Mục lục
Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lên xe!" Ở bãi đỗ xe ngầm, một giọng nam vang lên, cửa xe cũng bị mở ra.

Đoan Mộc Mộc liếc nhìn người đàn ông ngụy trang bằng cách đeo kính đenvà cái mũ kín mít, ngồi lên, đối mặt với lời mời của ngôi sao lớn, cuối cùng cô không nhịn được đi tới.

Xe lái ra khỏi bãi đậu xe, nhịp tim của Đoan Mộc Mộc vẫn còn đập dữ dội, lại nghe được bên cạnh cười nhỏ một tiếng, "Em rất hồi hộp?"

"Cái gì?" Đoan Mộc Mộc sửng sốt một chút, phát hiện Khang Vũ Thác đang nhìn cô, thì ra là vạt áo của cô sắp bị mình vạn rách rồi, vội vàng buông tay ra, phủ nhận nói, “Không có."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của cô, Khang Vũ Thác cười cười, "Không ngờ em lại làm việc ở Lãnh thị."

"Tôi cũng không ngờ anh lại là diễn viên chính a?" Đoan Mộc Mộc phản bác.

Khang Vũ Thác bật cười, "Sao, cảm thấy tôi không đủ tư cách sao?"

Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, "Không phải, thật bất ngờ."

Xe dừng ở một quán ăn tư nhân tương đối kín đáo, Đoan Mộc Mộc theo Khang Vũ Thác thận trọng tiến vào, cho đến khi khép cửa phòng lại, cô mới thở nhẹ một hơi, "Ở chung một chỗ với người như anh sao giống như đi ăn trộm á?"

"Tôi lại cảm thấy giống như vụng trộm." Câu nói của Khang Vũ Thác khiến sắc mặt của Đoan Mộc Mộc lại chợt đỏ.

"Anh có thể nghiêm chỉnh một chút hay không?"

"Được, nói nghiêm chỉnh!" Khang Vũ Thác rót cho cô chén nước, "Rời Lãnh thị đi, làm phụ tá của tôi, như thế nào?"

Lời vừa nói ra này, Đoan Mộc Mộc vừa uống miếng nước vào trong miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, "Anh. . . . . ."

"Tôi muốn em ở bên cạnh tôi." Vẻ mặt Khang Vũ Thác lập tức nghiêm chỉnh lại, cũng khiến Đoan Mộc Mộc trở nên không tự nhiên được nữa.

"Anh, cái đó. . . . . . Tôi...tôi không thích hợp." Đoan Mộc Mộc không dám nhìn vào mắt anh, chỉ cảm thấy đó là một vùng nước xoáy, nhìn nhiều, mình cũng sẽ bị hút vào trong đó đến vạn kiếp bất phục.

"Tôi nói em thích hợp, thích hợp với em." Khang Vũ Thác có chút gây sự rồi.

Đoan Mộc Mộc nuốt nước miếng, sau đó hì hì cười một tiếng, "Thật ra thì tôi học ngành truyền thông, lý tưởng của tôi là làm biên tập tin tức, làm. . . . . ."

Còn chưa nói hết, liền nhìn thấy nụ cười ở khóe môi của Khang Vũ Thác to hơn, nghĩ đến chuyện mình cũng từng bị Lãnh An Thần cười nhạo qua, Đoan Mộc Mộc ngay lập tức nhấn mạnh, "Khang Vũ Thác không cho phép anh nói tôi là chó săn."

"Ha ha! " Khang Vũ Thác bật cười, "Thật ra thì tôi muốn nói dù em có là chó săn, thì cũng là một cô chó săn xinh đẹp."

". . . . . ." Biểu cảm trên mặt Đoan Mộc Mộc biến đổi vô số lần.

Khang Vũ Thác là người rất hiền hoà, hai người nói chuyện trên trờ dưới đất lung tung, bất tri bất giác đã trôi qua ba giờ, cho đến khi điện thoại của Đoan Mộc Mộc vang lên ——

"Alo!" Thấy số điện thoại gọi tới, vẻ mặt Đoan Mộc Mộc rõ ràng trở nên căng thẳng.

"Cô ở đâu? Tôi hạn cho cô trong vòng mười phút phải xuất hiện." Lãnh An Thần đứng ở phòng làm việc của cô, nhìn ghế ngồi trống không, âm thanh lành lạnh.

Đoan Mộc Mộc làm động tác nuốt nước miếng, "Tôi...tôi. . . . . ."

Đầu kia không đợi cô “tôi ”xong, đã cúp máy.

"Không được, tôi phải về ngay lập tức." Đoan Mộc Mộc mặc áo khoác vào rồi chạy ra ngoài.

Khang Vũ Thác nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, "Xảy ra chuyện gì, sao em khẩn trương thế?"

"Đại BOSS có mệnh lệnh, trong vòng mười phút phải đến công ty." Đoan Mộc Mộc vừa đi vừa giải thích.

"Lãnh An Thần?" Khang Vũ Thác cau mày.

"Trừ anh ta ra còn có ai?" Đoan Mộc Mộc hừ nói.

"Không có việc gì, để tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nói . . . . . ." Khang Vũ Thác còn chưa nói hết, liền bị Đoan Mộc Mộc chặn ngừng, anh gọi điện thoại cho Lãnh An Thần, vậy chẳng khác gì không đánh đã khai sao? Người đàn ông kia rất nhỏ mọn, Đoan Mộc Mộc cô đã từng lãnh giáo qua, cô không cần rảnh rang đi gây sự.

"Không cần, anh đưa tôi trở về thì được." Đoan Mộc Mộc lúng túng cười cười.

Mất 25 phút mới đến công ty, Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp thở một hơi nào, đã chạy thẳng tới phòng làm việc của đại BOSS, "Tôi tới đây!"

Người đàn ông đứng ở cửa sổ giống như là không nghe thấy, vẫn đứng lù lù bất động như tượng điêu khắc, Đoan Mộc Mộc mặt đen lại, biết rằng người đàn ông này lại đang tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK