Chỉ là giờ phút này, chính là không muốn cho cô đi.
Đoan Mộc Mộc nhìn anh, ánh mắt long lanh như nước giờ đã không còn trong sáng như thường ngày, có lẽ do mấy ngày gần đây khóc quá nhiều, dường như đã vắt hết nước trong người cô, nhưng ánh mắt này nhìn anh lại khiến anh sợ hãi, dường như muốn xuyên thủng tâm sự của anh.
Lãnh An Thần ghét loại cảm giác này, bỗng dưng buông bàn tay cầm tay cô ra, hướng mắt nhìn đi nơi khác, âm thanh cũng lạnh mấy phần, "Bệnh của bà nội rất nặng rồi, tôi không muốn tiếp tục làm bà buồn lòng."
Leng keng!
Khi Đoan Mộc Mộc nghe thấy câu này, cô cảm giác được tiếng trái tim mình cuối cùng rơi xuống đáy hồ phát lên tiếng kêu leng keng, vừa rồi khi nghe anh nói hãy ở lại, trái tim của cô không kìm chế được đập thình thịch, mang theo kỳ vọng nào đó. . . . . .
Nhưng cuối cùng chỉ do lòng tham của cô mà thôi.
Anh làm sao có thể không muốn rời xa cô, nếu như không phải do lão phu nhân, anh nhất định hận không thể khiến mình lập tức biến mất trong mắt của anh ấy chứ?
Khe nứt trong lòng lại rách ra thêm một chút, như có gió mát tùy ý ra ra vào vào, kèm theo chút lạnh, cô khẽ cúi người cầm rương hành lý, "Về phía bà nội tôi tự mình đi nói, tin tưởng bà. . . . . ."
"Em tự đâm đầu vào chỗ chết sao?" Anh đột nhiên gầm nhẹ, mạnh mẽ cắt đứt lời của cô..., đôi tròng mắt đen sâu giống như như vực không đáy, lạnh lẽo nhìn cô.
Cô giật mình đứng yên tại chỗ, cảm thấy lạnh từ lòng bàn chân lan tràn lên tới toàn thân.
"Bắt đầu từ bây giờ, ở đâu cũng không cho em đi, ngoan ngoãn sống ở đây. . . . . . Còn nữa nếu em dám nói với lão phu nhân một chữ, đừng trách tôi vô tình, " anh nắm cằm của cô, gần như sắp sửa đem cằm cô bóp vỡ.
Cậy mạnh như vậy, còn có cả vô tình, khiến trái tim Đoan Mộc Mộc chìm ở đáy hồ hoàn toàn đóng băng, nhưng cô vẫn cố gắng ngẩng đầu, không muốn lộ ra sự yếu ớt của mình, "Như vậy, nếu tôi ở lại, thì tôi sẽ ngủ ở phòng khách."
Bệnh tình của lão phu nhân cô cũng biết, đã còn không bao nhiêu thời gian, cô ở lại coi như là trả lại những tình cảm mình đã thiếu lão phu nhân đi!
Nhưng khi tay của cô mới đụng vào tay cầm cửa, liền bị anh kéo lại, cường thế ấn cô ở trên cánh cửa, anh cúi đầu, hô hấp nặng nhọc, đôi tròng mắt đen vần vũ mây đen, gắt gao khóa chặt trên mặt của cô.
Thân thể Đoan Mộc Mộc run lên, "Anh lại muốn làm gì?"
Hơi thở của anh, sự kề cận của anh là một loại độc dược gần như cô không thể chống cự được, Đoan Mộc Mộc mặc dù biết bọn họ cuối cùng là không thể nào, nhưng vẫn là không cách nào cự tuyệt được sự tiếp cận của anh, trống ngực cô càng đập nhanh, "Lãnh An Thần, anh muốn tôi ở lại tôi sẽ ở lại, nhưng anh đừng quá khi dễ tôi."
Không biết là do quá uất ức, hay là bởi vì bị áp bức như vậy nhưng không có sức phản kháng mà khổ sở, âm thanh của cô nghẹn ngào.
Nhìn đôi mắt cô dần dần ửng hồng, trái tim của Lãnh An Thần căng thẳng, chợt buông cô ra, đột ngột kéo cửa phòng ra, "Tôi ngủ ở thư phòng."
Căn phòng trống vắng bởi vì anh rời khỏi càng thêm trống rỗng khiến lòng người thêm loạn, mệt mỏi một ngày Đoan Mộc Mộc không còn sức chống đỡ nữa, bèn thong thả đi tới bên giường ngã xuống, cảm giác mềm mại giống như là ngã vào một đám mây, nhưng cảm giác này lại dường như không phải là loại cảm giác mà cô muốn.
Anh cuối cùng cũng thỏa hiệp, đem giường tặng cho cô, từ khi kết hôn tới nay đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc cô cũng có cơ hội độc hưởng sự mềm mại này, nhưng Đoan Mộc Mộc một chút xíu cũng không thấy vui vẻ, thậm chí cảm thấy càng khổ sở hơn, cảm thấy cái giường này rất lạnh, rất lạnh.
Thật lạnh lẽo, lạnh lẽo này khiến cô cuối cùng từ trong giấc mộng tỉnh lại, Đoan Mộc Mộc lúc này mới phát hiện ra mình không hề đắp cái gì, chỉ nằm co rút ở trên giường.
Tại thời điểm này, cô không khỏi nhớ tới cha, nửa đêm cha sẽ đắp chăn cho cô, khi cô lạnh cha sẽ ôm lấy cô.
Nhưng, về sau sẽ không còn nữa. . . . . .
Lệ, lại một lần nữa chảy xuống, cảm giác tưởng nhớ người thân nhưng không còn ai, khiến cô không nhịn được khóc to trong đêm.
Ngoài cửa, Lãnh An Thần lẳng lặng đứng yên, mặc cho tiếng khóc của cô đem trái tim của anh vò thành một cục.