Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn giận trong lòng cũng bị Liễu Thanh Duyệt doạ cho tan biến sạch sẽ, vốn chẳng còn tâm trạng để nghĩ tới nó nữa.





Lý Phượng Cầm cũng bị doạ sợ lùi lại về sau hai bước, vô thức che kín mặt mình.





“Em…”






Liễu Thanh Duyệt trừng mắt nhìn anh.





Nhưng anh chỉ có thể tươi cười nịnh nọt: “Chúng ta đi thôi nào, em đói lắm rồi. Cả ngày nay vẫn chưa được ăn gì đâu đó”.





Nói xong, anh còn bày ra vẻ mặt năn nỉ.





Cô ấy hít sâu một hơi, thất vọng nhìn anh.





Cuối cùng, cô ấy lại lạnh lùng nhìn sang Lý Phượng Cầm gằn giọng nói: “Nể mặt em trai, hôm nay tôi sẽ không so đo với bà. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Lâm các người”.








Bà ta không kìm được lại run lên, cúi đầu thật thấp không dám đối mặt với cô ấy.





Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ mới thở phào một hơi, mỉm cười thúc giục: “Mau đi thôi nào”.





“Từ từ đã!”





Liễu Thanh Duyệt dậm chân một cái, tức giận lườm anh.





Anh bĩu môi nhìn cô ấy, đành phải dừng bước.





Cô ấy quay lại nhìn Lâm Kiều Hân, ánh mắt lạnh như băng.





Thấy hành động này, Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt.





Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác không hiểu gì cả. Cô không biết từ bao giờ anh lại có thêm một bà chị, lại còn… giỏi như vậy.





Liễu Thanh Duyệt bày ra khí thế mạnh mẽ, lạnh giọng hỏi: “Cô là vợ của em trai tôi à?”





Cô giật mình, vô thức gật đầu đáp lại.





Nữ thần băng giá thường ngày giờ đây cũng phải ngoan ngoãn như một đứa trẻ.





Dù sao Liễu Thanh Duyệt cũng đã cứu sống ông cụ Lâm, cô thật lòng biết ơn cô ấy.





“Có phải cô nghĩ em trai tôi không xứng với nhà họ Lâm các cô không?”, Liễu Thanh Duyệt nhếch miệng cười gằn.





“Tôi…”





Lâm Kiều Hân hé miệng nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, trong lòng cảm xúc ngổn ngang…











Liễu Thanh Duyệt lại lạnh giọng quát: “Đây là chuyện một người vợ như cô nên làm hả?”





Cô ấy vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.





Không một ai dám hó hé lời nào.





Lâm Kiều Hân không nhịn được nhớ lại mọi chuyện đã qua.





Trương Minh Vũ đã từng nói anh sẽ tìm thần y, nhưng lần nào anh nói ra cũng bị người khác chê cười.





Bản thân cô cũng là một trong số đó…





Quan trọng nhất là anh không chỉ nói với cô một lần về chuyện này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK