Mục lục
Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không xong rồi, lão phu nhân ói ra máu!"

Nửa đêm, Đoan Mộc Mộc bị đánh thức, nghe nói như thế, ý niệm đầu tiên trong đầu cô chính là lão phu nhân không xong, thì cô cũng có thể rời khỏi cái nhà này.

Trái tim thoáng qua một tia vui vẻ, Đoan Mộc Mộc không mặc quần áo, đi ra khỏi phòng, thời điểm cô đi vào phòng lão phu nhân, mọi người trong Lãnh gia đều ở đây, dĩ nhiên cũng có Lãnh An Thần, giờ phút này, anh đang ngồi bên giường của lão phu nhân, vỗ nhẹ phía sau lưng của bà, trên mặt mang theo vẻ bi thương.

Tất cả mọi người không nói lời nào, trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng hít thở của lão phu nhân, ánh mắt của bà nhìn sang, rơi vào người Đoan Mộc Mộc, giơ tay lên nhìn cô vẫy vẫy, "Nha đầu, cháu qua đây."

Nhất thời, mọi ánh mắt đều chuyển hướng tập trung nhìn vào cô, giống như mũi tên chỉa vào lưng, sự cưng chiều của lão phu nhân đối với cô đã khiến mọi người không thoải mái, Đoan Mộc Mộc đã sớm cảm thấy.

"Bà nội, bà không sao chớ?" Đoan Mộc Mộc nhìn gương mặt của lão phu nhân vàng vọt như tờ giấy, trái tim dâng lên sự chua xót.

Lão phu nhân cầm tay của cô, một cảm giác lạnh lẽo thẳng vào xương cốt của cô, điều này làm cho Đoan Mộc Mộc liên tưởng tới thi thể nằm trong quan tài, cứng ngắc nhưng lại lộ ra mùi tử khí nặng nề.

Cô thiếu chút nữa sợ hãi muốn rút tay về, nhưng vì lão phu nhân nắm rất chặt, "Ta không sao, ồn ào khiến cháu thức dậy sao?"

Đoan Mộc Mộc lắc đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của lão phu nhân, mới phát hiện ánh mắt của bà rất tối, giống như trái cầu pha lê đã mất đi vẻ sáng bóng.

Chẳng lẽ bà thật sự sắp chết sao?

Chẳng biết tại sao, trong khoảnh khắc này Đoan Mộc Mộc không còn cảm thấy vui mừng, thậm chí còn thấy xấu hổ vì những suy nghĩ vui mừng trước đó, tại sao cô có thể vì muốn chạy khỏi nơi này, mà lại kỳ vọng lão phu nhân chết chứ?

Nếu như nói ở trong gia đình Hào Môn này, người duy nhất có thể làm cho cô cảm thấy ấm áp, chính là đến từ bà lão trước mắt này, mặc dù có lúc bà cưỡng ép mình vì không còn cách nào khác, nhưng bà vẫn luôn yêu cô, ít nhất không giống như người khác luôn có tâm cơ mưu hại cô.

"Bà nội!" Đoan Mộc Mộc không kềm được khổ sở vùi mặt vào trong tay lão phu nhân.

"Đứa nhỏ ngốc!" Lão phu nhân xoa xoa mái tóc của cô, "Ta không sao, không phải chỉ là nôn ra chút máu sao? Lão phu nhân ta có cả đống máu, cho dù có nôn ra 18 bát máu cũng không chết được."

Lời này của bà là nói cho những người đang ngồi ở đây nghe, mặc dù bà bệnh, nhưng bà cũng đã nhìn ra, bây giờ mọi người trở nên nóng nảy lo lắng, thậm chí sau lưng còn âm thầm cấu kết, suy nghĩ xem lão phu nhân sẽ phân chia tài sản như thế nào?

Đây chính là góc khuất đen tối của những người giàu có, khiến trái tim người ta trở nên băng giá.

"Bà nội, sao bà còn nói từ chết?" Âm thanh của Lãnh An Thần khàn khàn, "Bà sẽ không chết, bà sẽ trường thọ trăm tuổi."

Câu nói này của Lãnh An Thần có chút trẻ con, nhưng tấm lòng của anh là tốt, ở trong ngôi nhà này, sợ rằng người duy nhất không muốn lão phu chết cũng chỉ có anh .

Ngước mắt, Đoan Mộc Mộc quả nhiên thấy hốc mắt anh ửng đỏ, không khỏi nghĩ tới lần đó ở nghĩa trang, anh nói với cô những lời nói kia.

Lão phu nhân gật đầu, "Đương nhiên ta muốn trường thọ đến trăm tuổi, ta còn phải ôm chắt đấy. . . . . . A. . . . . . Khụ. . . . . ."

Sau nụ cười ngắn ngủi là cơn ho kịch liệt, nhìn bà như vậy, Đoan Mộc Mộc nghĩ tới bốn chữ “lực bất tòng tâm”, đối mặt với ánh mắt mong đợi của lão phu nhân, Đoan Mộc Mộc không khỏi tự trách, bây giờ cô và Lãnh An Thần gần như Thủy Hỏa Bất Dung (như nước với lửa), làm sao có thể sản xuất ra đứa bé? Mặc dù lão phu nhân không hề oán trách cô một câu nào, nhưng Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy như vậy so với oán trách cô còn khó chịu hơn.

"Bà nội, thật xin lỗi. . . . . ." Đoan Mộc Mộc cắn chặt môi dưới.

"Không trách cháu!" Lão phu nhân vuốt mặt của cô, bàn tay nhăn nheo vuốt ve làn da mịn màng trắng như men sứ của cô, "Có trách cũng là trách Tiểu Thần không đủ cố gắng."

"Bà nội, ngày ngày cháu đều rất cố gắng, bà hãy kiên trì sống vì mong ước muốn thấy chắt trai của mình đi ạ!" Lãnh An Thần vừa nói vừa liếc nhìn Đoan Mộc Mộc, ánh mắt hai người gặp nhau, lại nhanh chóng tách ra.

"Ừ, ta nhất định sẽ kiên trì, kiên trì chờ gặp chắt trai của ta!" Lão phu nhân kéo tay của bọn họ, đặt vào nhau.

Bàn tay của anh bao trùm bàn tay cô lại, có chút nóng bỏng, Đoan Mộc Mộc ngước mắt nhìn anh một cái, anh cũng nhìn cô, dường như có lời muốn nói.

Từ trong phòng lão phu nhân ra ngoài, cánh tay Đoan Mộc Mộc bị kéo lại, "Chúng ta nói chuyện một chút đi!" Trong ánh mắt Lãnh An Thần không còn vẻ kiêu ngạo nữa, chỉ có bi thương vô tận.

Màn đêm đen nhánh, chỉ có những ngôi sao luôn nháy mắt như không biết buồn ngủ, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần đứng dựa vào cửa sổ, không khí lưu chuyển giữa bọn họ là sự yên tĩnh vô tận, thật ra thì cô biết anh muốn nói gì.

Chỉ có điều là nếu anh nói ra, thì cô nên làm cái gì?

Đoan Mộc Mộc nghĩ đến chuyện này, đột nhiên lại sợ anh mở miệng, nhưng giọng nói của anh lại cố tình vang lên tại lúc này, "Tôi không muốn bà nội rời đi mà phải mang theo tiếc nuối, chúng ta sinh con đi!"

Không khí tĩnh lặng như vậy, một câu nói của anh giống như thiên thạch từ trên trời giáng xuống, nhất thời làm vỡ ra một cái hang lớn, mặc dù đã sớm có dự liệu, nhưng khi nghe anh nói ra, cô vẫn nhìn anh vẻ khiếp sợ.

"Chúng ta ký hợp đồng cũng được, giá tiền tùy em quyết định!" Anh nhìn về phía cô, nhưng trong nháy mắt lại né tránh, hình như nói những lời như vậy, anh cũng cảm thấy không nên.

Anh trả tiền, cô sanh con, đây chính là ý tứ của anh, giống như việc mua thức ăn trên thị trường, hai bên thoả thuận xong thì đưa tiền.

Có lẽ ánh mắt của cô khiến anh không chịu nổi, nên anh nói tiếp, "Dĩ nhiên, nếu như em không rời được đứa bé, ở lại cũng được, vị trí thiếu phu nhân vẫn luôn là của em, em có thể. . . . . ."

"Tôi sẽ không!" Cô cắt đứt lời anh, âm thanh cao vút, mang theo chút tức giận.

Mặc dù biết rõ chuyện này là vì lão phu nhân mà vạn bất đắc dĩ mới nghĩ ra phương pháp xử lí như thế này, nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô sắp trở thành công cụ sanh con, cô đã cảm thấy không chịu nổi.

Phản ứng của cô khiến Lãnh An Thần hoảng sợ, anh nhìn cô, tròng mắt đen như nhuộm mực lóe ra những tia sáng vụn nát, "Em chán ghét tôi tới vậy sao?"

Những câu này dường như đã đi trái chủ đề, Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Dĩ nhiên, nếu như không phải vì bà nội, thì một giây đồng hồ tôi cũng không muốn sống ở chỗ này."

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, khóe môi cười lạnh bạc, làm ánh mắt anh đau nhói, mà câu nói kia cũng đã chặt đứt hy vọng cuối cùng của anh.

Đúng vậy a, sao anh lại có thể quên mất, lúc tối, cô còn nói muốn rời đi.

Cô muốn rời khỏi anh, nghĩ thôi cũng muốn điên rồi?

Dời tầm mắt đi, Lãnh An Thần không nhìn cô nừa, mà nhìn về một chấm nhỏ nơi chân trời, nặng nề mở miệng, giống như đang hạ quyết tâm thật lớn, "Sinh đứa bé đi, tôi sẽ thả em đi."

Tay Đoan Mộc Mộc đang chống vào bệ cửa sổ run lên, dường như rất bất ngờ khi nghe được câu này, tuy nhiên cô không thấy vui mừng, chẳng biết tại sao?

Theo lý thì cô nên vui mừng mới đúng chứ, những lời này của anh giống như mở dây cương cho cô, chỉ cần cô sinh đứa bé, lập tức cô được cởi cương, được tự do.

Nhưng cô lại không vui mừng nổi, thậm chí còn có chút mất mát, ngón tay nắm chặt bệ cửa sổ, đến khi móng tay sắp bị gãy đứt, cô mới mở miệng, "Tôi muốn suy nghĩ một chút."

Ánh mắt của anh một lần nữa quay về trên gương mặt của cô, bình tĩnh nhìn cô mấy giây, "Được, tôi chờ câu trả lời của em."

Liên tiếp ba ngày, Đoan Mộc Mộc không nhìn thấy Lãnh An Thần, hình như anh rất bận, bởi vì lão phu nhân bị bệnh nặng, nên Lãnh gia cũng mất đi sự vui vẻ thường ngày, không khí ngột ngạt làm cho người ta đè nén, Đoan Mộc Mộc cảm thấynếu cứ như thế này, mình sẽ hít thở không thông mà chết.

Chủ nhật, cô gọi điện thoại cho Giảm Ưu , rốt cuộc biết được hiện tại cô đang đi làm ở trại ngượ, cô làm nài ngựa, hơn nữa Giảm Ưu còn len lén nói cho cô biết, nói có thể dạy cô cưỡi ngựa.

Đoan Mộc Mộc vui mừng, nên biết trong lòng cô rất thích những chuyện mới mẻ, việc cưỡi ngựa này cô chỉ được xem trên ti vi, chứ chưa từng cưỡi, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội này, liền thuê xe chạy thẳng tới trại ngựa nơi Giảm Ưu làm việc.

Quả nhiên là không cưỡi ngựa thì không biết cưỡi ngựa rất khổ sở, khi lần thứ ba Đoan Mộc Mộc bị hất xuống ngựa, cô vuốt cái mông nhỏ bị thương của mình, đau khổ gào lên với Tiểu Ưu, "Cậu nói dạy tớ cưỡi ngựa chỗ nào? Cậu là muốn tớ ngã chết thì có."

"Là cậu đần có được hay không?" Giảm Ưu cũng hết ý kiến với cô, "Tớ nói với cậu là phải kẹp chặt bụng ngựa, cậu lại ra sức đạp nó, nó không hất cậu đi thì hất ai?"

"Nói nhẹ nhàng nhỉ, cậu cưỡi một lần cho tớ xem đi!" Đoan Mộc Mộc không phục.

"Cưỡi thì cưỡi!" Giảm Ưu nhảy lên ngựa, ưu nhã nằm ở trên lưng ngựa, cưỡi một vòng.

Đoan Mộc Mộc tiu nghỉu, ngửa mặt lên trời thở dài, "Không công bằng a không công bằng, bây giờ ngay cả súc vật cũng khi dễ tôi."

"Súc vật không khi dễ cô, trừ phi cô khi dễ nó trước." Một giọng nam dễ nghe chen ngang vào, khiến cho Đoan Mộc Mộc quay đầu lại, sau đó ngơ ngẩn, người đàn ông trước mặt rất anh tuấn.

Đoan Mộc Mộc phải là hoa si, nhưng sắc đẹp người người đều yêu, cô còn thiếu chút nữa là chảy nước miếng.

"Lâm tiên sinh, ngài tới rồi hả ?" Giảm Ưu nghênh đón, bộ dáng có vẻ rất quen người đàn ông này.

Lâm Ám Dạ đi tới trước con ngựa có màu đỏ thẫm, vỗ vỗ mặt của nó, "Bảo bối, là có người khi dễ mày hả?"

Nghĩ đến những lời anh mới vừa nói, Đoan Mộc Mộc chạy chậm qua, "Vị tiên sinh này, tôi không có khi dễ nó, ngược lại nó còn hất tôi té ba lượt, khiến cái mông của tôi. . . . . ."

Câu nói phía sau cô còn chưa nói hết, sau đó liền bị nghẹn lịa, bởi vì trước mặt cô lại xuất hiện thêm một Đại Suất Ca, mà đại suất ca đó lại là Lãnh An Thần !

Suy nghĩ đầu tiên khi Đoan Mộc Mộc nhìn thấy anh, là trong đầu xuát hiện bốn chữ: Oan Gia Ngõ Hẹp.

Mấy ngày không thấy anh, cô còn tưởng rằng anh bận chánh sự gì đây? Thì ra anh cũng chỉ là bừa bãi ở bên ngoài, bởi vì người phụ nữ bên cạnh anh chính là vật chứng.

Một Lam Y Nhiên, Lăng Như Ý còn chưa đủ cho anh tiêu khiển, bây giờ bên cạnh lại thêm một người phụ nữ không rõ thân phận.

Lãnh An Thần thật đúng là một kỹ nam!

Giảm Ưu thấy tình hình này, rất muốn tát mình hai cái, hôm nay sao cô lại nhiều chuyện gọi Đoan Mộc Mộc tới, bây giờ thì tốt rồi, Lãnh An Thần công khai mang theo người phụ nữ khác đi vào, hơn nữa lại còn bị vợ bắt tận tay day tận mặt, lúc này có phải sắp diễn một cuộc đại chiến giữa Tiểu Tam và vợ chính thức hay không?

Hình ảnh hỗn loạn thoáng qua trong đầu Giảm Ưu . . . . . .

Đỉnh đầu Giảm Ưu lập tức thoáng hiện một chuỗi thần chú, đó chính là: xong rồi, xong rồi. . . . . .

"Mộc Mộc, nếu không hôm nay cứ như vậy đi, tớ bận rồi, cậu đi trước đi, OK?"

Câu nói của Giảm Ưu như muốn đuổi người đi, Đoan Mộc Mộc dĩ nhiên hiểu được, nhưng nếu như cô cứ rời đi như vậy, sẽ khiến Lãnh An Thần càng lớn lối hơn.

"Không sao, cậu cứ làm việc của cậu đi, tớ làm việc của tớ, hơn nữa, tớ còn chưa học được cưỡi ngựa. " Lời nói của Đoan Mộc Mộc khiến Giảm Ưu muốn đập đầu vào tường.

"Hôm nào lại học, tớ tuyệt đối sẽ dạy cậu thật tốt, OK? ?" Giảm Ưu kéo kéo Đoan Mộc Mộc.

"Không được, nhất định hôm nay tớ phải học được!" Đoan Mộc Mộc hình như muốn khơi ra tranh luận.

Trong lúc đỉnh đầu Giảm Ưu bay qua một đám quạ đen, thì người phụ nữ bên cạnh Lãnh An Thần mềm mại lên tiếng, "Lãnh Thiếu, anh dạy người ta cưỡi ngựa nhanh lên một chút đi!"

Đây là tình huống gì, Giảm Ưu hoàn toàn nhốn nháo.

Nhưng Đoan Mộc Mộc lại xem thường cười một tiếng, vỗ vỗ bờ vai Giảm Ưu, "Bé con, kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu quá tệ, hôm nay tớ sẽ tìm Đại Sư Phụ dạy tớ!" Nói xong, liền hướng Lâm Ám Dạ đi tới.

Người đàn ông này vừa nhìn thấy chính là cao thủ, hơn nữa cô cũng nhìn ra, người này cùng đi với Lãnh An Thần, không phải Lãnh An Thần muốn dạy cô ta cưỡi ngựa sao? Vậy cô sẽ kêu bằng hữu của anh ta dạy mình cưỡi ngựa!

Lâm Ám Dạ nghe thấy yêu cầu của Đoan Mộc Mộc, cũng không từ chối, ngược lại còn cười nhẹ, "Dĩ nhiên có thể, dù sao hôm nay tôi cũng thiếu một bạn nữ."

"Không thể!" Lãnh An Thần đi tới, đột ngột kéo Đoan Mộc Mộc qua, dùng sức quá lớn, cô thiếu chút nữa ngã xuống.

"Buông tôi ra!" Đoan Mộc Mộc gạt tay anh , nhưng tay của anh lại như thép kiềm chế cô, "Tôi muốn học cưỡi ngựa, anh buông tay. . . . . ."

"Tôi dạy cho em!" Lãnh An Thần cắt ngang lời cô.

"Tôi không muốn học với anh, buông tôi ra, buông ra. . . . . ."

Hai người tranh đấuở trại ngựa, Lâm Ám Dạ không hiểu tình hình nên cau mày, "Thần, cậu đừng làm khó người khác, không phải cậu đã có bạn nữ rồi sao, để tôi dạy cô ấy . . . . ."

"Muốn dạy phụ nữ cưỡi ngựa thì chính mình tự đi tìm, đây là vợ của tôi!" Nói xong, mặc kệ miệng Lâm Ám Dạ há to như quả trứng gà lớn, anh lôi Đoan Mộc Mộc đi về phía bên kia, cũng nhìn Giảm Ưu ra lệnh, "Đem ngựa của tôi dắt tới đây."

"À? Nha. . . . . . Dạ!" Giảm Ưu đầu tiên là ngây ngô, cuối cùng sững sờ, cuối cùng nữa là cười.

"Lãnh Thiếu!" Người phụ nữ bị gạt qua một bên không cam lòng đi tới, lại bị Giảm Ưu ngăn trở.

"Thưa cô! Cô không thấy sao? Lãnh Thiếu muốn dạy vợ cưỡi ngựa, nếu như cô muốn học, có thể tìm người đàn ông khác, nhưng phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng tìm người đàn ông đã kết hôn, Tiểu Tam cũng không phải dễ làm như thế." Trong lúc khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ thay đổi giữa trắng và đỏ, Giảm Ưu bĩu môi châm chọc cười một tiếng, chạy tới dắt ngựa.

Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần túm tay dắt đi, cổ tay bị kéo tới sắp bị trật khớp, "Đau quá, anh buông tay!"

Anh dừng lại, đôi tròng mắt đen tràn ngập những tia sáng hung dữ, dường như muốn nuốt chửng xuống, "Không phải muốn học cưỡi ngựa sao? Tôi dạy cho cô!"

Cô muốn học cưỡi ngựa không sai, nhưng cô không muốn học với anh, có được hay không?

Giảm Ưu nhanh chóng dắt ngựa đi qua, Đoan Mộc Mộc chết sống giãy giụa, Lãnh An Thần hừ một tiếng, bóp chặt hông của cô, nhấc cô thảy trên lưng ngựa, "Không phải muốn học sao? Không phải muốn cùng đàn ông học sao? Hôm nay tôi sẽ để cho cô học một chút thế nào là cưỡi ngựa!"

Những chữ phía sau nhấn rất nặng, hình như có thâm ý.

Trong lúc Đoan Mộc Mộc cố gắng trượt từ trên lưng ngựa xuống thì lại thấy anh đột ngột nhảy một cái, lưu loát anh tuấn lên lưng ngựa, đôi tay ôm vào eo của cô rất tự nhiên.

"Lãnh tiên sinh, Mộc Mộc, chúc hai người chơi vui vẻ!" Khi con ngựa nhanh chóng chạy đi, thì có tiếng của Giảm Ưu truyền đến từ sau lưng, Đoan Mộc Mộc muốn mắng người.

Tiếng vó ngựa lộc cộc, còn có tiếng gió gào thét bên tai, hơn nữa lúc trước đã bị ném xuống đất ba lượt, nên giờ Đoan Mộc Mộc sợ hãi nhắm mắt lại.

Trời ạ, tốc độ nhanh như vậy, nếu té xuống, cô đoán chừng cái mạng nhỏ cũng bị mất.

Lãnh An Thần, cái tên điên này. . . . . .

"Đừng cưỡi nhanh như vậy có được hay không? Tôi sợ. . . . . . Lãnh An Thần, anh dừng lại, " Đoan Mộc Mộc thét chói tai.

"Dừng lại thì làm sao học cưỡi ngựa được?" Chẳng biết từ lúc nào, mặt của anh đã dán lên cô, hơi thở ấm áp của đàn ông phả vào bên tai cô, chọc cho tóc gáy cô đều bị dựng đứng hết lên, đáng chết hơn chính là, cô phát hiện thân thể của bọn họ sát nhau rất gần, gần đến độ cô sau lưng cô cảm thấy nhịp tim của anh đập thình thịch.

Cưỡi ngựa có cần dán gần đến như vậy không?

Phản ứng đầu tiên của Đoan Mộc Mộc chính là muốn cách xa anh một chút, nhưng cô vừa động, thì thân thể đã bị anh đè lại, "Đoan Mộc Mộc, em còn dám động một cái, thì bây giờ tôi sẽ ném em xuống."

"A ——" cô sợ hãi lập tức nắm tay anh ôm lại vào bên hông.

Lãnh An Thần hài lòng với động tác này của cô, "Thế này mới ngoan."

Ngoan cái đầu a!

Là do cô sợ ngã chết có được hay không?

"Hai chân buông lỏng, kẹp chặt bụng ngựa, sau đó níu dây cương lại!" Anh dán bên tai của cô, dạy cô vấn đề mấu chốt khi cưỡi ngựa.

Nhưng, cô làm sao còn nghe lọt được, chỉ cảm thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, trái tim cũng như muốn nhảy ra ngoài.

"Tập trung một chút, đây là tư thế cưỡi cơ bản, một lát nữa sẽ dạy cô cưỡi nghiêng và cưỡi quay lưng lại!" Anh nói tiếp.

Cưỡi ngựa mà còn có nhiều cách như vậy sao? Đoan Mộc Mộc khó hiểu, nhưng mà bây giờ cô lại không muốn cưỡi, cô thật hối hận vì đã gây sự với anh, cô nên nghe lời Giảm Ưu mà về nhà cho khỏe.

"Việc kia đã suy nghĩ như thế nào?" Anh đột nhiên mở miệng, khiến Đoan Mộc Mộc không kịp phản ứng, anh lại bổ sung, "Sinh đứa bé."

À?

Chuyện này a, cô thật sự chưa nghĩ ra.

Chỉ là, loại chuyện đó dường như nói trong trường hợp này không thích hợp lắm a?

Đoan Mộc Mộc mất tự nhiên giả vờ ho hai tiếng, trả lời, "Lãnh tổng, chẳng lẽ anh chưa nghe nói qua làm việc không thể phân tâm sao? Bây giờ đang là cưỡi ngựa . . . . . ."

Cô né tránh đề tài này, dĩ nhiên Lãnh An Thần hiểu được, nhàn nhạt cười một tiếng, "Cô nói không sai, hôm nay chỉ học cưỡi ngựa ."

"Nghiêng người về phía trước, đưa mông về phía sau. . . . . . Đúng, lưng thẳng lên, đừng cong xuống. . . . . ." Lãnh An Thần dạy cô, nhưng Đoan Mộc Mộc lại làm kiểu khác, thậm chí thân thể nhỏ bé thiếu chút nữa té chúi về phía trước ngựa.

"Làm sao cô đần như vậy?" Lãnh An Thần ôm cô, động tác quá mau, nên hai tay lại ôm đúng vào ngực của cô, lúc này hai tay đan lại, vừa đúng giữ chặt hai luồng đẫy đà của cô.

"Là anh dạy ngu ngốc có được hay không?" Đoan Mộc Mộc chửi, nhưng khi cảm thấy trước ngực bị nóng bỏng thì cô gào lên mắng to, "Lưu manh. . . . . ."

Vốn là Lãnh An Thần cũng không có ý khác, nhưng cô mắng như vậy, còn có đụng chạm như vậy, thật là làm cho dòng máu của anh lại sôi trào.

"Tôi không lưu manh, cô sẽ bị té chết!" Anh nhắc nhở cô.

"Hay là anh dạy sai rồi?" Đoan Mộc Mộc e lệ, "Mau lấy tay ra."

"Không!" Giờ phút này Lãnh An Thần mới phát hiện trên người cô mang theo mùi hương thơm ngát của hoa hồng, mùi vị ngửi rất dễ chịu, đây là lần đầu tiên cùng phụ nữ cưỡi ngựa, cảm giác này thật tốt, những chấn động của xe sớm đã không còn lạ lẫm nữa, không biết chấn động của ngựa có kích thích hơn hay không?

Ý niệm tà ác dâng lên, Lãnh An Thần đã không kềm chế được rục rịch chộn rộn, bàn tay ôm ngực cô lợi dụng khe hở giữa hai hạt nút, luồn vào, một ngón tay đặt ngay tại nơi nhô lên của cô, vừa nói, "Cưỡi ba vòng, nếu như cô còn học không được, tôi liền lột sạch."

Vậy cũng được sao?

"Tôi không học nữa, Lãnh An Thần, anh cho ngựa dừng lại nhanh lên!" Đoan Mộc Mộc phát hiện mình ở trên lưng ngựa, chính là một con dê đang đợi làm thịt, ngay cả động đậy cô cũng không dám.

"Học xong thì dừng lại, một lúc nữa sẽ dạy cô quay lưng lại!" Anh ghé vào bên tai cô nói nhỏ, cánh môi liếm vào dái tai của cô, trơn bóng, khiến cho người ta rất muốn cắn một cái.

"Tôi không học nữa!"

"Cũng không phải thuận theo ý cô mà được!" Nói xong, hai chân anh kẹp chặt, con ngựa chạy mạnh mẽ hơn, Đoan Mộc Mộc lập tức sợ hãi co rút về phía sau, trốn vào trong ngực của anh, mà hai tay của Lãnh An Thần càng được nước lợi dụng làm xằng làm bậy ở trước ngực của cô.

Vẫn là, trên lưng ngựa giở trò lưu manh rất kích thích!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK