Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói này… hơi quá đáng rồi, dù sao anh vẫn còn đang gọi điện thoại cơ mà.





Trương Minh Vũ hốt hoảng, vô thức che kín điện thoại.





“Em ở nhà họ Lâm sao?”, giọng nói của Liễu Thanh Duyệt chợt lạnh hẳn xuống.






Anh sửng sốt, vội vàng lên tiếng giải thích: “Chị tư, không phải như chị nghĩ đâu…”





Tút! Tút! Tút!





Thế nhưng đáp lại anh là một tràng tiếng báo máy bận.





Hỏng rồi…








Lòng anh trở nên nặng trịch, không hiểu tại sao cứ cảm thấy bất an.





Mặc dù anh cũng không muốn tiếp tục ở lại nhà họ Lâm nhưng lại không muốn làm lớn chuyện với bọn họ. Dù sao anh vẫn chưa hoàn thành được di nguyện của sư phụ…





Trương Minh Vũ cuống quýt gọi điện thoại cho Liễu Thanh Duyệt nhưng lại bị cô ấy cúp máy.





Làm sao bây giờ…





Haiz.





Anh thầm thở dài một tiếng, đầu óc trăm mối tơ vò.





Lý Phượng Cầm cười lạnh, chế giễu hỏi: “Sao hả? Bạn mày muốn ra mặt cho mày à? Chẳng lẽ còn dám mò tới nhà họ Lâm bọn tao chắc?”





Ngay sau đó, mấy người xung quanh lập tức không nhịn được bật cười nhạo báng.





Bạn của Trương Minh Vũ… có thể là ai cơ chứ?





Lâm Diểu nhíu chặt chân mày, không kìm được nhớ lại mấy chuyện đã xảy ra trước đó, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.





Nhưng cô ta cũng không biết phải mở miệng thế nào.





Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng đâu có muốn chị ấy tới…”





Cơn giận của anh đã giảm đi khá nhiều sau cuộc gọi của Liễu Thanh Duyệt, hiện giờ trong lòng chỉ còn lại nỗi lo lắng.





“Ái chà, còn dám hung hăng vậy cơ hả? Mặc dù nhà họ Lâm bọn tao xuống dốc nhưng mày tưởng kẻ vô danh nào cũng có thể bắt nạt sao?”, Lý Phượng Cầm lại càng tỏ ra khinh thường.





Dịch Thanh Tùng cũng nhếch mép cười lạnh: “Xin bác gái yên tâm, nhà họ Dịch chúng cháu sẽ mãi đứng về phía bác”.





“Kể cả Trương Minh Vũ có quen biết được ông to bà lớn gì cũng đâu thể sánh bằng hai nhà chúng ta cộng lại?”





Chỉ với hai câu nói, hắn ta đã dỗ dành Lý Phượng Cầm vui vẻ trở lại.





Trương Minh Vũ không thèm để bụng, trong đầu chỉ đang nghĩ nếu lát nữa Liễu Thanh Duyệt thật sự tìm tới cửa thì phải làm gì.





Dịch Thanh Tùng cười lớn hỏi: “Không biết người chị này của anh Trương là thần thánh phương nào mà dám khiêu khích thế lực của hai nhà Lâm, Dịch chúng tôi?”





Lý Phượng Cầm nở nụ cười lạnh lẽo: “Bạn của nó… có thể kiếm được hai nghìn mỗi tháng không?”





Bà ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh tức thì cười ồ lên.





Bà ta lại tiếp tục giễu cợt: “Trương Minh Vũ, mày ngu ngốc ăn hại đã đành, sao bạn mày cũng chẳng hơn mày là bao thế hả?”



“Còn muốn ra mặt cho thằng vô dụng nhà mày, đúng là không biết trời cao đất dày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK