Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng cúi đầu ăn năn của Trương Minh Vũ, cô bỗng thấy tim mình nhói đau.
Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Dịch Thanh Tùng, lạnh giọng chất vấn: “Nhà họ Dịch giỏi giang lắm à?”
Không biết tại sao khi đối mặt với ánh mắt sắc bén như lưỡi dao ấy, Dịch Thanh Tùng lại cảm thấy sợ hãi.
Nhưng hắn ta chưa kịp nói gì đã thấy Lý Phượng Cầm run rẩy bước tới, mờ mịt hỏi: “Thần… thần y, Trương Minh Vũ… thực sự là bạn của cô sao?”
“Bác gái nói gì vậy…”
Dịch Thanh Tùng vô thức định lên tiếng phản bác nhưng mới nói được một nửa đã bừng tỉnh.
Hắn ta quay lại nhìn, thấy người nhà họ Lâm đều đang trố mắt nhìn Liễu Thanh Duyệt.
“Cô ta… là thần y sao?”, hắn ta kinh hãi hỏi.
Chuyện tới nước này, mọi người đều đã hiểu rõ.
Tất cả đều chết điếng tại chỗ, không thể lấy lại tỉnh táo, dường như không biết nên làm gì cho phải.
Trương Minh Vũ lúng túng nói: “Chị tư, chúng ta mau đi thôi. Em không muốn ở lại nhà họ Lâm nữa”.
Giọng nói của anh không quá lớn nhưng tất cả đều nghe thấy rõ mồn một.
Lâm Kiều Hân bỗng thấy đau lòng, trong đầu chợt hiện ra ký ức từ ngày xưa, cả chuyện anh từng nói sẽ mời thần y tới.
Thế nhưng cô…
Cô mím chặt môi không biết phải mở miệng thế nào.
“Đi à? Em cứu nhà họ Lâm, bọn họ lại bắt nạt em như vậy. Thế mà em còn muốn bỏ qua cho họ, lặng lẽ rời đi?”, Liễu Thanh Duyệt nhíu chặt chân mày, ánh mắt toé lên lửa giận.
Nghe thấy vậy, người nhà họ Lâm đều thấy hốt hoảng như sắp có chuyện không may xảy ra.
Lý Phượng Cầm há hốc mồm hồi lâu mà chẳng nói được lời nào. Tới tận lúc này, bà ta vẫn chưa tỉnh táo lại khỏi cơn khiếp sợ.
Trương Minh Vũ bất lực năn nỉ: “Chúng ta…”
Nhưng anh chưa kịp nói xong đã bị Liễu Thanh Duyệt cắt ngang: “Nếu chưa xả được cơn giận này, chị khó mà nguôi ngoai được!”
Dứt lời, cô ấy nhấc đôi chân dài bước tới trước mặt Dịch Thanh Tùng.
Hắn ta chợt thấy hoảng loạn.
Liễu Thanh Duyệt lạnh giọng hỏi: “Anh cướp công của em trai tôi đúng không?”