Dường như đọc được những suy nghĩ trong lòng Hoa Vinh, Lý Tử Thất nhìn anh trìu mến nói.
“Anh đừng lo, sinh mạng này của em là do anh cứu sống nên sẽ không bạt đãi nó đâu. Em sẽ cố gắng khỏe lại để không cô phụ sự hy sinh của anh dành cho em.”
Hoa Vinh nghe vậy liền cười nhẹ nhàng, anh tiến tới ngồi bên cạnh giường cô.
“Em đang nhìn gì vậy?” - Hoa Vinh liền hỏi.
Lý Tử Thất chỉ vào ánh trăng tròn đang chiếu sáng trên nền màn đêm tối đen.
“Từ ngày bé em luôn thích được một mình ngắm trăng. Thật ra em luôn rất ngưỡng mộ mặt trăng cao cao tại thượng trên kia.”
“Bởi vì sao?” - Hoa Vinh thắc mắc hỏi.
Lý Tử Thất mỉm cười dịu dàng.
“Bởi vì em cảm thấy mặt trăng ấy rất vĩ đại. Có thể chiếu sáng lên khắp mọi vật đã trở nên tăm tối. Có thể xoa dịu người khác bằng ánh sáng dịu dàng nhưng không chói lóa cũng không hề nóng bức. Ánh trăng ấy không phân biệt bất cứ một ai như vầng mặt trời ấy, dẫu cho như thế nào đi nữa chỉ cần ta hướng về phía ánh sáng đó thì ánh sáng đó sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng ta.”
Hoa Vinh đột nhiên cảm thấy rất lạ vì trước nay Lý Tử Thất vốn là bộc lộ năng khiếu về vấn đề thân thủ võ công. Nhưng gần đây lại cho mọi người biết cô vốn là một quân sư với tài thao lược xuất sắc. Hiện tại bây giờ cô trông mắt anh lại lãng mạn và sâu sắc như vậy.
“Em làm anh ngày càng cảm thấy bất ngờ về em.” - Ánh nhìn của Hoa Vinh với Lý Tử Thất thật lạ.
Lý Tử Thất thôi nhìn ánh trăng mà quay sang Hoa Vinh.
“Vậy sao, thật ra em vốn là người như vậy mà, chỉ có điều là anh chưa hề biết mà thôi.”
“Có lẽ vậy.”-Hoa Vinh gật đầu xem như đã hiểu.
Hai người lại trầm ngâm một lúc không nói chuyện nữa. Hoa Vinh sau khi đắn đo liền lấy hết sức can đảm ra nói.
“Em có bằng lòng để hai chúng ta có thể hiểu nhau hơn không?”
Lý Tử Thất nghe vậy liền nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
“Ý anh là…”
“Ý anh là chúng ta có thể chọn đi chung một con đường kể từ bây giờ được không?” - Hoa Vinh rốt cuộc cũng đã nói ra được.
Đây là câu nói mà thực ra Lý Tử Thất vẫn luôn chờ đợi chỉ là cô không dám thừa nhận mà thôi.
“Thật ra em luôn là một kẻ phiền phức, như anh thấy đó em đã ba lần bị bắt cóc rồi. Lần nào cũng là anh không màn nguy hiểm đến cứu em. Chưa kể đến lần nào anh cũng tổn thương lực lượng đặc nhiệm vô số. Đã có nhiều người phải chết vì em. Em vốn dĩ là một kẻ tội đồ. Nếu em ở lại bên cạnh anh không biết chừng sẽ lại đem đến phiền phức cho anh.” -Lý Tử Thất nói trong nước mắt.
Hoa Vinh nghe cô phân trần liền lắc đầu.
“Những điều đó không phải là bản thân em muốn mà đúng không? Mặc khác sự việc xảy ra không ai ngờ tới được. Em yên tâm sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
“Nhưng mà…” - Lý Tử Thất chưa nói hết câu Hoa Vinh đã lấy tay che miệng cô lại.
Sau đó anh đặt hai bàn tay lên vai cô ân cần.
“Em không phải phân vân bất cứ điều gì cả. Em hãy nhìn thẳng vào mắt anh này, em cũng có tình cảm với anh đúng không?”
Lý Tử Thất không trả lời mà lao vào vòng tay của Hoa Vinh. Hoa Vinh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Một giọt nước mắt ấm nóng rơi trên vai Hoa Vinh. Hoa Vinh lẳng lặng vỗ về an ủi cô. Ông trời dường như muốn cho họ nếm thử trái đắng trước rồi sau đó hãy đến vị bùi. Nhưng như vậy đối với Hoa Vinh và Lý Tử Thất cũng đều tốt đẹp cả. Bởi lẽ trong khoảnh khắc lâm nguy ta mới biết quý trọng sinh mạng của mình, trong thời khắc có nguy cơ mất thứ mà ta yêu thương ta mới có thể biết phải làm sao để trân trọng nó. Sau cùng chung quy cũng vẫn là một món quà quý giá mà thôi.
Hoa Vinh mấy ngày sau sức khỏe đã có dấu hiệu hồi phục, kể cả vết thương của Lý Tử Thất cũng dần dần khép miệng lại. Bác sĩ nói cô vài ngày nữa có thể xuất viện. Hoa Vinh nghe vậy liền lấy làm vui mừng.
Trong khoảng thời gian này, Hoa Vinh luôn túc trực ở bệnh viện chăm sóc cho Lý Tử Thất. Những việc lớn nhỏ trong tập đoàn kể cả việc điều hành tổ chức hắc bang đều giao cho ba người Lôi Hạo Nhiên, Tôn Hạo và Đỗ Vy lo liệu.
Ba người đó quả nhiên là trợ thủ đắc lực nhất của Hoa Vinh, mọi chuyện đều được họ chu toàn và ổn thỏa dưới sự điều động từ xa của Hoa Vinh.
Mấy ngày này, thời gian biểu của Hoa Vinh đều đều đặn lập lại như nhau. Sáng thức dậy sau khi Lý Tử Thất được bác sĩ kiểm tra và rửa vết thương liền sau đó hai người ăn sáng cùng nhau, tiếp đó Hoa Vinh lại bồng Lý Tử Thất ra sân thượng để phơi nắng. Họ cùng nhau ngắm bình minh, cùng nhau trò chuyện rôm rả. Lúc này Lý Tử Thất mới phát hiện hóa ra Hoa Vinh cũng có khiếu kể chuyện rất hài hước, chẳng qua bấy lâu nay anh luôn tỏ ra là một ông chủ nghiêm nghị mà thôi.