Trương Minh Vũ nở nụ cười lạnh: “Vậy thì xem ra tôi phải chứng minh cho cô thấy tôi có phải đàn ông hay không rồi!”
Nghe thấy thế, Hàn Thất Thất sợ ngây người.
Hả?
Cô ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy anh đứng bật dậy!
Chân của Hàn Thất vốn đã để sẵn trước mặt, thế lại tạo thuận lợi cho Trương Minh Vũ.
Anh luồn một tay qua khoeo chân cô ta, tay còn lại đỡ cổ cô ta!
Anh chỉ hơi dùng sức đã có thể bế thốc cô ta lên!
Hàn Thất Thất kinh ngạc không nói nên lời, hai mắt trợn tròn, đầu óc trì trệ!
Cô ta không thể nào ngờ được anh lại dám chạm vào người mình!
Đợi đến khi cô ta kịp phản ứng lại, Trương Minh Vũ đã sải bước về phía cổng!
Hàn Thất Thất bừng tỉnh ngộ, hoảng loạn gào thét ầm ĩ: “Thả tôi xuống mau! Anh thả tôi xuống mau! Sao anh dám chạm vào tôi… anh…”
Lớn bằng từng này tuổi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giới.
Cô ta cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị người ta khinh nhờn.
Nhưng mặc cho cô ta giãy giụa thế nào, Trương Minh Vũ cũng không chịu thả ra. Anh rảo bước vào trong thang máy!
Anh thở hắt ra một hơi!
Cơn đau nhức toàn thân khiến anh gần như ngạt thở!
Nhưng để đuổi Hàn Thất Thất đi, anh chỉ còn mỗi cách này!
“Anh thả tôi ra mau! Có tin tôi lập tức cho người phá nát khách sạn của anh ra không?”
Cô ta lại càng ra sức giãy giụa!
Hét đến khàn cả giọng.
Trương Minh Vũ cũng đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Toàn thân lắc lư kịch liệt, mọi nơi trên người đều đau đớn không gì tả nổi!
Anh đang phải chịu sự giày vò ác liệt!
Hàn Thất Thất bắt đầu đập vào người anh.
Đinh!
Tiếng thang máy reo vang.
Anh đi thẳng ra cổng khách sạn.
Cô ta điên cuồng hét lớn: “Đồ lưu manh! Biến thái mau thả tôi ra!”
“Thả tôi ra mau! Tôi chính là cô chủ nhà giàu nổi danh Hoa Châu! Nếu để thuộc hạ của tôi nhìn thấy, anh sẽ không thoát được đâu!”