Giám đốc lạnh lùng nhìn anh dò xét, khinh thường hỏi: “Cậu tới bồi thường cho bọn họ à?”
Bồi thường?
“Xảy ra chuyện gì?”, anh cất tiếng hỏi, giọng điệu bực bội.
Lửa giận của anh với Lâm Diểu vẫn chưa tắt, bây giờ lại bị thổi bùng lên.
Giám đốc cười lạnh một tiếng: “Bạn cậu lái thử xe của chúng tôi xong tông hỏng xe. Bây giờ các người phải trả ba trăm nghìn tiền sửa xe. Cậu quẹt thẻ hay chuyển khoản?”
Anh rất quen thuộc với câu nói cuối cùng…
Nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Lái thử xe? Còn tông hỏng xe?
Trương Minh Vũ quay lại nhìn Lâm Diểu, hoài nghi hỏi: “Cô còn muốn mua xe cơ à?”
Anh thật sự không thể hiểu nổi. Ông cụ Lâm đang mắc bệnh nặng như vậy, tại sao cô ta vẫn còn tâm trạng tới đây chọn xe?
Lâm Diểu trừng mắt nhìn anh, ghét bỏ nói: “Tôi mua được cái gì, là bạn tôi mua”.
Anh sửng sốt.
Cô gái tóc xanh gượng cười lên tiếng: “Là… tôi mua”.
Thái độ xấc xược của Lâm Diểu khiến lửa giận trong anh càng thêm mãnh liệt. Đến khi nghe cô gái tóc xanh nói xong, anh lập tức nổi trận lôi đình.
Trương Minh Vũ nhíu chặt lông mày, hỏi lại một lần nữa: “Cô lái thử à?”
Lâm Diểu tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Trời ạ, là bạn tôi tông xe. Anh cứ hỏi mấy cái này làm gì, chả liên quan gì tới anh cả! Mau nói về cái xe đi”.
Anh cười phá lên.
Lâm Diểu điên rồi à?
Trương Minh Vũ bật cười hỏi: “Bạn cô tông xe liên quan quái gì tới tôi?”
Dứt lời, anh không chút do dự quay lưng bỏ đi.
Giám đốc nhíu mày, giơ tay ra hiệu.
Mấy nhân viên phía sau ông ta tức thì xông lên chặn anh lại.
Giám đốc lạnh giọng đe doạ: “Không trả tiền bồi thường thì không ai được phép đi!”
Trương Minh Vũ quay lại chất vấn: “Ai tông xe ông tìm người đó mà đòi. Chuyện này liên quan gì tới chúng tôi?”
Giám đốc ngỡ ngàng, giận dữ gầm lên: “Cô ta không bồi thường nổi! Đương nhiên tôi không thể thả các người đi được rồi!”
“Ai bảo ông như thế?”
Trương Minh Vũ không thèm khách sáo nói: “Chẳng lẽ ông tát tôi một cái, tôi phải tìm vợ ông đòi à?”
Giám đốc lập tức nổi giận đùng đùng: “Thằng láo toét! Chuyện này liên quan quái gì tới vợ tao?”
Trương Minh Vũ trêu tức nói: “Tôi không đánh lại được ông, đương nhiên phải đi tìm vợ ông tính sổ!”
“Mày…”
Giám đốc bị lời anh nói làm cho nghẹn họng, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Một lúc lâu sau, ông ta mới dịu giọng nói: “Thằng ranh kia, chúng mày lái thử xe tông hỏng xe thì phải bồi thường! Còn lằng nhằng nữa tao báo công an đấy!”
Nói xong, ông ta lôi điện thoại ra nhưng trông có vẻ không hề có ý định gọi đi.
Trương Minh Vũ cạn lời, đành hỏi một câu: “Lúc lái thử có những ai ngồi trên xe?”
Cô gái tóc xanh vội vàng đáp lại: “Trừ tôi ra thì còn anh ta”.
Cô ta chỉ vào một nhân viên đang đứng cạnh đó.
Người nhân viên kia nhíu mày, ánh mắt xẹt qua tia hoảng loạn. Tuy sự thay đổi này rất nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt tinh tường của Trương Minh Vũ.
Sao phải hoảng loạn?
Có gì kỳ quái?