Lam Y Nhiên, vì muốn đuổi cô đi thật đúng là đã hao hết tâm cơ!
Nhưng làm sao trách được người ta? Vẫn là do mình quá ngu ngốc, nhất thời mềm lòng, buông lỏng cảnh giác mới bị Lam Y Nhiên lừa gạt.
Đáy lòng khổ sở xen lẫn chua xót bắt đầu lan tỏa trong màn đêm, nước mắt vẫn giấu ở trong lòng, giờ phút này không khống chế được nữa đã tràn mi.
Cô là một cô gái rất kiên cường, không thích khóc nhè, nhưng trong khoảnh khắc này, cô không muốn đé nén thêm sự uất ức của mình, nhìn ánh sáng tỏa ra từ bên trong biệt thự, cô đi tới một góc kín đáo nhất trong sân, dù có khóc, cô cũng chỉ muốn khóc mộ mình.
Đi, khóc, những khó chịu trong lòng dường như giảm đi rất nhiều, chợt, một bóng đen thoáng qua trước mắt cô, cô kinh hãi lập tức ngừng nước mắt, giọng gấp gáp: "Ai?"
Xung quanh tối đen như mực, không có người nào trả lời cô, chỉ có tiếng gió thổi vi vu vang lên trong bóng đêm, trong thời khắc như vậy, khiến người ta không khỏi rợn cả tóc gáy.
Đoan Mộc Mộc lúc này mới phát hiện ra mình đã đi ra khỏi biệt thự rất xa, hơn nữa xung quanh không hề có ánh đèn, cô chợt có chút sợ, xoay người muốn đi, lại nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Cô nín thở, sợ hãi trong lòng càng lớn, cũng không dám xoay người, âm thanh run rẩy lại hỏi: "Ai?"
Vẫn không có tiếng trả lời, sau lưng yên tĩnh như vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác của cô.
Đoan Mộc Mộc vốn có tính hiếu kì rất mạnh, mặc dù cô rất sợ, nhưng lại cảm thấy không tìm tòi nghiên cứu thì cũng không cam lòng, vì vậy lấy hết can đảm xoay người, nhưng có như thế nào cũng không ngờ tới, trên nhánh cây sau lưng chẳng biết từ lúc nào có thêm một hộp quà, bị một cây sợi tơ hồng giữ lại, giờ phút này đang dao động tới lui trong gió.
Hộp quà từ đâu đến? Ai treo ở nơi này? Đoan Mộc Mộc tò mò lại gần nhìn một chút, thật sự không có ai.
Đứng dưới tàng cây, nhìn hộp quà ngây ngẩn một hồi, Đoan Mộc Mộc chỉ còn cách gỡ xuống, chỉ thấy bên trong có một gói kẹo, còn có một tấm hình, trên tấm hình không hề có bất kỳ một chữ nào, chỉ có một cô gái đang cười.
Trong phút chốc, Đoan Mộc Mộc đã hiểu, đây là có người nói cho cô biết trong cuộc sống phải biết mỉm cười, như vậy mới có thể giống như kẹo ngọt.
Những lo lắng trong lòng vì một phần quà tặng nhỏ nhỏ này mà được xua tan. Đúng vậy a, cuộc sống vốn luôn tốt đẹp, sao cô chỉ vì một chút cản trở mà nản lòng thoái chí chứ? Nên biết rằng Đoan Mộc Mộc cô là một “Tiểu cường” (con gián) không bao giờ bị đánh chết.
Trên tay cầm quà tặng, Đoan Mộc Mộc cười, mặc dù trên mặt vẫn còn loang lổ nước mắt.
Mặc dù không biết quà tặng của ai? Tuy nhiên nó khiến cô có cảm giác được quan tâm che chở, đến lúc trở về phòng mà khóe môi cô vẫn cong lên .
"Đi đâu về?" Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon đột nhiên mở miệng, dọa Đoan Mộc Mộc giật mình, không phải anh đi rồi sao? Sao lại quay trở lại?
Đoan Mộc Mộc theo bản năng đem hộp quà cầm trong tay dấu ra phía sau, kiêu ngạo trả lời: "Đi gặp mặt người yêu, có thể chứ!"
Nghe câu trả lời của cô..., cơ thể cao lớn của Lãnh An Thần lập tức tiến tới gần. Dáng người cao ngất thẳng tắp, khí phách cao cao tại thượng, có một sự đè nén vô hình vây quanh cô: "Cô lặp lại lần nữa."
Thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, Đoan Mộc Mộc không muốn om sòm với anh nữa, bèn thỏa hiệp: "Tôi ra ngoài hóng mát một chút, được chưa!"
Trả lời như vậy, khiến Lãnh An Thần có vẻ hài lòng, nhìn tay cô giấu ở phía sau, anh cau mày: "Cầm cái gì?"
"Không có. . . . . ." Cô còn chưa nói hết, liền bị anh đoạt mất.