“Mày… mày nói láo! Mày…”
Lý Phượng Cầm run rẩy chỉ tay vào Lâm Tuấn Khải, thế nhưng lắp bắp một hồi vẫn không nói nên lời.
Đúng là bà ta không cách nào phản bác lại được!
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều sa sầm mặt!
Lâm Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, khoanh tay đứng đó lặng lẽ chờ đợi.
Còn Lâm Kiều Hân thì tức giận nghiến răng nhưng lại không nói được gì.
Bọn họ đều không biết cô đã làm những gì!
Cô chợt nghĩ tới lời nhắc nhở của Trương Minh Vũ. Tại sao cô lại không chịu nghe lời anh cơ chứ?
Cô đang vô cùng hối hận, nhưng tất cả đều đã quá muộn!
Quan trọng nhất là cô không biết Lâm Tuấn Khải hạ độc từ lúc nào!
Sắc mặt Lâm Quốc Phong tối sầm, lạnh giọng nói: “Phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó tránh. Không ngờ lại là mày, Lâm Kiều Hân!”
Cô vội vàng lên tiếng: “Không phải cháu! Sao cháu có thể hạ độc ông nội được?”
Lâm Tuấn Khải lạnh lùng quát: “Thế cô nói thử xem, ngoài cô ra thì còn ai khác từng tới biệt thự này nữa?”
“Tôi…”
Lâm Kiều Hân nghẹn họng.
Đúng là ngoài cô ra không còn ai từng tới biệt thự.
Mặc dù Lý Tuấn Nhất có tới, nhưng anh ta chưa từng đi vào phòng ông cụ Lâm!
Cô bỗng cảm thấy tim mình đau nhói.
Lâm Quốc Long cũng nổi giận gầm lên: “Lâm Kiều Hân, ông cụ chưa từng đối xử tệ bạc với mày… Tại sao mày lại có thể làm ra loại chuyện vô nhân tính như vậy!”
“Nếu lần này là mày hạ độc thì lần trước có phải cũng là mày làm không?”
Nói rồi ông ta lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Lâm Kiều Hân cắn răng, đờ đẫn lùi về sau hai bước.
Hết đường chối cãi.
Cô hít một hơi thật sâu, lòng dần chìm vào nỗi tuyệt vọng.
Có trách cũng chỉ trách cô không chịu nghe lời Trương Minh Vũ, đề phòng từ trước!
Cô nhìn sang ông cụ Lâm, ánh mắt tràn đầy đau khổ.
Lần này cô khó mà thoát khỏi tội danh này, ông nội lại đang nguy cấp.
Thấy cảnh tượng này, Lâm Tuấn Khải đắc ý cười lạnh.
Cô không phản bác được, anh ta lại càng có cơ hội thừa thắng xông lên!
“Hừ, không nói được gì nữa hả? Tôi khuyên cô mau chóng thành thật nhận tội đi!”
“Nếu không nửa đời sau của cô sẽ phải sống trong cảnh tù đày đấy!”