Một màn tai nạn xe cộ kia, giống như là cơn ác mộng không thể xua đi được, đến bây giờ Đoan Mộc Mộc vẫn không thể tiếp nhận, cô thật đã trải qua một cuộc sống chết kinh hồn như vậy.
Người đàn ông trong phòng bệnh, băng gạc bao quanh cái trán, hai chân bị nâng cao lên, anh bị thương nặng, bây giờ còn đang hôn mê, mà cô trừ một cái bọc lớn trên đầu ra, cơ hồ lông tóc không tổn hao gì.
Xe mất khống chế, trong nháy mắt đó không biết lặp lại cất đi bao nhiêu lần ở trong đầu cô, lần sau còn rõ ràng hơn so với lần trước, sống chết trước mắt, anh cư nhiên lựa chọn bảo vệ cô.
Trong lòng cô, Lãnh An Thần vẫn là người đàn ông yêu bản thân mình hơn tất cả, nhưng anh cư nhiên làm ra lựa chọn như vậy, trước vẫn còn sợ hãi, bây giờ suy nghĩ một chút là khiếp sợ, còn có không hiểu.
Tại sao anh muốn làm như vậy?
Chẳng lẽ anh thật không sợ chết sao?
Vẫn là nói anh nguyện ý dùng cái chết của mình chuộc tội vì đứa bé bọn họ bỏ lỡ, là thật?
Nội dung nói chuyện trước đó cũng xâu chuỗi lại, giống như là muốn liên thành tuyến, nhưng hình như lại liền không lên nổi, chung quy lại giống như là thiếu hụt cái gì đó.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, chợt đám người “bịch bịch” tràn vào, đều là người nhà họ Lãnh, có lau nước mắt, có khóc thành tiếng, còn có yên lặng theo dõi biến hóa, trong lúc nhất thời phòng bệnh bị nhồi vào, làm cho người ta có loại hốt hoảng không thở nổi.
"Chuyện gì xảy ra?" Mở miệng là Lãnh Chấn Nghiệp, trên mặt mang theo nóng nảy còn có lo lắng không cách nào che giấu.
Đoan Mộc Mộc vặn xoắn ngón tay, như đứa bé làm việc gì sai, bờ môi run rẩy nửa ngày, mới nói ra một câu nói, "Là con, là con lái xe. . . . . ."
"Con lái xe, nhưng làm sao con không có việc gì? Tại sao tiểu Thần bị thương thành ra như vậy?" Đã chia tay không rõ đây là người nào chất vấn, sắc lạnh và bén nhọn.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung rung động nháy mắt, chỉ nói, "Thắng xe hình như không ổn. . . . . ."
"Lấy cớ, cô căn bản chính là muốn hại chết anh tôi, đừng cho rằng tôi không biết cô và Tô Hoa Nam luôn thông đồng sau lưng, chính là muốn hại chết anh tôi, sau đó chiếm đoạt cả Lãnh gia" Hai mắt Lãnh Ngọc Thù giống như là nữ xà yêu trong bầu hồ lô, giống như là phun ra lửa.
Đoan Mộc không có từ giải thích, quá khứ cùng Tô Hoa Nam là thật, cô lái xe cũng là sự thật, mà hiện tại cô thì khỏe mạnh đứng đây, nhưng ngồi ở vị trí kế bên tài xế lại bị thương thành ra như vậy, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không bằng sự thực máu me còn có lực thuyết phục hơn, cho nên cô lựa chọn trầm mặc.
"Người phụ nữ này chính là kẻ gieo họa, cũng không biết lão thái thái nghĩ như thế nào, nhất định cưới cô ta làm cháu dâu."
"Hơn nữa dáng vẻ thật tốt lành, lão thái thái tự mình đi xin cũng không chịu về nhà, kết quả còn không phải là sau lưng cùng Tiểu Thần tư lẫn vào. . . . . ."
Âm thanh ồn ào lộn xộn giống như ma chú, khiến đầu Đoan Mộc Mộc cơ hồ muốn nổ, đúng lúc này, Lãnh Chấn Nghiệp la một tiếng, "Cũng nói ít mấy câu, hiện tại mấu chốt là tiểu Thần phải không có việc gì."
"Bác sỹ nói anh ấy không có nguy hiểm đến tính mạng!" Đoan Mộc Mộc giống như là tìm được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng đáp lại, kết quả lại thấy tất cả mọi người nhìn về phía cô, phảng phất như cô lời này ẩn giấu âm mưu gì.
"Anh ấy phúc lớn mạng lớn tạo hóa lớn, có vài người ước gì anh ấy chết, thậm chí cố ý hại anh ấy, nhưng anh ấy lại không có việc gì" Lãnh Ngọc Thù vẫn cay nghiệt như cũ.
Lãnh Chấn Nghiệp lại ném qua một ánh mắt nghiêm nghị mới để cho cô ta câm miệng, nhưng ánh mắt cô ta ác độc lại thẳng tắp thẳng hướng Đoan Mộc Mộc, "Con cảm thấy vẫn cần thiết phải báo cảnh sát, không nói chính xác, căn bản là một cuộc cố ý mưu sát, xe thật tốt tại sao có thể không có thắng xe?"
"Không liên quan đến việc của em" Trong không khí truyền đến âm thanh yếu ớt, cũng có lực ngăn lại tất cả tạp âm, Đoan Mộc Mộc không dám tin nhìn về phía nguồn gốc âm thanh, không ngờ Lãnh An Thần cư nhiên tỉnh, phát hiện như mơ.
Cô nhìn anh, một đôi tròng mắt không sóng không sáng, tuy nhiên nó cũng làm cho người an tâm hơn so với bất cứ lúc nào, nước mắt của Đoan Mộc Mộc liền tí tách rơi xuống, không chịu khống chế của cô.
"Bà xã, anh không sao" Tay của anh giật giật, muốn nâng lên, hình như muốn lau nước mắt cho cô, nhưng đau đớn khiến anh căn bản bất động.
Đoan Mộc Mộc đã nói không ra lời, chỉ có nước mắt, vô tận không dừng lại.
Anh phảng phất như đã hiểu tâm tình của cô, nhìn vòng phòng đầy người, Lãnh An Thần hít sâu mở miệng, "Chuyện này đừng nói cho bà nội" Bà đã lớn tuổi như vậy, khẳng định không chịu nổi kích thích này, dù sao anh cũng không có việc gì, bà cũng sẽ lo lắng. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
"Còn nữa, chuyện này không liên quan đến Mộc Mộc, là hệ thống thắng xe hư. . . . . . Các người, không cho phép ai nói cô ấy" Anh nói xong, vừa nhìn về phía cô, chỉ thấy cô khóc càng sâu.
Lãnh An Thần đồng nhất mở miệng chính là bảo vệ, hình như khiến tất cả mọi người mới vừa rồi phách lối không còn lời nào để nói, nhưng không hề cam tâm, ví như Lãnh Ngọc Thù, "Anh, vào lúc này, anh còn che chở cô ta? Em thấy cô ta căn bản là muốn thành tâm hại anh, cùng tiểu tình nhân của cô ta trong ứng ngoài hợp cướp lấy tài sản của chúng ta."
"Em câm miệng!" Lãnh An Thần quát lớn, bởi vì nói chuyện quá nhiều, sắc mặt của anh tím bầm một mảnh, "Cô ấy là chị dâu em!"
Nhìn thấy anh vẫn bảo vệ Đoan Mộc Mộc như vậy, Lãnh Ngọc Thù tức giận dậm chân, "Anh đáng đời, đáng đời bị đụng."
Cô ta sập cửa đi, những người khác thấy thế cũng không thể nói cái gì nữa, chỉ giả mù sa mưa tiến lên thăm hỏi mấy câu, liền từng người rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người là Lãnh Chấn Nghiệp, Lãnh An Thần cùng Đoan Mộc Mộc, mà quan hệ cha con bọn họ vẫn không tốt, cho nên Lãnh An Thần đã sớm nhắm nghiền hai mắt, Đoan Mộc Mộc vẫn còn khóc, nức nở không tiếng động.
Lãnh Chấn Nghiệp lúng túng đứng, đúng là vẫn còn mở miệng, dù anh không nghe, "Con an tâm dưỡng thương, bên lão thái thái giấu giếm rồi, tin tức tai nạn xe cộ cũng phong tỏa bên ngoài, sẽ không có ảnh hưởng gì."
Lãnh An Thần động cũng không động, giống như là không nghe được, nhìn anh như vậy, Lãnh Chấn Nghiệp mặt mo thành một mảnh sương lạnh, quay đầu vừa nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, "Chuyện này cứ như vậy, ba tin tưởng con không phải là cố ý, chăm sóc nó thật tốt!"
Cửa phòng được mở ra chấm dứt tất cả, Lãnh Chấn Nghiệp cũng đi, chỉ còn lại Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần, mà anh đã mở mắt ra, nhìn dưới chân cô là một vũng nước đọng cùng mặt đầy nước mắt, tim của anh thật đau, thậm chí áp đảo vết thương trên người.
"Em chuẩn bị lệ khắp bệnh viện sao?" Anh nhạo báng cô.
Anh nói chưa dứt lời, vừa nói cô khóc hung hơn, uất ức như vậy, hai vai gầy yếu cũng run lên.
Nhịn đau, anh giơ tay cầm tay cô, "Bà xã, anh lại không chết, em không cần khóc nữa có được hay không?"
Nghe được anh nói chết, hai mắt cô rơi lệ lúc này trừng qua, "Chết, chết, chết. . . . . . Nếu không phải là đêm qua anh nói hưu nói vượn muốn chết, căn bản cũng không xảy ra tai nạn xe cộ."
Oán cô không nói đạo lý cũng được, nói cô cậy mạnh cũng tốt, dù sao giờ khắc này, cô chính là muốn phát tiết, những thứ kinh cùng sợ kia đè ở ngực, còn có mọi người mới vừa rồi chỉ trích, nếu không để cho cô nói, sẽ nín hỏng.
Nghe được cô rống mình, anh biết cô không có việc gì, lo lắng đáy lòng buông xuống, "Dạ, oán trách anh! Không có quan hệ gì với em, cho nên em không cần khóc!"
Đoan Mộc Mộc hất tay của anh ra, anh đau, cô mặc kệ lau nước mắt trên mặt, hỏi anh, "Tại sao muốn đem phương hướng ngoặt về phía chỗ của anh, chẳng lẽ anh không biết sẽ đụng chết người sao?" dღ。đ。l。q。đ
Bây giờ cô mới phát hiện ra mình đối với việc anh bỏ sinh cứu mạng cũng không có cảm kích, ngược lại là tức giận, không phải nói con người đều có một loại bản năng cầu sinh sao? Ở thời khắc nguy hiểm dù là cha mẹ ngồi bên người hoặc là đứa bé, thường thường trong tiềm thức bảo vệ đều là chính mình, nhưng một khắc kia, anh thế nhưng lựa chọn bảo vệ cô!
Lãnh An Thần hình như cũng nhớ lại một màn trước tai nạn xe cộ, lúc đó anh thật không có suy tư, cũng không có thời gian để suy tư, nhưng làm ra động tác như thế, đại khái đó chính là lựa chọn của trái tim, là tiềm thức của anh.
Ở trong lòng của anh, anh không muốn cô chết, thậm chí tình nguyện chết vì cô!
"Anh sợ em hủy dung không ai muốn, sẽ đổ thừa anh cả đời" Anh không nói ra mình tình nguyện chết vì cô, không muốn tạo gánh nặng gì cho cô.
Đoan Mộc Mộc trừng anh, hung hăng trừng anh, cô dĩ nhiên biết đây không phải là lời thật lòng của anh.
"Anh khốn kiếp" Đoan Mộc Mộc không biết nên nói gì, chỉ có thể mắng anh như vậy.
Lãnh An Thần cau mày, "Bà xã, có thể thương lượng chuyện này hay không, về sau mắng anh thì nên thay đổi từ mới mẻ chút, ba chữ này anh nghe ngán rồi!"
Lúc này, anh còn lại vài phần ý định nói giỡn cùng cô?
Quả đấm của cô đập xuống, biết rõ anh bị thương, chịu không được đòn nghiêm trọng, nhưng một khắc này, cô chính là muốn đánh anh, vừa đánh vừa mắng, "Lãnh An Thần đừng tưởng rằng anh chết thay tôi, tôi sẽ cảm kích anh, tôi mới không. . . . . . Còn nữa coi như tôi bị hủy khuôn mặt, tôi cũng sẽ không khiến anh phụ trách. . . . . ."
Hiện tại toàn thân Lãnh An Thần giống như bị dỡ mở ra, hô hấp một cái cũng đau, dù cô đánh cũng không nặng, anh cũng đau không thôi, nhưng loại đau này anh thế nhưng lại mừng rỡ chịu đựng, đưa tay ôm cô vào lòng, "Em không phải phụ trách, anh cũng sẽ đổ thừa cho em."
Hơi thở ấm áp phun tại cần cổ của cô, chân thật như vậy, cũng phủi xuống cô sợ hãi cả đêm, Đoan Mộc Mộc không khỏi kề mặt ở ngực anh, nghe nhịp tim của anh thùng thùng, vẫn mạnh miệng, "Anh vô lại!"
"Em nói đúng rồi, rốt cuộc anh chỉ vô lại với mình em thôi!" Lãnh An Thần ôm lấy cô, cũng cảm thấy loại chết đi sống lại ôm nhau ấm áp kiểu khác.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, cho đến khi Đoan Mộc Mộc cảm thấy lúng túng, mới chịu đứng dậy, lại bị anh đè lại, "Bà xã, chuyện đứa nhỏ thật xin lỗi, anh...anh. . . . . ."
Đoan Mộc Mộc đưa tay đè lại môi của anh, mặc dù nghe anh nói, lòng của cô lại đau, nhưng giờ phút này cô không muốn nhắc lại, dù sao bất luận bọn họ dù hối hận thế nào, dù oán thế nào, đứa bé cũng sẽ không thể trở lại, hơn nữa đã trải qua loại sống chết này, cô phát giác cô cũng không hận nổi anh, huống chi chuyện đứa nhỏ cô cũng có trách nhiệm, là cô vẫn không nói rõ ràng cho anh biết.
"Có lẽ là anh vô duyên cùng với chúng tôi đi" Đoan Mộc Mộc thở dài một tiếng.
"Về sau chúng ta còn sẽ có đứa bé" Anh mở miệng, ấy chính là chắc chắn, Đoan Mộc Mộc ngơ ngẩn.
Về sau, đứa bé. . . . . .
Bọn họ còn nữa không?
Nhưng bất luận cô có thừa nhận hay không, trận tai nạn xe cộ này thay đổi một ít!
"Xe làm sao lại không có thắng?" Đoan Mộc Mộc nghĩ đến một màn trước lúc xảy ra tai nạn xe cộ, đó là liều mạng phanh xe, cư nhiên cũng không có.
Tròng mắt đen của Lãnh An Thần chợt buộc chặt, xe của anh đều kiểm tra định kỳ, hệ thống thắng xe quan trọng như vậy, nhất định là cần phải kiểm tra, hơn nữa xe này hôm qua anh mới kiểm nghiệm, cho nên vấn đề đó tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Hệ thống thắng xe cố tình phá hư, đây tuyệt đối không phải tình cờ!
Một cái ý niệm thoáng qua từ trong đầu, dòng máu trong người Lãnh An Thần nhanh chóng chạy . . . . .