Dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức cúp máy.
Dù thế nào thì lần này anh cũng phải phá vỡ âm mưu của Lâm Tuấn Khải!
Sau khi ra ngoài khách sạn, anh đã thấy Long Tam chờ sẵn ngoài cổng.
Anh ngồi vào ghế sau của chiếc Mercedes.
Chiếc xe lao vun vút về phía nhà họ Lâm.
Long Tam chợt lên tiếng: “Lý Tuấn Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ của cậu ta, chuyện của Lâm Tuấn Khải cũng kết thúc rồi”.
“Hiện giờ chắc Lâm Tuấn Khải đang gọi hết người nhà họ Lâm về để đổ tội cho cô Lâm”.
Trương Minh Vũ gật đầu, hai mắt loé lên tia sáng.
…
Tại nhà họ Lâm.
Một đoàn xe phóng vào trong sân nhà.
Hôm nay vốn là sinh nhật của một ông lớn có máu mặt ở Hoa Châu. Cả nhà họ Lâm đều đi dự tiệc, ngoại trừ Lâm Kiều Hân.
Chỉ còn mình cô ở lại chăm sóc ông cụ Lâm.
Thế nhưng chưa kịp chờ đến giờ ăn tiệc, bọn họ đã nhận được điện thoại của Lâm Tuấn Khải.
Ông cụ Lâm… xảy ra chuyện rồi!
Đám người nhanh chóng đi theo Lâm Quốc Phong xông vào căn biệt thự của ông cụ Lâm.
Bấy giờ, Lâm Kiều Hân đang giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Tuấn Khải.
Thì bọn họ đổ ập vào.
Ánh mắt Lâm Tuấn Khải xẹt qua một tia lạnh lẽo, khoé miệng hơi nhếch lên.
Gương mặt cô lạnh như băng, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Cô rất hối hận!
Trương Minh Vũ vừa mới nhắc nhở cô, tại sao cô lại không để tâm?
Lâm Quốc Phong thở hổn hển đứng đó, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Tuấn Khải giận dữ quát ầm lên: “Lâm Kiều Hân, để tôi chống mắt lên xem hôm nay cô còn nguỵ biện thế nào!”
Nghe thấy thế, mọi người đều không khỏi sững sờ.
Lâm Quốc Phong vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tuấn Khải tức tốc giải thích: “Thưa bác cả, Lâm Kiều Hân đang cho ông nội uống thuốc độc!”
Nghe thấy lời này, mọi người đều kinh hãi trợn tròn mắt.
Cô lạnh giọng nói: “Tôi không làm!”
Lâm Quốc Long lo lắng hỏi: “Cái gì? Bố lại bị trúng độc rồi à? Thế… con mau dẫn mọi người đi xem ông cụ thế nào đi!”
“Vâng!”
Lâm Tuấn Khải đáp lại một tiếng rồi dẫn mọi người chạy vào trong phòng ngủ.
Bọn họ đẩy cửa bước vào.
Ai nấy đều nhìn thấy ông cụ Lâm đang nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch, miệng sùi bọt mép!