Ánh mắt của ai cũng lóe lên sự hoang mang!
Trương Minh Vũ... dám....
Lâm Tuấn Khải lập tức hét lớn: "Làm càn! Dám bất kính với ông nội tao, mày muốn chết à?"
Người nhà họ Lâm lần lượt lộ vẻ tức giận.
Trương Minh Vũ nhún vai nói: "Ông cụ sùi bọt mép, mấy người không biết lau, đúng là..."
Nói xong, anh lại đưa khăn đến bên miệng ông cụ, lau sạch đống bọt trắng kia!
Lâm Quốc Phong cũng hét lớn: "Trương Minh Vũ, cậu làm vậy đừng có trách nhà họ Lâm tôi không khách khí!"
Lâm Quốc Long cũng mở miệng nói: "Còn dám động vào? Người đâu! Mau kéo cậu ta xuống!"
Tất cả mọi người nhà họ Lâm đều tỏ ra khí thế đùng đùng.
Tuy nhiên khi con cháu nhà họ Lâm định xông lên, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tất cả mọi người nhìn theo giọng nói đó, hóa ra là Đường Quốc Trung đang đi vào.
Người nhà họ Lâm nhìn thấy ông ấy thì như thấy cứu tinh.
Lâm Tuấn Khải vội vàng xông lên, tức giận nói: "Ông Đường, cuối cùng ông cũng đến rồi!"
“Lâm Kiều Hân lại hạ độc với ông nội tôi rồi! Vừa nãy ông nội lại sùi bọt mép rồi!"
"Nhưng bị Trương Minh Vũ lau mất rồi, cậu ta cứ già mồm bảo ông nội tôi không trúng độc!"
"Tôi có đầy đủ lý do để hoài nghi hai người họ cùng nhau hạ độc!"
Trương Minh Vũ nhíu mày, không ngờ Lâm Tuấn Khải lại lôi anh vào tròng.
Đường Quốc Trung nhíu mày: "Cái gì?"
Ông ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều Hân, vội vàng bước đến bên ông cụ.
Ông ấy giơ tay chuẩn bị bắt mạch.
Cả căn phòng cũng yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Đường Quốc Trung.
Chỉ có mình Lâm Tuấn Khải nhếch khóe miệng cười khẩy.
Trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Chỉ cần Đường Quốc Trung kiểm tra xong là mọi chuyện sẽ kết thúc!
Những người khác cũng sốt ruột hẳn.
Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, cảm thấy tuyệt vọng.
Đường Quốc Trung đến rồi, mọi chuyện không thể thay đổi nữa rồi.
Không bao lâu sau, Đường Quốc Trung ngẩng đầu, sốt ruột hỏi: "Ban nãy có phản ứng gì không?"
Giọng điệu này khiến tim nhà họ Lâm run lên!
Lâm Kiều Hân hết sạch hy vọng rồi!
Lâm Tuấn Khải vội vàng nói: "Sùi bọt mép màu trắng! Nhưng bị Trương Minh Vũ lau mất rồi, cậu ta còn bảo ông nội tôi không sao cả!"
Anh ta lại nhắc lại lần nữa, cứ như sợ mọi người quên mất chuyện này.
Đường Quốc Trung nhíu mày, bắt mạch một lúc lâu.