Quản gia nghe vậy liền cười trả lời.
“Chắc hôm qua cô ấy luyện tập cả ngày mệt mỏi nên sáng nay đến giờ này mà cô ấy vẫn còn chưa dậy.”
“Ông nói cái gì?” - Đỗ Vy liền hốt hoảng nắm lấy cổ áo của quản gia.
“Tôi nói sáng giờ không thấy cô ấy ra khỏi phòng.” - Người quản gia bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đỗ Vy nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không ổn liền ba chân bốn cẳng chạy lên phòng Lý Tử Thất để kiểm tra. Khi cô vừa tới nơi phát hiện tay nắm cửa đã bị ai đó phá hỏng. Mở cửa bước vào trong thì trên giường bỗng nhiên trống không chẳng hề thấy bóng dáng Lý Tử Thất đâu.
Quản gia tức tốc chạy theo Đỗ Vy liền thấy cảnh đó bỗng nhiên hốt hoảng.
“Không lẽ cô ấy lại chạy trốn sao?”-Người quản gia phỏng đoán.
Đỗ Vy suy nghĩ một chút rồi lắc đầu chỉ vào cánh cửa.
“Ông xem, nếu như là cô ấy tự động muốn trốn cần gì phải tìm cách phá ổ khóa cửa này chứ. Đây là đã bị người ta bắt cóc.”
Quản gia nghe vậy liền lắp bắp nói.
“Bắt cóc…không thể nào.”
“Sao lại không thể? Các người đúng là quá sơ ý rồi.” - Đỗ Vy nghiêm nghị nói.
Sau đó Đỗ Vy liền lập tức chạy ra khỏi đó, vừa chạy cô vừa tức tốc gọi điện cho Hoa Vinh.
Trong khi đó tại Phượng Viên, một người giúp việc mở cửa phòng của Lý Tử Thất mang đồ ăn sáng cũng như vật dụng cá nhân như quần áo cho cô. Lý Tử Thất định lợi dụng thời cơ để xông ra nhưng ngay lập tức đã bị hai tên áo đen gác cửa nhanh chóng chặn lại.
Mặc khác do cơ thể của cô vẫn còn hơi thuốc mê nên trong người cô vô cùng mệt mỏi và uể oải không thể nào thi triển được võ công của mình.
Lý Tử Thất là một cô gái vô cùng nhạy bén và có khả năng thích ứng với tình hình khá tốt. Cô biết hiện giờ chống đối trực tiếp với bọn sẽ không có lợi gì. Thay vì như vậy cô nên im lặng chờ đợi thời cơ, xem xét tình hình mới có thể tìm cách thoát ra ngoài.
Nghĩ vậy, Lý Tử Thất liền ăn điểm tâm sáng một cách ngon lành. Ăn xong còn vào nhà vệ sinh thay quần áo mà người giúp việc kia đã chuẩn bị sẵn. Cô không tin là không tìm được cách trốn ra ngoài.
Lúc này, Lý Tử Thất lại chợt nhớ đến Hoa Vinh. Lần này cô lại bị bắt cóc một lần nữa không biết Hoa Vinh có vì cô mà đích thân đến giải cứu như lần trước hay không.
Về phần Lý Dịch Phong sau khi về đến biệt thự Thanh Vân sắp xếp mọi chuyện xong xuôi cặn kẽ. Lúc này anh mới thật sự yên tâm. Ý đồ của anh ta là muốn giấu Lý Tử Thất ở một nơi mà chẳng có ai hay biết để cô mãi mãi chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
Cho khi đến ban trưa, Lý Dịch Phong âm thầm cải trang thành một người lao công đi lên một chiếc xe tải rời khỏi biệt thự Thanh Vân. Hành động cẩn thận như vậy là tránh để bị phát giác ra hành tung. Chiếc xe tải đánh một vòng xung quanh thành phố. Sau đó giữa đường Lý Dịch Phong xuống xe đổi một chiếc xe khác. Lúc này anh mới thật sự đi đến Phượng Viên tìm Lý Tử Thất.
Chiếc xe Royce màu đen đỗ trước khu Phượng Viên. Lý Dịch Phong nhanh chóng vào trong thăm Lý Tử Thất. Mới vắng cô được một chút mà anh đã thấy nhớ vô cùng.
Lý Tử Thất đang ngồi thu mình lại trên chiếc giường suy nghĩ mông lung thì Lý Dịch Phong bỗng nhiên bước vào.
“Anh đã đến rồi đây, em có nhớ anh không?”
Lý Tử Thất không trả lời mà chỉ nhìn Lý Dịch Phong với ánh mắt vô cùng oán hận.
“Sao? Em không vui à? Có phải vì bọn họ chăm sóc em không chu đáo không?” - Lý Dịch Phong lại tiếp tục hỏi ngây ngốc.
Thấy thái độ của Lý Dịch Phong như vậy, Lý Tử Thất liền cầm lấy một chiếc gối trên giường ném vào người Lý Dịch Phong.
“Anh là đồ bỉ ổi. Mau thả tôi ra.”
Lý Dịch Phong bị trúng chiếc gối vào đầu liền nổi cơn điên tiến đến cầm tay của Lý Tử Thất gằn giọng nói.
“Anh nói cho em biết, em vốn dĩ là của anh. Nếu anh không có được thì ai cũng đừng mong có được.”
Do lực nắm tay của Lý Dịch Phong rất mạnh nên Lý Tử Thất cảm thấy đau liền nói.
“Đau quá! Anh mau bỏ tôi ra.”
Nhưng Lý Dịch Phong cứ như vậy nắm chặt cô không buông còn bạo dạn hơn nữa liền kéo cô vào lòng mà cưỡng hôn.
“Bỏ tôi ra. Đồ khốn.”
Lý Tử Thất sau một hồi chống cự không xong liền dùng răng cắn môi Lý Dịch Phong đến bật cả máu. Lúc này anh ta mới buông cô ra. Lý Dịch Phong dùng tay lau máu đọng trên môi rồi cười một cách điên tiết bệnh hoạn.
“Em không thể nào thoát khỏi bàn tay của anh đâu.”
Nói rồi Lý Dịch Phong liền bỏ đi ra phòng khách. Lý Tử Thất dùng tay sờ lên môi của mình bất giác cảm thấy Lý Dịch Phong thật ghê tởm. Không ngờ anh lại có thể trở thành loại người như vậy. Nhưng bây giờ cô đã như con chim bị nhốt trong lồng, mặc dù có cánh cũng khó lòng mà thoát ra được. Lúc này cô chỉ thầm cầu mong Hoa Vinh có thể nhanh chóng tìm ra tung tích rồi cứu cô ra khỏi cái nơi quái quỷ này.