“Nói mau, là ai đã chỉ thị các người làm việc này?” -Tôn Hạo hét lớn.
Tên cầm đầu bỗng nhiên phá lên cười rất to. Hắn cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Anh không cảm thấy câu hỏi này là quá thừa thãi sao? Nói cho anh biết thì đã sao mà không nói cho anh biết thì đã sao? Nói tóm lại bây giờ an nguy của các người còn khó giữ nổi chứ nói chi việc làm người khác tính sổ.”
Tôn Hạo lợi dụng lúc hắn đang ngẩng mặt lên trời cười nghiêng ngả mà giơ tay bóp còi súng về phía tên cầm đầu. Quả nhiên hắn trúng ngay một phát đạn giữ trán, chỉ kịp nghe hắn la lên một tiếng rồi bóng hình cao lớn của hắn ngã quỵ xuống. Những tên còn lại bị một vố bất ngờ nhất thời chưa phản ứng kịp. Khi đã định thần lại thì đã thấy thủ lĩnh của bọn chúng máu me đầy đầu hôn mê bất tỉnh.
“Anh em đâu, xông lên.” -Một tên trong bọn chúng thấy vậy liền ra hiệu cho đồng bọn ngay lập tức chiến đấu.
Ở phía bên này, Tôn Hạo cũng ra lệnh cho mọi người vào vị trí. Một cuộc ẩu đả có cả đấu súng và đánh nhau đã diễn ra. Tôn Hạo với kinh nghiệm trong những năm tháng chiến đấu cùng Hoa Vinh nên anh dễ dàng hạ gục được liên tiếp mấy tên hung hăng xuống tới trước. Nhưng khi kịp nhìn lại đã thấy đồng bọn của mình cũng có vài người đã ngã xuống. Bởi lẽ kẻ thù tương đối đông hơn lực lượng mà Tôn Hạo đang cầm đầu. Trong thoáng chốc buồn bã vì mất đi những đồng đội, Tôn Hạo lại nhặt khẩu súng lên tiếp tục chiến đấu.
Tại Trần gia trang, Tuyết Lưu Ly đang nhàn nhã ngồi vẽ thư pháp tuyệt nhiên không có dấu hiệu nào cho thấy bản thân cô ta lo lắng hay bồn chồn cả. Cứ như mọi chuyện đều ở trong tầm tay của cô ta vậy.
Một người trợ lý của Tuyết Lưu Ly từ bên ngoài đi vào liền ghé sát vào tai cô ta nói nhỏ gì đó. Tuyết Lưu Ly nghe vậy liền gật đầu mỉm cười đắc chí.
“Rất tốt, mọi chuyện diễn ra như đúng kế hoạch. Cô hãy bảo họ tăng cường lực lượng bằng mọi giá không để bọn cứu viện kịp thời đến đó giải vây.”
“Vâng, tôi làm ngay.” - Trợ lý nhận lệnh liền lui ra.
Tuyết Lưu Ly lại tiếp tục công việc nhàn nhạ là viết thư pháp của cô ta. Cô ta nắn nót từng nét vẽ. Sau đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta vừa viết xong đã vội vò tờ giấy ném ra phía cửa.
“Tại sao mình lại không hề vui một chút nào? Tại sao lại như vậy chứ? Có cái gì đấy vô cùng khó chịu đang tràn ngập xung quanh mình.” -Tuyết Lưu Ly nhất thời xúc động.
Thế nhưng cô ta cố gắng kiềm chế và bình tĩnh trở lại. Sau phút giây đó, Tuyết Lưu Ly lại cười khoái trá.
“Tất cả là tại anh, Hoa Vinh tất cả là tại anh. Nếu đã là như vậy thì tôi sẽ cho anh cùng đi theo bầu bạn với cô ta.”
“Xoảng.” - Tuyết Lưu Ly vừa nói dứt lời liền nghe một tiếng động lạ ngoài cửa như tiếng ly vỡ.
Cô ta giật mình liền nhanh chóng mở cửa ra, một bóng người thấp thoáng lướt qua nhanh khiến Tuyết Lưu Ly không nhìn rõ mặt. Nhưng cô ta đã kịp nhìn thấy tà áo của người ấy. Khuôn mặt cô ta ngay lập tức tối sầm lại.
Tại chính điện của Trần gia trang, không khí lại im ắng đến lạ thường. Tộc trưởng Trần Văn Hùng ngồi một mình trên bộ bàn gỗ nhắm mắt lại. Không biết rõ tâm trạng hỷ nộ như thế nào.
“Thưa tộc trưởng, con có chuyện muốn nói.”-Cao Ngọc Oánh đã đứng đó tự khi nào.
Trần Văn Hùng mở mắt ra nhìn bà ta rồi sau đó nhìn khắp hết tất cả một lượt thì phát hiện ra đám người giúp việc đã đi đâu mất. Ông ta giọng nhìn nhạt.
“Muốn nói gì thì hãy đợi sau khi kế hoạch thành công rồi hẵng nói.”
Cao Ngọc Oánh nghe vậy liền ngay lập tức quỳ xuống nói.
“Tộc trưởng, việc mà con muốn nói có liên quan đến vụ việc này. Xin người hãy dừng tay lại mà tha cho chúng nó.”
“Ta đã nói chuyện này không được bàn cãi nữa. Con như vậy là muốn cãi lời ta phải không?” -Trần Văn Hùng tỏ vẻ tức giận.
Cao Ngọc Oánh khóc nức nở.
“Nhưng Hoa Vinh là con trai của con đứt ruột đẻ ra. Tộc trưởng làm vậy là muốn giết nó sao? Mặt khác lần này mọi việc lại giao cho Tuyết Lưu Ly đi làm. Mà Tuyết Lưu Ly nó…” -Nói đến đây tự dưng bà lại im lặng không biết có nên nói hay không.
“Tuyết Lưu Ly nó thế nào?”-Trần Văn Hùng hỏi lại.
“Nó vốn không phải là đứa tốt lành gì. Lần này tộc trưởng lại giao chuyện này cho nó làm không chừng là nối giáo cho giặc.” -Cao Ngọc Oánh ra sức thuyết phục.
“Ta biết rõ chuyện con vừa nói. Nhưng nó làm như vậy là vì ghen tuông với cô ta. Chuyện này từ đầu tới cuối là nhắm vào cái cô Lý Tử Thất kia, đâu liên quan gì tới Hoa Vinh.” -Trần Văn Hùng nhấn mạnh.
Cao Ngọc Oánh lắc đầu khổ sở.
“Tộc trưởng thật sự không hiểu đâu. Là con mới vừa đi qua phòng của Tuyết Lưu Ly, con đã nghe được một chuyện.”
“Con xin chào mẹ và ông nội.”-Cao Ngọc Oánh đang nói lập tức có một giọng nói xen vào.
Cả hai người nhìn ra phía bên ngoài, là Tuyết Lưu Ly đang đứng đó với một vẻ mặt ngoan ngoãn lễ phép. Đó cũng là biểu hiện thường ngày của cô ta.
“Cháu đến đây có việc gì không?” -Trần Văn Hùng hỏi lại.
Tuyết Lưu Ly khẽ liếc một ánh nhìn sang Cao Ngọc Oánh rồi quay sang Trần Văn Hùng thưa chuyện.
“Thưa tộc trưởng, bố cháu vừa mới có được một cây sâm ngàn năm rất quý giá. Bố cháu từng nói bố vô cùng quý mến tộc trưởng và cả gia tộc Trần thị nên đã để dành cây nhân sâm có một không hai này tặng tộc trưởng.” -Nói rồi cô ta hai tay dâng một túi xách to trong đó có một cây nhân sâm quý hiếm.
Tộc trưởng cảm thấy vô cùng hài lòng nói.
“Cháu và bố cháu có lòng như vậy làm ta rất cảm động. Phiền cháu về nói với bố là ta xin cảm tạ thịnh tình của ông ấy.”
Tuyết Lưu Ly cười một cách khoái chí liền vội gật đầu.
“Vâng ạ.”
Trần Văn Hùng vừa tiếp chuyện với Tuyết Lưu Ly xong liền quay sang Cao Ngọc Oánh.
“Chuyện lúc nãy con vừa nói là chuyện gì?”
Cao Ngọc Oánh nhất thời lúng túng không biết nên làm thế nào liền vội từ chối.
“À chuyện đó con nhất thời quên mất, để lần sau con nhớ sẽ lại đến gặp bố.”
Nói rồi Cao Ngọc Oánh lập tức lui ra, trước khi đi không quên nhìn Tuyết Lưu Ly một cái. Sự việc vừa rồi Cao Ngọc Oánh cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Tuyết Lưu Ly đó thời cơ trùng hợp như vậy xuất hiện để ngăn cản lời nói của bà ta. Càng nghĩ Cao Ngọc Oánh càng cảm thấy nghi ngờ Tuyết Lưu Ly.
Cao Ngọc Oánh muốn ngay lập tức trở về phòng mình. Chuyện này cuối cùng chắc phải do chính bản thân bà ta đi làm mới được. Người có thể ngăn cản Tuyết Lưu Ly, người có thể bảo vệ Hoa Vinh lúc này chỉ có bà mà thôi.
Tuyết Lưu Ly sau khi nhìn thấy Cao Ngọc Oánh vội vã rời đi liền ngay lập tức chào Trần Văn Hùng và xin phép về phòng. Nhưng thực chất cô ta không hề về phòng mình mà ngay lập tức hướng thẳng đến phòng của mẹ Hoa Vinh.
“Cao Ngọc Oánh, nếu bà đã biết chuyện gì rồi thù đừng trách tôi vô tình.”- Tuyết Lưu Ly vừa đi vừa lẩm bẩm một cách đáng sợ.
Cửa phòng của Cao Ngọc Oánh nhanh chóng đóng lại, bà thở ra một hơi vô cùng mệt mỏi. Có lẽ sự cảm nhận về mối nguy hiểm với con trai mình và ngay cả gia tộc này nữa. Mọi chuyện đến nước này Cao Ngọc Oánh không muốn ngồi yên được nữa. Những ngày vừa qua bà ta luôn theo dõi động tĩnh của Tuyết Lưu Ly kia. Cũng chính bà ta cũng là người hai lần nghe trộm được tuyết Lưu Ly nói chuyện trong phòng. Bây giờ âm mưu của cô ta đã quá rõ ràng, nếu như Hoa Vinh có mệnh hệ gì e rằng ngay cả gia tộc này cũng sẽ bị liên lụy. Cái khó là bây giờ Tuyết Lưu Ly đã có sự tin tưởng của tộc trưởng và bố của Hoa Vinh nên bây giờ dù có vạch mặt cô ta Cao Ngọc Oánh cũng không có chứng cứ. Thế nên bây giờ bà ta đành phải hành động một mình.
“Alo cậu trương, cậu phái một nhóm người ngay lập tức đến sân bay để tiếp ứng cho nó. Nhớ kỹ việc này phải làm thật nhanh và kín kẽ không để người khác phát hiện ra.”
Sau khi đầu dây bên kia đã tắt máy, Cao Ngọc Oánh ngồi khụy xuống thở hổn hển. Bà ta hy vọng mọi chuyện sẽ kịp lúc. Đúng lúc này tiếng gõ cửa phòng bất ngờ vang lên.
“Ai đó?” -Cao Ngọc Oánh lớn tiếng gọi.
“Thưa mẹ, là con.” -Giọng của Tuyết Lưu Ly nghe rất ngọt ngào như thể rót mật vào tai.
Cao Ngọc Oánh nhất thời không muốn tiếp chuyện với cô ta liền kiếm cớ đuổi khéo cô ta đi.
“Mẹ thấy không được khỏe con hãy về phòng mình đi.”
Tuyết Lưu Ly vẫn dùng giọng nói dịu dàng bảo.
“Mẹ à, lúc mẹ không khỏe phải để cho con dâu có nghĩa vụ chăm sóc chứ ạ. con chỉ muốn vào hỏi thăm tình hình của mẹ một lát rồi sẽ ra ngay sẽ không làm phiền mẹ nghỉ ngơi đâu ạ.”
Cao Ngọc Oánh nhíu mày lại nhất thời không biết ứng phó ra sao.