Lời của Lý Phượng Cầm giống như chiếc kim đâm mạnh vào tim anh.
Anh nói dối điều gì chứ?
Người nhà họ Lâm ai ai cũng cười khẩy, họ đều cảm thấy Trương Minh Vũ quá vô liêm sỉ.
Anh chưa kịp lên tiếng bào chữa, bên ngoài lại vang lên tiếng động cơ.
Một chiếc Bentley từ từ đỗ vào trong sân.
Dịch Thanh Tùng!
Lý Phượng Cầm mỉm cười, vội vàng đứng dậy đi ra cổng biệt thự, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn.
Những người nhà họ Lâm khác cũng ào ào đứng dậy.
Trương Minh Vũ sững sờ đứng ở một bên, ngọn lửa giận trong tim lại từ từ bốc lên.
Nhà họ Lâm này... còn gì đáng để anh lưu luyến nữa đây?
Chẳng mấy chốc, dưới sự đón tiếp của Lý Phượng Cầm và người nhà họ Lâm, Dịch Thanh Tùng cười tươi như hoa đi vào trong nhà.
Lý Phượng Cầm vô cùng nhiệt tình nói: "Thanh Tùng, sao cháu không gọi thần y tới cùng, nhà họ Lâm bác cũng muốn nhân cơ hội này cảm ơn cô ấy".
Vẻ mặt của Dịch Thanh Tùng chợt cứng đờ, trầm ngâm một lúc lâu, hắn ta mới cười nói: "À... cô ấy khá bận, không có thời gian đến đây".
Trương Minh Vũ đột nhiên hiểu ra vấn đề!
Lý Phượng Cầm cũng phối hợp đáp: "Đúng đúng, người có máu mặt như thế chắc chắn vô cùng bận rộn, vậy chúng ta chỉ có thể cảm ơn cháu vậy".
"Ha ha ha, bác gái khách khí quá, giữa cháu với Kiều Hân thì cần gì phải nói cảm ơn chứ, đúng không Kiều Hân".
Nói xong, Dịch Thanh Tùng liền nhìn về phía Lâm Kiều Hân, trong ánh mắt đầy sự phấn khích.
Lâm Kiều Hân mỉm cười gật đầu.
"Đúng vậy, hai đứa là thanh mai trúc mã, lần trước không có cơ hội, bây giờ hai đứa phải cố gắng kết thân nhé!"
"Mau ngồi mau ngồi".
Lý Phượng Cầm tươi cười nói, trong ánh mắt nhìn Dịch Thanh Tùng tràn đầy sự hài lòng.
Chẳng mấy chốc mọi người đã ngồi hết xuống, nhưng Trương Minh Vũ vẫn một mình đứng bên, không ai để tâm đến anh.
Lâm Diểu mím môi, nói nhỏ: "Trương Minh Vũ, hay là... anh qua đây ngồi đi".
Giọng nói của cô ta mặc dù nhỏ nhưng ở trong căn phòng khách yên tĩnh này lại trở nên vô cùng điếc tai.
Giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lại vang lên: "Ngồi gì mà ngồi? Chuyện của nhà họ Lâm chúng ta đến lượt cậu ta xen vào chắc? Nếu không phải vì Thanh Tùng tới, không muốn nhà họ Lâm bị mất mặt, thím đã đuổi cậu ta ra khỏi đây rồi!"
Nói xong, bà ta mặt mày khó chịu trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Cơn giận trong lòng Trương Minh Vũ đã đạt đến cực điểm!
Dịch Thanh Tùng nhíu mày, nổi hứng hỏi: "Bác gái, anh Trương đây... phạm phải lỗi gì vậy?"
Lý Phượng Cầm thở dài nặng nề: "Mất mặt lắm, cháu nói xem nhà họ Lâm bác sao có thể ở cùng loại người này được, hôm nay cậu ta tự nhiên không biết xấu hổ mà bảo người mời thần y đến là mình! Đúng là... quá kinh tởm!"