Đám phóng viên vội ùa lên như bắt được vàng!
Trương Minh Vũ rất tò mò, vì sẽ chẳng có ai vô duyên vô cớ đến hãm hại Lâm Kiều Hân.
Vậy thì kẻ đứng sau lưng họ… là ai?
Lâm Kiều Hân cũng chỉ có thể lo sốt vó mà chẳng làm gì được.
Chẳng bao lâu sau, gần như đám phóng viên đều đã quay chụp được bản kết quả kia.
Cô gái bị dị ứng vui sướng ra mặt.
Mười phút nhanh chóng trôi qua.
Trưởng khoa Bạch cất bản kết quả đi, cười lạnh hỏi: “Sao hả? Tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy, chứng cứ của cậu đâu?”
Anh chỉ bình tĩnh đáp: “Đừng có vội, sắp có rồi”.
Tuy ngoài mặt nói như vậy nhưng lòng anh cũng đang rất bất an.
Liễu Thanh Duyệt bận như vậy, anh lo cô ấy sẽ mải mê làm việc mà quên mất chuyện này…
Cô gái kia lạnh giọng quát: “Đừng có âm mưu kéo dài thời gian! Nhà họ Lâm các người còn đòi đến bệnh viện trung tâm lấy số liệu kiểm tra cụ thể à?”
“Có chờ thêm nữa cũng chỉ lãng phí thời gian thôi!”
“Lâm Kiều Hân, cô giở trò kinh doanh bẩn như thế mà không định đền bù gì cho những người bị hại bọn tôi sao?”
Cô ta nói xong, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Lâm Kiều Hân.
Cô bối rối cắn răng, vô thức nhìn sang Trương Minh Vũ.
Thấy thế, trưởng khoa Bạch cười khinh miệt: “Nhìn cậu ta cũng vô dụng thôi. Gọi điện thoại cầu cứu còn bị người ta dập máy, thế mà cô vẫn còn tin tưởng cậu ta tìm được chứng cứ đáng tin cậy gì sao?”
Câu nói này cũng đập tan ảo tưởng cuối cùng trong lòng Lâm Kiều Hân.
Ông ta lại nói tiếp: “Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, tôi cho cô cơ hội cuối cùng để giải thích với giới truyền thông!”
“Nếu còn chậm trễ, chúng tôi sẽ báo công an!”
Lâm Kiều Hân hoảng sợ, toàn thân mềm nhũn, ánh mắt bàng hoàng!
Báo cảnh sát…
Một khi cô bị định tội trong chuyện này, không chỉ Tuyền Ảnh không còn mà nhà họ Lâm cũng sẽ bị liên luỵ.
Rốt cuộc là kẻ nào đang hãm hại cô?
Trương Minh Vũ cũng cau mày, chợt thấy lo lắng lạ thường.
Người nói ra những lời này không phải cô gái bị nổi mụn kia mà là trưởng khoa Bạch. Điều này càng khiến anh tin vào suy đoán của mình!
Nhưng chờ lâu như vậy mà Liễu Thanh Duyệt vẫn chưa gọi điện thoại tới!
Trời ơi chị tư, chị thực sự quên mất chuyện của thằng em này rồi sao?
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Là cậu báo công an hay cô Lâm báo đây?”