“Tiểu Thất.” - Đó là câu đầu tiên mà anh gọi sau khi thức dậy.
Nhìn khắp xung quanh phòng anh mới hay mình đang nằm ở điện Hàm Túc. Hoa Vinh liền đứng dậy thì cảm giác đầu óc vô cùng choáng váng. Anh vội lắc đầu để xua tan đi cảm giác đó. Ngay lập tức cảm giác đau nhói ở sau lưng xuất hiện. Lúc này Hoa Vinh mới nhớ ra sự việc đã qua. Nhưng quan trọng là bây giờ anh không nhìn thấy Lý Tử Thất kể từ khi anh đi vào chính điện gặp ông nội.
Do tác động của thuốc mê nên tinh thần Hoa Vinh nhất thời chưa thể tỉnh táo được. Anh vội liếc nhìn đồng hồ lúc này đã điểm 6 giờ sáng. Hoa Vinh nhớ lại lúc anh về đến Trần gia trang đã là buổi ban trưa, mà bây giờ đã là buổi sáng. Như vậy suy ra anh đã ngủ gần một ngày một đêm. Trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi. Hoa Vinh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Mặc dù vết thương ở sau lưng vẫn đau nhưng Hoa Vinh vẫn gắng gượng lết ra phía ngoài điện. Nhưng vừa ra ngoài anh đã thấy Tấn Hoài đang ngủ gục bên bộ bàn ở ngoài cửa.
“Cậu Tấn.” -Hoa Vinh cố gắng lại gần lay anh ta dậy.
Tấn Hoài từ từ mở mắt ra thấy Hoa Vinh liền hoảng hốt.
“Cậu chủ đã dậy rồi à. Vết thương của cậu sao rồi?”
Hoa Vinh xua tay cho thấy là anh không sao. Rồi quay sang hỏi cậu ta.
“Cô gái đến đây cùng tôi đâu rồi?”
Tấn Hoài nghe thế liền ngớ người ra.
“Thật ra từ đầu tới cuối em chỉ được phu nhân phân đến đây trông cậu chủ. Còn về cô gái đó cả mặt em cũng chưa từng thấy qua nên em không biết ạ.”
Nghe vậy Hoa Vinh thất vọng ra mặt.
“Hỏi cậu cũng bằng không thôi.”
Hoa Vinh định bụng bỏ đi tìm Lý Tử Thất nhưng vừa mới cất bước vết thương lại đau nhức. Tộc trưởng quả nhiên ra tay cũng quá mạnh đi. Thấy sắc mặt Hoa Vinh khó coi như vậy, Tấn Hoài liền chạy tới can ngăn.
“Cậu chủ vẫn còn yếu không nên đi đâu. Để em gọi bác sĩ đến khám cho cậu.”
Nhưng Hoa Vinh không nghe theo liền kiên quyết đi tìm Lý Tử Thất. Tấn Hoài thấy như vậy liền không biết phải làm sao.
“Thế nào phu nhân cũng sẽ mắng mình mất.” -Cậu ta ôm đầu khổ sở.
Chuyện gì chứ chuyện phu nhân của họ vô cùng hà khắc đúng là sự thật. Đám gia nô bình thường đều rất sự uy của bà ta không kém gì tộc trưởng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại vốn dĩ tất cả những thành viên trong gia tộc Trần Thị ai ai cũng đều rất đáng sợ.
“Tiểu Thất…Tiểu Thất…”-Hoa Vinh vừa đi vừa gọi nhưng không ai đáp lại lời anh. Có những người hầu biết tin nhưng ai cũng cúi gầm mắt đi qua. Nếu Hoa Vinh có hỏi bọn họ cũng không dám tiết lộ đành nói dối là không biết.
Hoa Vinh thật ra không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh linh cảm chắc hẳn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Sau khi nỗ lực thăm dò tung tích của Lý Tử Thất không thành anh không còn cách nào khác là chỉ đành đến tìm người mẹ của anh.
Trong điện Hồng Loan, Cao Ngọc Oánh đã biết được thông tin Lý Tử Thất đã sớm rời đi từ lâu. Bà ta lúc này đang nhàn nhã uống trà cùng Trần Kỳ Minh. Việc này hai vợ chồng họ lại vô cùng tâm đầu ý hợp, mỗi người đều gây sức ép cho Lý Tử Thất bằng cách này hay cách khác khiến cô phải chấp nhận rời đi.
Hoa Vinh đi từng bước khó nhọc đến điện Hồng Loan bởi vết thương đã sớm hết thuốc giảm đau nên vô cùng khó chịu và đau nhức.
Vừa đến Hoa Vinh đã nhìn thấy phụ mẫu của mình đều đang ở đó. Như vậy đối với anh lại càng hay. Cao phu nhân thấy Hoa Vinh đến liền trầm tư không rõ vui buồn. Còn Trần Kỳ Minh liền liếc mắt nhìn anh một cái.
“Con chưa khỏi sao không ở trong phòng nghỉ ngơi chạy ra đây làm cái gì?”
Hoa Vinh nhìn thấy cử chỉ hành động của hai người họ đoán biết nhất định họ đã làm chuyện gì đó với Lý Tử Thất rồi. Anh chậm rãi nói.
“Cô ấy đâu rồi? Phụ mẫu đã làm gì cô ấy?”
Cao Ngọc Oánh đặt tách trà xuống vô cùng tức giận.
“Con vì cô ta đã làm mình đến nông nỗi này, bây giờ lại đến đây để chất vấn phụ mẫu của con sao. Con càng ngày càng không có phép tắc gì cả. Có phải là bị cô ta ảnh hưởng có phải không? Cô ta ngay từ đầu mẹ đã biết không phải là người tốt lành gì.”
“Mẹ không được quyền nói cô ấy như vậy.” -Hoa Vinh bất bình.
Trần kỳ Minh nghe vậy liền lấy tay đập bàn.
“Hoang đường, con vì cô ta mà dám cãi lại lời mẫu thân của con sao? Đúng là tộc trưởng nói không sai con chính là vô cùng không có phép tắc.”
Hoa Vinh nghe vậy liền cười lớn.
“Con chỉ muốn biết hiện giờ cô ấy ở đâu rồi. Bộ việc này quan trọng đến nỗi không thể nói sao?”
Khuôn mặt Trần Kỳ Minh vẫn lạnh lùng.
“Chúng ta đã đuổi cô ta ra khỏi Trần gia rồi.”
“Cái gì? Sao phụ mẫu lại có thể làm như vậy. Cô ấy một thân một mình thì phải đi về bằng cách nào đây?” -Hoa Vinh không ngờ phụ mẫu mình lại cư xử như vậy.
“Chuyện đó là chuyện của cô ta không phải là chuyện mà chúng ta nên bận tâm.” - Cao Ngọc Oánh liền tiếp lời.
“Hoa Vinh, cô ta vốn là một kẻ ham tiền. Cô ta sau khi nghe điều kiện của ta liền chấp nhận lấy năm trăm triệu đó đổi lại cô ta sẽ rời đi và không dây dưa gì với con nữa. Người đàn bà này đầy mưu mô và ham tiền như vậy làm sao có thể xứng với con. Con nên sớm tỉnh ngộ đi. Còn về phần cô ta sau khi mang đi năm trăm triệu của ta cô ta thừa sức có thể về được con không cần phải bận tâm.” -Trần Kỳ Minh vội nói thêm vào.
“Không thể nào, Tiểu Thất không phải là nguời như vậy. Hai người gạt con.”
- Hoa Vinh lắc đầu không tin.
Cao Ngọc Oánh một bên liền phụ họa.
“Có phải như vậy không thì con nên hỏi Lưu quản gia đi. Ông ấy cũng ở đó chứng kiến mà phải không Lưu quản gia.” -Nói rồi bà ta quay sang tên quản gia nháy mắt ra hiệu.
Hiểu ý bà chủ ông ta liền nhanh mồm nhanh miệng.
“Đúng…đúng. Tôi đã chứng kiến tận mắt. Cô ta còn nói chỉ cần có tiền thì chuyện gì cô ta cũng chấp nhận.”
Hoa Vinh không phải không biết cách hành xử của phụ mẫu của mình từ trước đến nay đều quyết đoán và lạnh lùng lại đôi lúc còn có thủ đoạn. Anh cũng biết nếu ở đây tiếp tục đôi co với họ sẽ chẳng được lợi ích gì nên anh chỉ trừng mắt nhìn họ không nói gì rồi cúi đầu lặng lẽ rời đi một cách khó nhọc.
Anh rất lo lắng cho Lý Tử Thất một thân một mình không biết cô đã đi đâu. Bởi anh nhớ cô vốn không thông thạo đường mà con đường về Thảo Điền lại rất xa xôi. Bằng mọi cách nhất định anh phải tìm cho bằng được cô.
Hoa Vinh dự định sẽ rời khỏi Trần gia trang đi tìm Lý Tử Thất. Vừa đến nhà xe anh đã đụng mặt Thảo Lan.
“Cậu chủ, cậu đã tỉnh rồi à?”-Thảo Lan liền nhanh nhảu hỏi thăm.
“Cô đến đây làm gì?” -Hoa Vinh nhìn vào giỏ đựng những thứ lá cây lạ mà anh không biết.
Thảo Lan chần chừ không biết có nên nói hay không. Nhưng nghĩ đến tình cảnh của anh cô vô cùng cảm thương.
“Thật ra cô gái mà cậu chủ đã dẫn đến đây đó, trước khi cô ấy bỏ đi liền dặn tôi phải hái cây thuốc này để đắp thuốc cho cậu. Cô ấy nói cây này có thể giúp cậu mau lành vết thương.”-Thảo Lan vừa nói vừa chỉ vào mớ thuốc cô vừa hái được.
Hoa Vinh nghe đến đấy liền cầm tay Thảo Lan hỏi dồn.
“Cô đã gặp qua cô ấy? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Thảo Lan rụt rè đáp.
“Cô ấy sau khi nhờ tôi giúp lén đi thăm cậu đã lặng lẽ rời khỏi đây rồi. Còn về đi đâu thì xin cậu chủ thứ lỗi tôi không biết.”
Hoa Vinh không ngờ lại xảy ra cớ sự như vậy. Anh dường như nhớ đến đều gì đó liền quay sang.
“Cô có thấy cô ấy cầm tiền mà phụ thân tôi đã đưa không?”
Thảo Lan nghe vậy liền cảm thấy khó hiểu.
“Tiền nào? Tôi không thấy? Tôi chỉ thấy cô ấy khi ra đi trên người chẳng mang theo thứ gì cả.”
Hoa Vinh nhắm mắt lại đau lòng khôn tả. Đúng như anh dự đoán là phụ thân của anh cố tình nói vậy để chia rẽ anh và cô. Bởi số tiền năm trăm triệu là vô cùng lớn nên căn bản là không thể giấu được mà Thảo Lan lại nói Lý Tử Thất khi ra đi bằng tay không nên phụ thân anh nhất định là cố ý nói dối.
“Cậu chủ, cậu sao vậy?” -Tiếng gọi của Thảo Lan khiến Hoa Vinh hoàn hồn trở lại.
Anh liền cảm ơn Thảo Lan vì đã nói cho anh biết tất cả sau đó liền nhanh chóng đi vào nhà xe mặc vết thương cứ đau đớn rỉ máu.
Chiếc Royce đen chạy một mạch ra khỏi Trần gia Trang không chút lưỡng lự. Vừa chạy Hoa Vinh vừa gọi điện cho Lý Tử Thất nhưng gọi cả chục cuộc mà đầu dây bên kia vẫn không bắt máy. Một cô gái yếu đuối như cô thì có thể đi đâu cơ chứ. Lúc này Hoa Vinh liền hy vọng một khả năng chính là cô đã về Thảo Điền nên tăng tốc chạy một mạch về thành phố S.
Lúc này tại Trần gia trang, Trần Kỳ Minh nhìn xe của Hoa Vinh lăn bánh ra khỏi nơi đây liền thở dài.
“Ông cứ để nó đi như vậy sao?” - Cao Ngọc Oánh liền thúc giục ông ta.
Trần kỳ Minh quay sang vợ mình có vẻ khó chịu.
“Vậy bà nói xem tôi phải làm sao mới được đây. Nó có chân thì nó tự đi tôi nào quản được chứ. Chỉ có điều chưa chắc con bé ấy đồng ý quay trở lại với nó.”