Bảo vệ cố gắng đứng dậy, vội vàng lao ra ngoài biệt thự.
Mọi người trong đại sảnh đều sững sờ.
Chỉ trong vòng chưa đầy hai phút ngắn ngủi, mọi việc đã chuyển biến đến mức khiến mọi người kinh ngạc...
Lâm Quốc Long ngồi ngẩn người trên ghế, đau đớn vô cùng!
Một lúc lâu sau, mọi người lại nhìn về phía Trương Minh Vũ, mắt ai cũng lóe lên vẻ phức tạp.
Không ai ngờ Trương Minh Vũ lại cứu ông cụ Lâm!
Giữa bầu không khí lặng yên, Đường Quốc Trung mở miệng nói: "Được rồi, mọi người giải tán đi, ông cụ không sao thì để ông nghỉ ngơi".
Mọi người nghe xong cũng từ từ đi ra ngoài.
Mọi chuyện kết thúc rồi, Trương Minh Vũ cũng không cần phải ở lại đây nữa.
Sau khi đến đại sảnh, liền đi thẳng ra ngoài biệt thự, Lý Tuấn Nhất cũng đi sát theo lưng.
Người nhà họ Lâm dừng bước, ánh mắt dán chặt lên bóng lưng của Trương Minh Vũ, ánh mắt của ai cũng đầy vẻ phức tạp.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi ra đến cổng căn biệt thự.
Trương Minh Vũ dừng bước.
Lý Tuấn Nhất đi sau vội vàng dừng lại, mặt đầy vẻ cẩn trọng.
Trương Minh Vũ cười nói: "Hôm nay làm được đấy, tí nữa Long Tam sẽ liên lạc với anh".
Nghe thấy Trương Minh Vũ nói vậy, Lý Tuấn Nhất ngạc nhiên mừng rỡ!
"Được, cảm ơn cậu Minh Vũ! Cảm ơn cậu Minh Vũ!"
Lý Tuấn Nhất kích động nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé, có chuyện gì cần giao phó cậu đều có thể tìm tôi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Lý Tuấn Nhất cũng không do dự, chui vào một chiếc xe sang ở bên cạnh, nhanh chóng rời đi.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài.
Mặc dù giải quyết được một việc rồi, nhưng tai họa ngầm Lâm Tuấn Khải vẫn chưa được diệt trừ.
Mà cái chân cường tráng kia chắc chắn không phải của người bình thường.
Lâm Tuấn Khải cũng có tính toán rồi.
Không biết tại sao, Trương Minh Vũ luôn cảm thấy bàn tay đó đang càng ngày càng gần.
Còn cả di nguyện của sư phụ, liệu có liên quan gì đến Lâm Tuấn Khải không?
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ lại cảm thấy phức tạp.
Anh lắc đầu, đi về trước.
Nhưng chưa đi được mấy bước, đằng sau chợt vang lên giọng nói quen thuộc: "Đợi đã..."
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn, Lâm Kiều Hân với vẻ mặt phức tạp đang bước qua.
Trong ánh mắt của Trương Minh Vũ cũng lóe lên sự bối rối, anh im lặng đứng đợi.