Trương Minh Vũ đang định xuống xe lại bị cô ấy gọi giật lại: “Phải rồi, nếu em không có ý định từ bỏ nhà họ Lâm thì nhắc nhở họ cẩn thận một chút. Có lẽ sắp có rắc rối tìm tới cửa rồi đấy”.
Anh nghe thấy thế không khỏi sững sờ.
Sau một hồi im lặng, anh mới khẽ gật đầu đáp lại.
Anh vừa mới xuống xe, Liễu Thanh Duyệt liền rời đi luôn.
Anh nhìn theo hướng xe rời đi, lòng nặng trĩu.
Mặc dù anh không biết rõ ràng nhưng lại mơ hồ cảm thấy như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang vồ tới mình.
Không thể tránh né, cũng không chống lại được.
Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ vẫn không tìm ra được manh mối nào.
Haiz.
Anh thở dài thườn thượt, đang định quay vào biệt thự lại giật mình phát hiện sau lưng mình có thêm một bóng người cường tráng tự lúc nào.
“Ôi mẹ ơi!”
Trương Minh Vũ bị doạ sợ hết hồn, buột miệng hét lên!
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Tôi không dám làm mẹ cậu đâu”.
Không dám…
Khoé miệng anh hơi giật giật, không ngờ người như Long Tam… cũng biết nói đùa.
“Sao anh lại tới đây?”, anh buồn bực hỏi.
Long Tam lạnh nhạt đáp: “Sợ cậu buồn chán”.
Anh bất lực nói: “Anh có thể khiến tôi hết buồn chán à?”
Dứt lời, anh đi thẳng vào trong nhà.
Long Tam cũng lặng lẽ theo sau.
Trong lòng đang trăm mối tơ vò nên Trương Minh Vũ cũng không có tâm trạng nghĩ ngợi gì nhiều, đặt mông ngồi bệt xuống sofa.
Haiz!
Tiếng thở dài nặng nề vang lên liên tiếp, đầu óc anh trở nên rối bời.
Long Tam cũng hiếm thấy ngồi xuống sofa, bình thản cất giọng: “Chuyện không phức tạp tới mức đó đâu. Cậu không biết gì lại là người dễ thở nhất đấy”.
Trương Minh Vũ giật mình kinh ngạc, lập tức ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt sáng bừng!
Long Tam… biết gì đó sao?
Nhưng anh ta lại lắc đầu nói: “Đừng nhìn tôi làm gì, tôi cũng chẳng biết gì đâu”.
Anh thất vọng tràn trề, buồn bực nói: “Anh không biết gì mà nói như thật vậy”.
Anh ta bắt chéo chân, thản nhiên nói: “Nghĩ nhiều làm gì? Cậu có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được kết quả, thà rằng nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn đi”.
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Ánh mắt anh xẹt qua một tia sáng lấp lánh!
Câu nói này đã khiến anh tỉnh ngộ.
Trước kia anh vẫn luôn mải mê lo nghĩ tới phiền phức mình gây ra và âm mưu xoay quanh, cuối cùng lại quên mất chuyện này.