kỳ không tốt nên dễ cáu giận cũng là điều dễ hiểu.
Trong khi đó ở tại Phượng Viên, cách đó không xa là một ngọn núi nhỏ, bên cạnh lại là mặt biển với làn nước trong vắt. Lý Dịch Phong đang điềm nhiên ngắm cảnh. Chỗ này thật là phong cảnh hữu tình. Vốn dĩ Lý Dịch Phong muốn dắt Lý Tử Thất ra đây chiêm ngưỡng cảnh đẹp mà hiếm khi mới dịp thưởng thức được. Không phải ngày xưa cô đã từng nói ước ao một ngày sẽ được ở một nơi như thế này sao?
Nhưng tính tình của Lý Tử Thất vô cùng quật cường, dù anh có nói thế nào cô cũng không thỏa hiệp. Nếu để cô ra đây chỉ e cô lại tìm mọi cách để trốn đi mất. Mặc khác Lý Dịch Phong biết rõ Lý Tử Thất biết võ công. Ngoài ra trong quá trình anh cho người điều tra về cuộc sống của cô ở Thảo Điền thì được biết cô từng được Hoa Vinh huấn luyện theo chương trình huấn luyện đặc biệt của một đặc vụ. Sau đó còn được đi theo Hoa Vinh trực tiếp tham gia vào những phi vụ nguy hiểm. Cũng vì lí do đó mà mấy ngày này trong thức ăn của Lý Tử Thất luôn bị lén cho vào đó một lượng thuốc mê nhỏ để kiểm soát hành động của cô. Thuốc này làm Lý Tử Thất cảm thấy tay chân bủn rủn, tinh thần thì mệt mỏi vốn không thể thi triển được võ công của mình.
Lý Dịch Phong biết hành động đó của mình không thể coi là một hành động của một người quân tử nên có. Nhưng đứng trước tình yêu mù quáng như vậy vốn dĩ chẳng phải là điều đáng bận tâm.
“Thưa Lý Tổng, hình như phía bên Hoa Vinh đã phát giác ra chuyện gì đó và đang trên đường đến đây.”-Đang suy nghĩ miên mang bỗng nhiên một thuộc hạ của Lý Dịch Phong chạy lại thông báo.
Lý Dịch Phong nghe vậy liền phì cười.
“Tới cũng nhanh thật. Tôi cũng muốn xem anh ta có bản lĩnh gì để cướp cô ấy từ tay tôi.”
Nói rồi Lý Dịch Phong liền ghé sát tai của tên thuộc hạ dặn dò một vài điều. Tên ấy sau khi nhận lệnh liền lập tức đi làm ngay.
Còn một mình ở lại, Lý Dịch Phong lấy một ít nước từ biển lên uống vào một ngụm. Nước biển ở đây vì được giữ gìn cẩn thận nên vô cùng trong sạch nên có thể thoải mái mà uống mặc dù vị của nó có chút mặn. Lý Dịch Phong biết sẽ có ngày Hoa Vinh sẽ tìm được bọn họ nên cố tình để Lý Tử Thất ở lại Phượng Viên này trong số nhiều biệt thự của gia tộc Lý Thị. Bởi lẽ địa hình ở đây vô cùng hiểm trở và khó lường. Người ngoài không nắm rõ việc đột nhập sẽ vô cùng khó khăn. Lúc này trái ngược với những suy nghĩ bình thường, ngược lại Lý Dịch Phong lại mong cầu sao Hoa vinh có thể mau chóng đến đây để anh có thể đường đường chính chính phân tài cao thấp một trận.
“Tiểu Thất, anh sẽ chứng minh cho em thấy anh thật sự không hề thua kém hắn ta.”
Lý Dịch Phong nói với lòng quyết tâm vô cùng mạnh mẽ sau đó nhanh chóng cất bước trở lại biệt thự bỏ lại sau lưng mặt biển êm đềm sóng vỗ cùng ánh chiều tà soi trên những hàng cây thành một màu vàng lóng lánh.