“Được thôi, một lời đã quyết.”
“Tuyệt đối không được.” - Lý Tử Thất nghe vậy thì càng lo lắng rối bời. Cô không ngờ hai người họ có thể chơi lớn đến thế này, vì cô mà dám đánh cược cả mang sống của mình.
Nhưng tiếng hét can ngăn của Lý Tử Thất đã bị những tiếng súng nổ lấn áp, cở bản chẳng có ai nghe lời cô nói.
Lý Dịch Phong và đồng bọn nãy giờ có đủ thời gian để tiếp đạn liền nã súng vào đám người của Hoa Vinh như mưa. Bên Hoa Vinh bỗng nhiên thấy phía bên Lý Dịch Phong đột ngột mạnh lên thì vô cùng bất ngờ.
“Mọi người mau tìm chỗ nấp.”-Hoa Vinh liền ra lệnh.
Lý Dịch Phong nghe vậy liền cười hả hê.
“Trần Tổng, không phải lúc nãy anh khẩu khí lớn lắm sao? Bây giờ sao yếu ớt sợ sệt như con rùa rụt đầu thế?”
Hoa Vinh không hề bận tâm đến những lời lăng mạ ấy. Những tình huống như thế này anh đã quá quen thuộc. Nếu như lần nào cũng không giữ bình tĩnh mà làm liều chẳng phải đã chết sớm cả bọn rồi sao?
Lý Dịch Phong ngay lập tức tổ chức lực lượng tăng cường tấn công, nhưng bên Hoa Vinh chỉ cố thủ. Lý Dịch Phong cảm thấy vô cùng khoái trá tưởng như chiến thắng đã gần kề.
Tuy nhiên Hoa Vinh không phải nhất thời chịu lép vế mà đang kiên nhẫn chờ thời cơ. Bây giờ mà đánh trực diện bên anh sẽ không có cơ hội thắng mà còn nguy hiểm đến tính mạng của các anh em. Hoa Vinh mỗi bước dù là nhỏ nhặt đều suy tính rất cẩn thận.
Chừng khoảng mười lăm phút đánh cầm chừng, đội đặc nhiệm cứu viện của Hoa Vinh được Đỗ Vy điều động nhanh chóng tiếp ứng. Lúc nãy Tôn Hạo đã nhắc khẽ với Hoa Vinh là anh đã bảo Đỗ Vy tiếp ứng nên nãy giờ Hoa Vinh mới kiên nhẫn chờ thời cơ.
Tình hình cuộc chiến ngay lập tức có sự thay đổi, phe Hoa Vinh trở nên lớn mạnh bắt đầu lấn áp phe của Lý Dịch Phong. Lúc này Hoa Vinh mới nhanh chóng chỉ huy lực lượng tiến hành gia tăng tốc độ tiến công cố cho nhanh chóng tiêu diệt đối phương một cách nhanh nhất bởi bầu trời đã gần chuyển cảnh sang tối. Trên nền trời bắt đầu xuất hiện bóng mặt trăng hình lưỡi liềm.
Lý Tử Thất nãy giờ nín thở quan sát cuộc chiến mà vô cùng hồi hộp và lo lắng. hai người đó cho dù là ai chiến thắng hay ai thất bại cô đều cảm thấy vô cùng đau khổ. Nhưng nước mắt của cô lại không thể khiến cho họ ngừng tay. Bất giác Lý Tử Thất cảm thấy mình rất vô dụng.
“Đừng đánh nhau nữa.”- Lý Tử Thất hét lên trong tuyệt vọng nhưng nỗ lực cố gắng dừng cuộc chiến cuối cùng tựa như quả trứng muốn di chuyển hòn đá vậy, rõ ràng chẳng suy nhuyễn chút nào.
Cô nhìn thấy toàn cảnh cuộc thảm sát, đã có nhiều người hy sinh chỉ vì một trận đấu phi nghĩa. Bất giác Lý Tử Thất cảm thấy dù cho là phe nào đi chăng nữa, vì cô mà phải bỏ mạng lẫn thương tích thật sự không đáng chút nào.
Lý Dịch Phong khi thấy bên phe Hoa Vinh ngay lập tức chiếm thế thượng phong thì càng điên cuồng hơn. Lần này anh chẳng màn đến những tên tép riu nữa mà cứ nhằm vào Hoa Vinh mà ra tay. Hoa Vinh cũng không vừa, trực tiếp nã súng lại Lý Dịch Phong. Hai nam chính lao vào quyết đấu nhau vì một người con gái. Lý Dịch Phong từ trước dến nay không có thông tin nào cho biết anh ta có liên quan đến hắc đạo nhưng thân thủ cùng khả năng thiện xạ rất lợi hại và thuần thục. Đó không phải là những khả năng mà người thương gia bình thường có được.