“Hoa Vinh, cô ấy vừa mới tỉnh lại.”
Hoa Vinh nghe vậy liền tức tốc đến bên cạnh cô. Lý Tử Thất nghe Lý Dịch Phong gọi Hoa Vinh liền mở mắt ra.
“Hoa Vinh, anh sao rồi?”
Hoa Vinh liền nắm tay của Lý Tử Thất nói.
“Anh không sao. Em ngốc quá sao lại xông ra đỡ đạn cho anh chứ?”
Lý Dịch Phong nghe hai người trò chuyện tình cảm thắm thiết như vậy liền lặng lẽ bỏ ra ngoài.
Khi Lý Dịch Phong vừa ra đến nhà xe ở tầng hầm liền gặp ngay trợ lý của Mình. Anh ta vội nói.
“Lý Tổng, cô ấy đã tỉnh chưa?”
Lý Dịch Phong không nói chỉ gật đầu.
“Vậy anh định sẽ thế nào?” - Trợ lý nhìn Lý Dịch Phong với đôi mắt ái ngại.
Lý Dịch Phong liền mở cửa xe nói với trợ lý.
“Mau về thôi.”
Chiếc xe lăn bánh ra khỏi khu vực bệnh viện. Lý Dịch Phong ngoái lại nhìn nơi này lại một lần nữa rồi buồn bã rời đi. Khi mất cô rồi anh mới biết cô đối với anh quan trọng đến như thế nào. Nhưng khi tận mắt chứng kiến tình cảm chân thành của hai người họ, thật sự trong lòng anh lại cảm thấy cảm động và vô cùng ngưỡng mộ. Vì vậy anh nguyện đứng phía sau thành tâm chúc phúc cho họ, chỉ cần cô hạnh phúc anh cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Thế nhưng tình cảm của anh đối với cô vẫn như lúc trước không hề thay đổi, chỉ khác là anh chọn một cách yêu khác mà thôi. Yêu mà không cần báo đáp.
Ở trong phòng bệnh của Lý Tử Thất lúc này lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
“Em thấy như thế nào rồi? Vết thương có còn đau không?” - Hoa Vinh ân cần hỏi.
Lý Tử Thất lắc đầu nói.
“Em thật sự không sao. Anh không cần lo lắng. Lý Dịch Phong anh ấy có còn làm khó anh nữa không?”
Hoa Vinh cũng lắc đầu nói.
“Không. Anh và anh ta đã làm hòa nhau rồi, sẽ không xảy ra những chuyện chém giết như vậy nữa em đừng lo lắng nhé.”
Lý Tử Thất nghe vậy thì bỗng nhiên nở một nụ cười mãn nguyện, sau đó cô lại nhắm mắt lại có vẻ rất mệt mỏi.
“Này, em sao rồi? Bác sĩ, bác sĩ mau xem cô ấy.” - Hoa vinh hoảng hốt chạy ra ngoài gọi bác sĩ vào.
Vị bác sĩ cùng hai y tá liền nhanh chóng chạy đến. Vị bác sĩ cẩn thận xem xét tình hình huyết áp cũng như vết thương sau đó vạch mí mắt của Lý Tử Thất quan sát. Vị bác sĩ thở phào nhẹ một hơi.
“Cô ấy không sao. Chỉ là do tác dụng của thuốc mê nên mới buồn ngủ vậy nên cô ấy chỉ ngủ chứ không phải hôn mê. Anh đừng quá lo lắng.”
Hoa Vinh nghe vậy lòng như trút được gánh nặng. Sau khi bác sĩ và y tá đã đi khỏi anh cũng không ra ngoài mà túc trực ở ngay bên cạnh cô. Hoa Vinh vốn là người vô cùng kiệm lời, thế nên khi mọi người nhìn vào đều cho rằng anh lạnh lùng và khó gần. Thế nhưng thật ra bên trong anh vô cùng ấm áp và luôn để tâm đến rất nhiều việc, chỉ là anh ngại không tiện nói ra hay cũng có thể là anh vốn không thích như thế.
Với gia thế và địa vị của anh không thiếu những cô gái vây quanh nhưng anh đều dùng ánh mắt vô tâm và lạnh lùng để nhìn họ khiến họ thối chí và rút lui. Nhưng thật ra đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Những ngày Lý Tử Thất nằm bệnh viện anh đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, về tình cảm của anh, về tương lai của anh và cô. Anh thật sự muốn ở bên cô, điều này chắc rồi. Tuy vậy con đường của hai người sau này lại hết sức gian nan.
Bất giác anh khẽ đưa tay vuốt những lọn tóc trên trán cô khẽ nói.
“Anh thật sự còn rất nhiều điều chưa nói với em. Em phải mau chóng khỏe lại. Sau này chúng ta sẽ…”
Câu nói còn bỏ lấp lửng bởi bao nhiêu điều lo toan. Nhưng Hoa Vinh anh là ai chứ? Chỉ có chút khó khăn đó không thể nào làm lùi bước anh được. Dù có xảy ra chuyện gì anh quyết cũng không rời xa cô.
Lý Tử Thất đã ngủ được một lúc lâu, Hoa Vinh định đứng dậy đi ra ngoài gặp Lý Dịch Phong thì bỗng nhiên vừa đứng dậy anh liền cảm thấy choáng váng mặt mày như muốn té ngã.
“Lão đại, anh sao rồi?” - Lôi Hạo Nhiên vừa tới nơi nhìn thấy Hoa Vinh như vậy liền chạy lại đỡ anh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.
“Tôi không sao.” - Hoa Vinh cố nén sự khó chịu đang trào dâng.
Lôi Hạo Nhiên nhìn Hoa Vinh không khỏi lo lắng.
“Để tôi đi tìm bác sĩ.”
“Không cần đâu, có lẽ bị mất máu nhiều nên chóng mặt tôi chỉ ngồi một lát là hết cậu không cần phải lo cho tôi.”- Hoa Vinh cố xua tay.
“Nhưng anh như vậy làm sao em yên tâm được.” - Lôi Hạo Nhiên tìm cách khuyên Hoa Vinh.
Hoa Vinh nghiêm nghị nói.
“Tôi đã nói là không sao, cậu ở lại giúp tôi trông cô ấy. Tôi ra ngoài một lát.”
- Nói rồi Hoa Vinh liền gắng gượng đi ra khỏi đó. Lôi Hạo Nhiên dõi theo với ánh mắt vô cùng lo lắng nhưng anh biết lão đại của anh vô cùng cứng cỏi, những chuyện đó Hoa Vinh chỉ xem như chuyện nhỏ chẳng đáng kể gì.