Thời gian thắm thoắt cũng đã sang một tuần mới, bác sĩ đến kiểm tra vết thương của Lý Tử Thất lần cuối. Sau khi cẩn thận xem xét không có gì bất thường liền nói cô có thể lập tức xuất viện.
Hoa Vinh lấy làm vui mừng liền hăm hở đi làm thủ tục xuất viện cho cô. Câu mà Hoa Vinh nói với cô:“Chúng ta về nhà thôi” khiến Lý Tử Thất cảm thấy vô cùng xúc động. Bởi cô vốn là trẻ mồ côi nên chưa từng có khái niệm nhà là như thế nào. Bây giờ người đàn ông này lại xuất hiện và nói rằng anh muốn trở thành người một nhà với cô nhất thời giống như một sự bù đắp cho tất cả những quá khứ mà cô phải chịu.
Buổi chiều ngày hôm đó, Hoa Vinh đã chở Lý Tử Thất về tới Thảo Điền. Mọi người trong nhà đều ra đón nồng nhiệt. Quản gia của Thảo Điền cung kính mời Hoa Vinh và Lý Tử Thất vào trong.
Ở trên chiếc bàn trong phòng khách có đặt một chậu hoa thủy tiên mà Lý Tử Thất rất yêu thích. Cô nhìn thấy không khỏi cảm thấy xúc động.
“Tiểu thất, là ông chủ của chúng tôi đặc biệt dặn dò phải chuẩn bị cho cô đấy.”
Lý Tử Thất quay sang như cảm kích. Hoa Vinh ra hiệu cho cô không cần phải để tâm sau đó liền đích thân dìu cô vào phòng.
Bên dưới phòng bếp, những người giúp việc đều chạy tới chạy lui vô cùng bận rộn. Bởi ông chủ của họ đã căn dặn phải làm tiệc chiêu đãi mừng Lý Tử Thất trở về.
Đám người Lôi Hạo Nhiên, Tôn Hạo và Đỗ Vy cũng được mời đến. Hoa Vinh còn cho mời cả Lý Dịch Phong nhưng anh viện cớ bận công việc nên không đến. Hoa Vinh biết rõ tâm tình của anh ta nên cũng không muốn gượng ép.
Một mình Lý Dịch Phong ở tại Phượng Viên cảm thấy vô cùng trống vắng. Anh rót một ly rượu mạnh lặng lẽ đi lên sân thượng một mình uống rượu.
“Tiểu Thất, em phải hạnh phúc đấy có biết không?”
Lý Dịch Phong nâng ly lên làm động tác như muốn cụng li vậy nhưng bên cạnh anh bây giờ chỉ có không khí làm bạn mà thôi.
Trở lại Thảo Điền lúc này không khí vô cùng khẩn trương. Lôi Hạo Nhiên, Tôn Hạo và Đỗ Vy không nhịn được liền đến trước giờ để phụ chuẩn bị với mọi người. Bởi lẽ họ chưa bao giờ thấy lão đại của họ lại có những hành động kỳ lạ như vậy. Nay vì một cô gái mà chịu thay đổi đối với họ mà nói đây là một việc đáng mừng.
Hoa Vinh không cho Lý Tử Thất ra ngoài mà bắt cô phải nằm nghỉ trong phòng. Lý Tử Thất vốn là người học võ công nay phải nằm một chỗ như vậy cảm thấy vô cùng bức bối. Nhưng Hoa Vinh nhất định can ngăn thậm chí dùng biện pháp cứng là dọa nạt, cuối cùng Lý Tử Thất mới chịu ngoan ngoàn nằm xuống.
“Anh không cần phải ở đây với em đâu.” -Lý Tử Thất nhẹ nhàng nói.
Hoa Vinh lấy chăn đắp cho cô nói.
“Anh muốn ở đây với em. Mọi việc đã có người bên dưới lo rồi em không cần bận tâm. Em mau ngủ một giấc đi.”
Lý Tử Thất nghe vậy thì cũng không cự tuyệt nữa, cô nhắm mắt đi vào giấc ngủ sâu. Hoa Vinh ngồi bên cạnh trông cô ngủ mà không hề rời đi. Từ trước đến nay anh chưa từng làm những việc như vậy vì một cô gái. Đối với anh phụ nữ luôn luôn phiền phức và là hòn đá cản đường ngán chân người đàn ông. Từ bé anh đã luôn được trưởng thượng trong nhà dạy dỗ như vậy. Và anh trước nay vẫn luôn sống theo những nguyên tắc như thế.
Thế nhưng bây giờ thì sao? Hoa Vinh chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Lý Tử Thất mà mỉm cười dịu dàng. Cho dù cô có làm vật cản đường anh đi nữa thì anh vẫn luôn tình nguyện để cô cản đường. Và tuyệt đối anh sẽ không bao giờ hối hận. Bởi vì tình yêu vô cùng hiếm có và khó tìm. Trong cái thế giới bao la này, biển người mênh mông như vậy có mấy ai đã tìm được try kỷ của mình. Số ít người may mắn tìm được thì phải nên trân trọng và nắm chặt nó nếu không nó sẽ lướt nhẹ như một cơn gió thoảng chẳng phải như vậy là vô cùng đáng tiếc hay sao?