Thế nên cô chọn một cách vô cùng nho nhã là điềm nhiên bình tĩnh và yên lặng không manh động mục đích là chờ thời cơ thích hợp để xông ra ngoài. Đây là bài học đầu tiên của đợt huấn luyện mà cô phải ghi nhớ do chính Hoa Vinh đã dạy cho cô để đối phó với những tình huống không may như thế này.
Những chiếc xe màu đen đã đậu từng hàng gần bên bờ biển, lúc này Hoa Vinh quay lại bàn kế sách với Tôn Hạo và Lôi Hạo Nhiên.
“Chúng ta phải ngay lập tức hành động ngay.” - Hoa Vinh liền nói.
Tôn Hạo nghe vậy vô cùng khó hiểu liền nói.
“Không phải chờ đến đêm sẽ thích hợp hơn sao?”
Lôi Hạo Nhiên ngồi bên cạnh liền cốc đầu Tôn Hạo một cái.
“Chờ ban đêm không nhìn thấy đường để chúng ta bị bọn chúng phục kích sao? Nên nhớ đây là địa bàn của họ, nhất định ban đêm họ sẽ tắt đèn hết chúng ta làm sao thấy đường.”
Tôn Hạo liền hiểu ra rồi cũng tự đánh vào đầu mình.
“Ờ há. Vậy mà em không nghĩ ra, xin lỗi lão đại.”
Hoa Vinh không bận tâm đến mà ra lệnh cho toàn bộ lực lượng.
“Chúng ta nhanh chân hành động, tấn công thẳng để bọn họ không kịp trở tay. Nhớ, phải hành động xong trước khi màn đêm buông xuống.”
Cả bọn nhất tề “ dạ” một tiếng.
Những chiếc xe màu đen ngay lập tức di chuyển, chỉ trong chốc lát cả bọn đã bao vây xung quanh biệt thự Phượng Viên.
Hoa Vinh ra lệnh cho cả bọn xuống xe, mang vũ khí tiến hành đột kích. Cổng lớn của Phượng Viên đóng chặt bỗng nhiên tự động mở ra. Quả nhiên thái độ này khiêu khích đám người Hoa Vinh và cũng là lời tuyên chiến.
“Không ngờ Lý Dịch Phong lại hào sảng như vậy, sẵn sàng mở cổng lớn tiếp khách. Chúng ta cũng cố gắng không cô phụ họ mới phải đạo.”
- Nói rồi Hoa Vinh phất tay ra hiệu mọi người xông thẳng vào. Nhưng khi vào đó nhìn khắp xung quanh chẳng có một ai, cả bọn ngơ ngác nhìn nhau khó hiểu. Hoa Vinh ra lệnh bảo mọi người cẩn thận rồi lên giọng nói với người ở trong.
“Đã có lòng muốn tiếp khách tại sao lại không ra mặt.”
Hoa Vinh vừa nói bỗng nhiên tiếng vỗ tay “bốp…bốp” vang lên. Lý Dịch Phong xuất hiện cùng một đám tay chân với súng ống vào thế sẵn sàng.
“Trần Tổng thật hào sảng, lần đầu tiên tôi gặp đã thấy vô cùng thích anh.”
Hoa Vinh thấy Lý Dịch Phong xuất hiện thì mỉm cười nói.
“Chân thành cảm ơn các vị đã chăm sóc cho người của chúng tôi. Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn đón cô ấy về.”
Lý Dịch Phong nghe vậy thì cười lớn.
“Người của các người? Cô ấy từ đầu đến cuối vốn dĩ thuộc về tôi. Tôi chỉ muốn giữ cô ấy ở đây mãi mãi luôn có được không? Trần tổng tính tình thoải mái như vậy chắc sẽ ưng thuận mà đúng không?”
“Nếu như tôi nói là không đồng ý, không biết Lý Tổng có đồng ý trả người không?” - Hoa Vinh giọng cương quyết mạnh mẽ.
Mặc dù nói vậy nhưng Hoa Vinh thừa biết Lý Dịch Phong đâu thể nào giao người đơn giản chỉ vài ba câu như vậy.
“Nếu đã như vậy thì không cần phải khách sáo nữa.” - Quả nhiên Lý Dịch Phong chỉ nhếch mép hừ một tiếng liền ra lệnh cho tay chân lập tức hành động. Phía bên này Hoa Vinh vừa ra hiệu cho mọi người sẵn sàng chiến đấu.
Phát súng đầu tiên đã nổ ra, sau đó tiếp nối là đồng loạt vô vàng những phát súng khác khiến người ta không thể nào đếm xuể. Cuộc chiến giữa hai người đàn ông vì một cô gái lại vô tình kéo theo nhiều người khác cuốn vào. Tình huống này tượng tự như một cuộc chiến thời trung cổ, hai vị vua đánh nhau vì một nàng công chúa xinh đẹp. Chỉ có điều mỗi tình huống sẽ có nhiều kết cục khác nhau mà người khác khó lòng ngờ tới.