Hoa Vinh khẽ vuốt tóc cô nói trong hương gió thoảng.
“Em có nhớ anh không?”
Lý Tử Thất khẽ nhìn vào mắt anh.
“Anh đoán thử xem?”
Hoa Vinh lắc đầu.
“Anh không đoán được. Em là người con gái đầu tiên khiến anh không thể đọc được suy nghĩ. Cũng không thể nào biết được tiếp theo em sẽ làm những gì.”
Lý Tử Thất ngước mặt lên nhìn bầu trời cao vời vợi. Giọng cô nhẹ nhàng.
“Có những buổi chiều tà em hay nhìn ánh hoàng hôn trên kia mà lòng quặn thắt. Em hay tưởng tượng đến khung cảnh nếu có anh sẽ là một bức tranh như thế nào đây. Nhưng giờ đây ước nguyện của em đã thành sự thật rồi.”
Hoa Vinh nghe vậy liền cốc đầu cô một cái.
“Vậy mà em nỡ rời xa anh sao?”
Lý Tử Thất liền đứng phắt dậy.
“Không phải là do các trưởng bối nhà anh cùng vị hôn thê xinh đẹp của anh sao?”
Hoa Vinh lại rơi vào trầm ngâm.
“Anh thật sự xin lỗi em. Mọi chuyện mà em sẽ phải chịu từ nay anh sẽ hết lòng bù đắp cho em tất cả.”
Hai người lại ôm chầm lấy nhau. Vốn dĩ Lý Tử Thất định sẽ rời xa Hoa Vinh mãi mãi nhưng giờ đây định mệnh lại đưa anh đến bên cạnh cô. Nếu đã là như thế, cô quyết định từ nay sẽ nắm lấy tay anh đi hết suốt đời và không bao giờ giờ chia ly nữa.
Bóng hình họ tan vào nhau trong khói chiều hoàng hôn. Cảnh vật nơi đây dường như như cũng mỉm cười chúc mừng cho đôi trẻ. Bởi lẽ hai người yêu nhau đến được với nhau cũng không dễ dàng gì.
Kể từ lúc gặp nhau ấy hai người luôn quấn quít nhau không rời. Hoa Vinh ở lại căn nhà đơn sơ đó cùng chung sống với Lý Tử Thất. Ở đây không có bất cứ một ai đến làm phiền niềm hạnh phúc của họ nữa. Bất chợt Hoa Vinh lại nhớ những tháng ngày đánh đánh giết giết trước kia mà cảm thấy cuộc sống bây giờ thật sự giống như một thiên đường vậy.
Mùa xuân này thật sự là một mùa xuân ấm áp nhất trong tất cả những mùa xuân mà Hoa Vinh đã từng trải qua. Từ trước đến giờ anh luôn giấu một trái tim ấm áp đằng sau vẻ ngoài lạnh như băng ấy, nhưng thật ra từ bé đến lớn anh vẫn ước ao về một tình yêu vĩnh cửu mà có lẽ anh nghĩ rằng đối với mình điều đó thật xa vời. Nhưng giờ đây ông trời lại mang Lý Tử Thất đến bên anh cho nên bằng bất cứ giá nào anh cũng phải giữ cô lại bên cạnh mình.
Những ngày sau đó thật là yên bình. Hai người cùng nhau ngắm cảnh xuân trong khu rừng thật đẹp, sau đó là cùng nhau tản bộ cùng với những hàng cây, cùng nhau chăm sóc cho chú chó nhỏ, cùng nhau đích thân cùng làm những món ăn giản dị giống như một gia đình thật sự.
Hoa Vinh luôn nghĩ đến những gì đã trải qua của Lý Tử thất thế nên anh quyết tâm bù đắp những gì có thể cho cô. Ở nơi này, không gian và thời gian như chưa từng tồn tại chỉ có thế giới của riêng họ mà thôi.
Vốn dĩ Hoa Vinh định sẽ ở mãi nơi này bởi vì cho dù về nước thì cuộc hôn nhân của anh và Lý Tử Thất cũng không được gia tộc anh chấp nhận nên chẳng có lí do gì để hai người họ quay về đó cả.
Ngay cả Lý Tử Thất cô cũng không muốn lại phải về đó sống những ngày tháng lo sợ và có thể đối mặt với tình cảnh lúc nào cũng có thể mất anh, lúc nào cũng có thể bị người ta tìm mọi cách đuổi đi.
Lúc này Tuyết Lưu Ly vô cùng sốt ruột, nếu như hai người họ tiếp tục ở lại nước B thì kế hoạch tiếp theo của cô ta sẽ không được thực hiện. Ngoài ra những người trong gia tộc Trần thị lúc này cũng đứng ngồi không yên. Họ không muốn trố mắt nhìn Hoa Vinh và Lý Tử Thất sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng thế lực của họ dù lớn đến đâu cũng không thể vươn tay đến nước B, cả Tuyết Lưu Ly cũng thế, cô ta cũng không thể nào phái sát thủ qua bên đó để ám sát Lý Tử Thất được.
Suy đi tính lại, cô ta cuối cùng cũng tìm được một kế sách. Ngay lập tức cô ta tìm đến tộc trưởng bàn luận. Tộc trưởng sau khi nghe xong gật gù tán thưởng cô ta còn có ý khen cô ta thông minh cơ trí.
Lúc này Hoa Vinh đang nhìn Lý Tử Thất ngồi ở sau nhà vuốt ve chú chó nhỏ thì điện thoại của anh rung chuông. Anh ngước nhìn lên màn hình, là của tộc trưởng cũng là ông nội anh liên lạc với anh, trong giây phút thoáng qua lưỡng lự anh cũng quyết định bắt máy.
“Cháu à, sau khi đã bàn bạc thảo luận với tất cả những trưởng bối trong nhà. Chúng ta đã quyết định sẽ chấp nhận cuộc hôn sự giữa cháu và Lý Tử Thất. Từ nay về sau chúng ta sẽ không phản đối hai đứa nữa.”
Hoa Vinh dường như không tin những gì mình vừa nghe được anh, liền hỏi lại.
“Thưa ông nội, có thật không ạ? Ông không lừa cháu đúng không?”
Đầu dây bên kia là một tràng cười lớn.
“ Dĩ nhiên là thật. Từ trước đến giờ có khi nào ông nội lại nói dối cháu đâu. Cháu hãy sắp xếp mọi việc nhanh chóng về nước tổ chức hôn lễ. Cả gia tộc đang mong cháu và con dâu từng giờ từng phút đấy.”
Hoa Vinh nghe vậy liền mừng như phát khóc. Anh nhanh chóng đồng ý và cảm ơn ông nội của mình không ngớt lời. Khi điện thoại vừa tắt máy anh vẫn còn còn tưởng mình đang nằm mơ. Anh vội chạy đến bên cạnh Lý Tử thất thông báo cho cô tin mừng bất ngờ này.
Lý Tử Thất không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Hoa Vinh vô cùng mừng rỡ và khẩn trương.
“ Có chuyện gì vậy anh?”
Hoa Vinh không nói mà chỉ quỳ xuống bên cạnh cô. Lý Tử Thất nhất thời giật mình nói.
“ Anh làm như vậy là sao?”
Hoa Vinh giơ bàn tay của cô lên rồi anh đặt vào đó một nụ hôn, anh khẽ thủ thỉ.
“Tiểu Thất à, hôn lễ lần trước của chúng ta đã không thể hoàn thành được. Lần này anh muốn bù đắp cho em tất cả. Anh sẽ cho em một hôm lễ thật hoành tráng. Anh muốn cầu hôn em em một lần nữa.”
Lý Tử Thất nghe vậy nhưng cô cũng không lấy gì làm ngạc nhiên lắm nhưng cô lại có những điều thắc mắc nho nhỏ.
“Bây giờ chúng ta đang ở nước B, tổ chức hôn lễ có tiện không anh?”
“Ai nói là chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây chứ?” - Hoa Vinh ngay lập tức tiếp lời.
Lý Tử Thất lại một lần nữa không hiểu anh đang nói gì.
Hoa Vinh đặt hai tay lên vai cô nhẹ nhàng nói.
“ Anh có một tin mừng muốn báo cho em biết, chuyện hôn sự của chúng ta đã được các trưởng bối trong gia tộc đồng ý và họ yêu cầu anh đón em về để mau chóng tổ chức hôn lễ cho chúng ta.”
Lý Tử Thất cũng như Hoa Vinh lúc nãy, cô gần như không tin những gì mình vừa được nghe liền hỏi lại.
“ Điều anh nói có thật không?”
Hoa Vinh mỉm cười khẳng định.
“ Thật còn hơn chữ thật nữa. Anh đã đảm bảo em còn không tin ư? Bây giờ em hãy trả lời cho anh biết em có đồng ý lấy anh không?”
Lý Tử Thất mỉm cười gật đầu. Hoa Vinh sướng như phát điên lên anh liền đứng phắc dậy bế cô lên quay một vòng, biểu hiện vô cùng vui mừng như một đứa trẻ thơ. Lý Tử thất cũng nói.
“ Anh thật là lớn rồi mà cũng còn như con nít vậy. Thế mà từ trước đến nay em không hề biết cái tính này của anh.”
Nghe Lý Tử thất trêu mình Hoa Vinh không thèm phản ứng gì cả. Anh chỉ lặng im nhìn cô đến nỗi Lý Tử Thất cảm thấy mắc cỡ liền đỏ mặc không thôi.
“Khuôn mặt em đã dính cài gì sao?”
Hoa Vinh lắc đầu.
“ Không phải, anh muốn nhìn em thật kỹ. Cho dù là nhìn bao lâu cũng không cảm thấy đủ.”
Ngày hôm nay liên tiếp có niềm vui này đáng niềm vui khác làm con người ta cảm thấy vô cùng choáng ngợp. Lý Tử Thất tự hỏi lòng mình có phải đây đã là đoạn kết của một câu chuyện cổ tích chăng hay phía sau đó đó vẫn còn một đoạn ngoại truyện nữa. Nhưng cho dù thế nào thì đoạn đường về sau cô cũng không hề cô độc nữa, cho dù là con đường ấy có chông gai đến mức nào nhưng một khi có người nguyện ý đồng hành cô sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Mọi việc như đã được định, ngày hai người về nước đã định sẵn làm ba ngày sau. Thông tin này cũng được Hoa Vinh thông báo cho tộc trưởng của anh biết. Mục đích của anh là để gia đình chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ sẽ diễn ra vào hai ngày sau đó. Hoa Vinh không ngờ rằng ông nội của anh lại muốn gấp rút tổ chức hôn lễ như vậy, anh vốn dĩ không hề mảy may nghi ngờ một chút nào.
Tuyết Lưu Ly sau khi hay tin Hoa Vinh và Lý Tử Thất ba ngày sao sẽ từ nước B trở về cô ta liền mỉm cười khoái trá.
“Hoa Vinh, em vô tình là vì anh đã phụ em trước chứ không phải em. Em muốn cho anh biết hậu quả của kẻ phản bội em sẽ là một cái giá đắt như thế nào, và cô ta cho dù có hóa thành tro em cũng quyết không bao giờ tha cho cô ta. Ngày mà anh ngỡ như hạnh phúc nhất cuộc đời nhưng có thể lại là một ngày đen tối nhất. Em thật sự không muốn điều đó xảy ra nhưng tất cả là do anh ép em, ép em phải xuống tay với cả hai người.”
Tuyết Lưu Ly quên rằng mình đang ở Trần gia cho nên cô ta một mình trong phòng vừa uống rượu vừa độc thoại. Nhưng cô ta không ngờ rằng trong lúc không để ý cửa phòng của cô ta chưa khóa, cánh cửa đột nhiên mở ra một khe nhỏ. Có một đôi mắt từ bên ngoài nhìn vào và có lẽ người đó cũng đã nghe hết tất cả những gì mà cô ta vừa nói.