Nghĩ tới đây, cô hối hận cúi đầu xuống, ánh mắt đầy vẻ áy náy.
Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng liếc nhìn cô, cất giọng nói: “Tôi biết người nhà họ Lâm các cô đều nghĩ như vậy. Nhưng tôi nói cho các người biết, không phải em trai tôi không xứng với nhà họ Lâm, mà là nhà họ Lâm không xứng với thằng bé!”
Câu nói này tràn đầy khí thế!
Đám người nhà họ Lâm đồng loạt cúi đầu tránh né.
Lửa giận trong mắt Liễu Thanh Duyệt vẫn đang sôi sục!
Trương Minh Vũ cũng thấy lo lắng.
Nhà họ Lâm khiến anh quá thất vọng, thôi thì bỏ đi là được, không cần thiết phải làm loạn tới mức này…
Anh chỉ có thể quay sang cầu xin thêm lần nữa: “Chị tư, chúng ta rời khỏi đây được không?”
Liễu Thanh Duyệt bất đắc dĩ thở dài: “Em tốt bụng như vậy có ích gì? Lòng tốt của em chỉ khiến người ta càng muốn bắt nạt em hơn mà thôi!”
Câu nói này chạm sâu tới tận đáy lòng Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân vô thức nhìn về phía anh, ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ đau khổ.
Sự thật rõ ràng ngay trước mắt, quá khứ cũng nối tiếp hiện ra trong đầu cô.
Chỉ trong mấy ngày nay Trương Minh Vũ đã phải chịu nhiều ấm ức như vậy, thì thời gian dài dằng dặc trong quá khứ anh đã phải chịu đựng những gì?
Một nỗi đau không tên lan toả trong tim cô.
“Em biết rồi mà chị tư. Em hứa lần sau sẽ không tốt bụng như vậy nữa. Chúng ta đi thôi”.
Trương Minh Vũ nghiêm túc nói.
“Em đó… Haiz”.
Liễu Thanh Duyệt thở dài thườn thượt, sao cô ấy có thể không đau lòng cho được?
Một hồi lâu sau, cô ấy mới lại nhìn sang Lý Phượng Cầm.
Bà ta giật mình sợ hãi, vô thức cúi gằm đầu xuống. Đến cả đám người Lâm Quốc Phong ở bên cạnh cũng không khỏi căng thẳng.
Cô ấy lạnh giọng cất tiếng nói: “Nể tình em trai, hôm nay tôi sẽ không làm gì các người!”
“Nhưng chắc chắn tôi sẽ không buông tha cho nhà họ Lâm đâu!”
Nghe thấy thế, lòng người nhà họ Lâm trở nên nặng trĩu.
Tuy không biết sao cô ấy lại tự tin như vậy nhưng chỉ dựa vào tầm ảnh hưởng của cô ấy với thế giới đã đủ để đè nát nhà họ Lâm bọn họ rồi.
Lâm Quốc Phong hối hận nói: “Thật sự vô cùng xin lỗi thần y. Chúng tôi không biết người mời cô tới là Trương Minh Vũ. Chúng tôi cũng bị Dịch Thanh Tùng lừa gạt mà!”
Nếu còn không nói gì, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ bị huỷ hoại.
Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt loé lên tia lạnh lẽo. Cô ấy vừa định lên tiếng đã bị Trương Minh Vũ nói chen vào: “Tôi chẳng có ý định truy cứu chuyện này làm gì. Tôi với nhà họ Lâm các người cũng không còn quan hệ gì nữa”.
“Nhưng ván cược trước đó của chúng ta vẫn còn tính chứ?”
Liễu Thanh Duyệt sững sờ, vẻ mặt mờ mịt.