Hàn Thất Thất khẽ ngẩng đầu ra lệnh: “Lại đây ngồi”.
Thái độ kiêu căng như đang quát tháo người hầu.
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày.
Anh im lặng một lúc mới chậm chạp đi tới.
Thấy thế, Hàn Thất Thất tỏ vẻ khó chịu, nhếch môi nở nụ cười khinh miệt.
Anh ngồi xuống ghế đối diện cô ta.
Hự!
Cơn đau nhói tim lại ập tới khiến anh phải hít một hơi khí lạnh.
Hàn Thất Thất chế giễu nói: “Hôm qua cứng miệng lắm cơ mà, hoá ra cũng chỉ là loại tốt mã dẻ cùi, bị đánh rồi hả?”
Trương Minh Vũ sững sờ hỏi: “Cô đang nói cái gì đấy?”
Cô ta cười nhạo anh: “Diễn cũng đạt đấy, nhưng mà màu mè quá”.
“Không phải hôm qua bị người ta đánh… nên anh mới đau đớn thế à?”
Dứt lời, cô ta còn nở nụ cười đắc ý, tự cho là mình đã đoán ra hết thảy.
Bị ai đánh? Triệu Hưng Thuần sao?
Ánh mắt anh hiện vẻ bất đắc dĩ, cũng không thèm lên tiếng giải thích.
“Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?”, anh mất kiên nhẫn hỏi.
Thấy anh không phản bác, Hàn Thất Thất lại tưởng anh đang ngầm thừa nhận, sự khinh thường trên mặt cô ta càng thêm nồng đậm.
“Không có gì, chỉ là hơi buồn chán, muốn tìm anh chơi đùa chút”, cô ta nghịch ngón tay, thản nhiên đáp.
Tìm anh… chơi đùa?
Trương Minh Vũ bật cười, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta… thân lắm sao?”
Cô ta lại bình thản nói: “Bố tôi không cho tôi ra ngoài chơi. Tôi không thích nghe lời ông ấy, nhất định phải ra ngoài chơi mới được”.
“Đám người Triệu Hưng Thuần sợ bố tôi, không dám gọi tôi tới. Tôi cũng không muốn liên luỵ tới họ”.
“Tôi không quen nhiều bạn bè cùng trang lứa, chỉ còn lại mình anh thôi”.
Giọng điệu oán trách như đang mách tội.
Trương Minh Vũ kinh ngạc tột độ.
Độ tuổi của cô ta là thời kỳ phản nghịch, cô ta làm vậy cũng có thể hiểu được, rõ ràng là bị chiều hư người.
Nhưng mà… không muốn liên luỵ họ?
Anh buồn bực nói: “Thế nên mới tới hại tôi đúng không?”
Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười: “Lúc đầu tôi cũng không đành lòng đâu. Nhưng vừa nãy thấy anh đóng kịch làm màu như thế, tôi lại thấy dễ chịu hơn nhiều”.
“Loại người như anh bị người ta dạy dỗ cũng đáng đời”.
Khoé miệng Trương Minh Vũ vô thức co quắp.