Bây giờ mặc dù cô ta mặc đồng phục bệnh nhân, cũng không thể phủ nhận cô ta rất đẹp, Tô Hoa Nam thu hồi tầm mắt quan sát cô ta, mở miệng, “Tôi hi vọng cô thu tay lại!”
Tần Quỳnh cười một tiếng, “Có ý gì?”
“Cô nên biết!” Tô Hoa Nam nói nghiêm nghị.
Tần Quỳnh không có trả lời, mà đưa ngón tay dài nhọn ra đặt trên lan can, ngón tay ngọc thon dài trắng như tuyết, nhưng khi Tô Hoa Nam nhìn vào trong mắt thì đáng sợ như dính máu tươi, giống như Hấp Huyết Quỷ trong Tây Du Ký.
“Tôi bảo cô thu tay lại vì không hề muốn thương tổn cô” Tô Hoa Nam nói khẽ, giống như bị bóng đêm vô tận che giấu.
Tần Quỳnh nâng con ngươi lên nhìn anh, tròng mắt đen nhánh bắn ra ánh sáng chế nhạo, “Hiện tại muốn tôi thu tay lại, có phải quá chậm rồi không? Tô Hoa Nam, anh đừng quên, chính anh tới tìm tôi đấy, hiện tại muốn tôi thu tay lại, anh mềm lòng hay là sợ rồi hả?”
Đáy mắt Tô Hoa Nam thoáng qua màu sắc hiểm độc, “Cái này cô không cần biết, nhưng mà hiện tại tôi muốn cô thu tay lại, hơn nữa tiền tôi cho không ít hơn.”
Không sai, Tần Quỳnh xuất hiện không phải tình cờ, lúc Tô Hoa Nam biết được Đoan Mộc Mộc trở lại bên cạnh Lãnh An Thần lần nữa thì anh cũng không cam lòng, lần thứ nhất vô tình gặp được, anh gặp được Tần Quỳnh thì thiết kế tiết mục trở lại, thế nhưng mấy ngày này chung đụng, sau bốn năm Đoan Mộc Mộc đã thay đổi, còn có tình yêu đến chết cũng không đổi trên người cô đối với Lãnh An Thần, để cho anh cảm giác cho dù mình dùng thủ đoạn hèn hạ lấy được cô, cũng không có ý nghĩa gì nữa, huống chi cô và Lãnh An Thần còn có hai đứa bé.
Từ nhỏ anh đã không có mẹ thương yêu, anh biết rõ loại khổ sở này, mà hai đứa bé thân thiết với anh, mỗi lần gọi anh là ông nhỏ thì cũng sẽ làm anh có loại cảm giác tội ác sâu nặng.
Ngày đó khi Anmi lái xe vọt tới chỗ bọn họ, khoảnh khắc Lãnh An Thần có thể tìm chết vì Đoan Mộc Mộc, anh sai lầm trong tình cảm rốt cuộc tỉnh táo lại, cho nên anh hối hận.
“Ha ha…” Tần Quỳnh tuôn ra cười lạnh, “Anh cho rằng tôi còn quan tâm vấn đề tiền anh cho ư? Nếu như làm thiếu phu nhân Lãnh thị, một nửa Lãnh thị chính là của tôi.”
Chân mày Tô Hoa Nam buộc chặt, “Tần Quỳnh…”
“Không nên dùng giọng này gọi tôi” Tần Quỳnh ngước nhìn bầu trời sao, “Nhiều năm qua, tôi ghét người khác coi tôi như chó để sai bảo, tôi muốn lật người, tôi muốn làm nữ vương một lần.”
“Nhưng cô không thể tổn thương cô ấy!” Hiện tại Tô Hoa Nam mới phát hiện cô gái bên cạnh có bao nhiêu đáng sợ.
“Tổn thương? Nếu như cô ta chịu thối lui, cũng sẽ không có thương hại, nếu như cô ta kiên trì, đó là tự cô ta chuốc lấy.” Tần Quỳnh phát ra lời hung ác, không nên trách cô ta lòng dạ ác độc, mà thời gian những năm ăn nhờ ở đậu của cô ta đã qua rồi, hiện tại rốt cuộc có cơ hội xoay mình, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhìn dáng vẻ dữ tợn của cô ta, Tô Hoa Nam cực kỳ hối hận vì tìm cô ta, nhưng anh tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Đoan Mộc Mộc bị cô ta tổn thương, “Tôi muốn cô thu tay lại!”
“Nếu như mà tôi không thì sao?” Tần Quỳnh quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào anh.
Dung nhan xinh đẹp không gì sánh được, nhưng trái tim của cô ta lại tương phản cực lớn cùng bề ngoài, không trách được đều nói đàn bà đẹp bao nhiêu, trái tim độc ác bấy nhiêu!
“Đừng tưởng rằng Anmi chết rồi, cô liền thoát tội, cô dụ dỗ Anmi lái xe đụng người đã bị ghi lại, máy ghi âm đang ở chỗ tôi, cô có muốn nghe hay không?” Tô Hoa Nam nói xong, từ trong túi móc ra một cái bút màu xanh dương, sau đó nhấn chốt mở.
Đoạn đối thoại của cô gái truyền đến ––
“Tôi sẽ tìm người phao tin cho Đoan Mộc Mộc nói là Lãnh An Thần bị bắt cóc rồi, mà cô sẽ đem tin tức tôi muốn rời nước với Lãnh An Thần nói cho Tô Hoa Nam biết, anh ta nhất định sẽ đau lòng vì cô gái kia, ngăn cản chúng tôi ra khỏi nước…” Đây là âm thanh của Tần Quỳnh.
“Vậy có chỗ tốt gì với tôi?” Anmi hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên, đến lúc đó tôi sẽ tìm người lái xe đụng cô ta, chế tạo tai nạn xe cộ, để cho cô ta vĩnh viễn biến mất, như vậy tôi và cô đều trừ khử được mối họa, chúng ta sẽ không cần lo lắng cô ta tranh đoạt đàn ông với chúng ta rồi…” Tần Quỳnh còn nói.
Nghe đến đó, mặt Tần Quỳnh tái nhợt giống như bị ánh trăng ngâm qua, đôi môi cũng run rẩy, “Tô Hoa Nam, anh… anh đừng tưởng rằng bằng đoạn ghi âm này là có thể hù dọa được tôi, lái xe đụng người là Anmi, tôi cũng không có chỉ điểm cô ta!”
Thấy cô ta vẫn còn chống chế, Tô Hoa Nam lắc đầu đau xót, “Cô không có, bởi vì cô quá thông minh, cô biết Anmi yêu tôi, cô lo lắng một ngày nào đó cô ấy sẽ làm bại lộ sự việc ra ngoài, cho nên ngày đó cô tìm cô ấy uống rượu, cố ý chuốc cô ấy uống say, sau đó lại bảo người tài xế kia lấy lý do ngã bệnh không thể lái xe, mà lòng đố kị của Anmi dâng cao, dưới tình huống say rượu mới lái xe đụng người.”
Hàm răng như ngọc của Tần Quỳnh gần như cắn bể đôi môi, cô ta không ngờ chuyện mình làm không chê vào đâu được cư nhiên bị Tô Hoa Nam biết được triệt để như thế.
“Vậy thì thế nào, anh cũng không có chứng cớ” Tần Quỳnh không phải người chịu nhận thua, không tới một khắc cuối cùng, cũng không nguyện cúi đầu.
Thấy cô ta như vậy, Tô Hoa Nam khẽ lắc đầu, “Nếu như không có chứng cớ, tôi sẽ không nói cặn kẽ như vậy, có đúng không? Người đàn ông lái xe cô tìm, đã bị tôi sắp xếp đến chỗ khác sống, chỉ cần tôi nói một câu, bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể ra tòa làm chứng, đến lúc đó cô sẽ không có cách nào chống chế nữa rồi.”
Thân thể Tần Quỳnh trở nên mềm đi, giống như một trận gió cũng có thể thổi cô ta đi, cô ta nhìn người đàn ông trước mắt gầm nhẹ, “Tại sao anh phải làm như vậy? Bây giờ là cơ hội tốt, An Thần vừa đúng quên cô gái kia, anh và cô ta vốn có tình cảm, chỉ cần anh nỗ lực, cô gái kia sẽ trở lại chỗ anh, tất cả chúng ta đều vui vẻ!”
Tô Hoa Nam cúi đầu, ánh trăng kéo dài bóng dáng cao gầy của anh, “Cô sai rồi, có vài thứ mất đi là không thể tìm trở lại, coi như tìm trở về rồi cũng chưa hẳn như ban đầu… Đừng tưởng rằng hiện tại Lãnh An Thần chỉ nhớ rõ cô, tôi dám cam đoan chỉ cần cho cậu ta cùng Mộc Mộc cơ hội chung sống, người cậu ta yêu vẫn là cô ấy!”
“Không!” Tần Quỳnh che tai nói, “Anh ấy là của tôi, nếu như không phải là năm năm trước tôi quá tùy hứng, người anh ấy yêu vĩnh viễn sẽ chỉ là tôi!”
Nhìn Tần Quỳnh cuồng loạn gần như bị bệnh tâm thần, Tô Hoa Nam quyết định không nói thêm lời, “Cô suy nghĩ kỹ đi, hôm nay tôi đã nói thẳng rồi, tổn thương cô ấy, tôi tuyệt đối không cho phép, nếu như cô không muốn mình phiền toái gì thì nhanh chút thu tay lại!”
Nói xong, xoay người muốn đi, nhưng đi được hai bước thì dừng lại, sau đó nhìn về phía cô ta, “Nghe nói cô bị bệnh ung thư máu, nếu là như vậy, hình như sống không lâu lắm, cho nên không bằng buông tay đi!”
“Đây là chuyện của tôi, không cần anh lo!” Tần Quỳnh thét chói tai.
Tô Hoa Nam nhìn chằm chằm cô ta, khóe môi nâng lên nụ cười giễu cợt, “Tần Quỳnh à, cô thật là đáng sợ, thậm chí lời nói dối như vậy cũng có thể nói ra ngoài.”
Vẻ mặt Tần Quỳnh hoảng hốt, “Anh… anh nói bậy… Tôi đúng là bị bệnh ung thư máu!”
Tô Hoa Nam không hề đáp lời nữa, sải bước rời đi.
Nhìn anh càng lúc càng xa, Tần Quỳnh ngã trên mặt đất, cô ta thật vất vả đặt kế hoạch, hiện tại lại có ông trời giúp một tay, cô cách hạnh phúc chỉ có một bước xa thôi, tại sao có thể từ bỏ như vậy?
Không, cô ta không muốn!
Năm năm trước, cô ta đi theo một lão già rời đi, cho là có thể có vinh hoa phú quý, nhưng ra nước ngoài mới phát hiện ra mình bị gạt, lão già kia căn bản không phải là phú ông, mà là một con chó của phú ông, ông ta ham bài bạc thành tính, thua cược về nhà liền đánh cô ta mắng cô ta, cuối cùng ép cô ta đi bán thân, kiếm tiền cho ông ta đánh bạc.
Rốt cuộc chừng hai năm trước, lão già bị xe đụng chết, cô ta mới được giải phóng, nhưng cô ta đã đổ nát không chịu nổi, chỉ có thể dựa vào bán mình để nuôi sống bản thân, cho đến khi gặp được Tô Hoa Nam, anh ra nước ngoài, từ đầu tư điện ảnh và truyền hình sau về tìm Lãnh An Thần giúp một tay, tất cả đều thiết kế vô cùng hoàn hảo.
Hiện tại rốt cuộc tất cả mơ ước đều sắp được thực hiện, thế nhưng anh lại muốn cô ta buông tay, làm sao có thể chứ?
Vừa nghĩ tới lại phải trở về những tháng ngày đáng sợ đó, toàn thân cô ta rét run!
Không, ai cũng không thể ngăn cản cô ta hướng tới cánh cửa hạnh phúc!
Anmi không nhờ vả được, cô ta có thể chết, Tô Hoa Nam ngăn cản cô ta, cô ta cũng muốn anh ta chết!
Đêm khuya đen nhánh, sân phơi không người, hai mắt cô gái tóc dài lộ ra hung ác như sói, ngay cả sao cũng sợ trốn vào chỗ sâu trong tầng mây.
***
Sáng sớm trời trong nắng ấm, Đoan Mộc Mộc nhìn xe đưa hai đứa bé rời đi, xoay người đi vào trong nhà.
“Thím Hà, cháo tổ yến hầm cách thủy xong chưa?” Cô đi vào phòng bếp.
“Được rồi, được rồi… Tôi đều bỏ vào trong hộp giữ nhiệt” Thím Hà cười, đem cháo tổ yến đưa tới, “Phu nhân chuẩn bị đưa vào cho tiên sinh à?”
Đoan Mộc Mộc gật đầu, “Đúng vậy, anh ấy bị thương nặng như vậy, phải bồi bổ tốt một chút!”
“Phu nhân thật là có lòng, tiên sinh cưới được cô thật là có phúc lớn.” Thím Hà tán thưởng.
Trái tim Đoan Mộc Mộc đắng chát, hiện tại anh cũng chẳng nhận ra mình, thậm chí mỗi lần cô đưa cơm cho anh, anh mặc kệ ánh mắt của cô có bao nhiêu thiết tha, cũng không nhìn cô lâu một lần.
Suy nghĩ một chút, cô đã cảm thấy dưới chân bước giống như nặng ngàn cân, nhưng dù là như thế, cô cũng sẽ không buông tha, cô tự nhủ anh bị thương là vì cô, bất luận hiện tại anh có nhận ra mình hay không, cô đều sẽ chăm sóc anh thật tốt.
“Phu nhân, tôi giúp cô gọi xe nhé?” Thím Hà thấy cô ngẩn người thì cất tiếng hỏi.
“Làm phiền thím Hà rồi!” Đoan Mộc Mộc xách theo cháo tổ yến đi ra ngoài.
Cô đổi giầy, đang chuẩn bị ra cửa, liền nghe thấy điện thoại trong nhà vang lên, thím Hà chạy tới nghe, sau đó nói, “Phu nhân, điện thoại tìm cô!”
“Tôi?” Đoan Mộc Mộc sững sờ, đi trở về nghe điện thoại.
Âm thanh xa lạ truyền đến từ đầu kia điện thoại ––
“Xin chào, tôi là đội trưởng đội cảnh sát giao thông, tối hôm qua nội thành xảy ra một tai nạn giao thông nghiêm trọng, trong đó có một chiếc xe hiệu là *** xe bị rơi xuống vách núi, trước mắt người bị thương đã đưa đi bệnh viện, chúng tôi tra được chủ xe là Tô Hoa Nam…”
Cạch ––
Hộp giữ nhiệt trong tay Đoan Mộc Mộc rơi trên mặt đất, sau đó cô chẳng nghe vào cái gì!
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao Tô Hoa Nam bị tai nạn xe cộ?
Đoan Mộc Mộc chạy tới bệnh viện thì Lãnh An Thần cũng ngồi xe lăn chờ ở cửa phòng mổ, lần đầu tiên anh chủ động mở miệng nói chuyện với cô, “Cô đừng khóc, không giúp được gì cho chú ta đâu.”
Mặc dù là lời lạnh lẽo, nhưng ít nhất anh đã bắt đầu để ý mình, Đoan Mộc Mộc nhẫn nhịn bi thương, cùng anh một chỗ lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Ba giờ sau.
Bác sĩ đi ra từ trong phòng giải phẫu, gương mặt nặng nề, chỉ nói một câu, “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”
Bịch!
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trời đất trước mắt vụt qua, cả người cô cũng mềm nhũn.
Một tuần lễ đã qua, Đoan Mộc Mộc vẫn không thể tiếp nhận được tin Tô Hoa Nam đã chết, cô luôn ngẩn người, một mình ngẩn người nhìn bầu trời.
Ngoài phòng bệnh, bốn đôi mắt nhìn chằm chằm cô đờ đẫn trong phòng bệnh, mỗi người có tâm tư riêng, Tần Quỳnh nhìn Lãnh An Thần, mắt phượng thu lại, nhẹ nhàng mà nói ra, “Em nghe nói Tô Hoa Nam hình như là mối tình đầu của cô ta, cũng khó trách cô ta đau lòng như thế.”
Lãnh An Thần không nói lời nào, ngón tay buông xuống đã từ từ buộc chặt, chẳng biết tại sao, nghe thế thì trong lòng anh cực kỳ căm tức, thậm chí là phiền não.
“An Thần, anh đừng đứng lâu, bác sĩ nói hiện tại thân thể anh vẫn chưa khỏe, em đỡ anh đi về nghỉ ngơi nhé!” Tần Quỳnh thấy sắc mặt anh âm trầm, biết mục đích của mình đã đạt được.
Lãnh An Thần nghỉ ngơi một tháng ở trong bệnh viện, mà Đoan Mộc Mộc bởi vì sinh non hơn nữa chịu đả kích Tô Hoa Nam qua đời, cũng vẫn ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, nhưng cô và Lãnh An Thần trao đổi giới hạn vào một ngày anh tỉnh lại, còn có ngày Tô Hoa Nam cấp cứu.
“An Thần, anh muốn ăn cái gì, em bảo người làm trong nhà đưa tới cho anh” Mấy ngày này, Lãnh An Thần đều do Tần Quỳnh chăm sóc, cô ta nghiễm nhiên thành nửa nữ chủ nhân nhà họ Lãnh.
“Không cần” Lãnh An Thần ngắt lời cô ta, “Anh muốn về nhà!”
Tần Quỳnh sững sờ, “An Thần, thân thể của anh…”
“Thân thể của anh tự anh rõ ràng” Lãnh An Thần ngắt lời cô ta, sau đó lại nói, “Chẳng lẽ em hi vọng anh ở trong bệnh viện cả đời?”
Một câu nói làm Tần Quỳnh nghẹn không nói được lời nào, cô ta chỉ có thể theo mệnh lệnh của anh gọi Đỗ Vấn tới.
“Đón phu nhân về” Đỗ Vấn tới, Lãnh An Thần mở miệng nói một câu, ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tần Quỳnh.
“An Thần, làm sao anh đón cô ta xuất viện?” Tần Quỳnh luống cuống, không nhịn được hỏi.
Anh nhìn hướng cô ta, “Không thể đón sao? Bây giờ trên danh nghĩa cô ấy là vợ anh!”
Đỗ Vấn nhìn sắc mặt Tần Quỳnh trướng thành gan heo, tâm tình thật tốt, trong khoảng thời gian này nhìn bộ dạng của Tần Quỳnh, anh ta cực kỳ não, chỉ là không thể nói, bây giờ nghe Lãnh An Thần mở miệng, vội vàng phụ họa, “Tổng tài nói rất đúng, tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho phu nhân ngay bây giờ.”
Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần cùng nhau về nhà, bọn họ vừa vào cửa nhà, thím Hà liền dẫn người giúp việc ra nghênh tiếp, hơn nữa mở miệng kêu một tiếng tiên sinh phu nhân, Lãnh An Thần hiển nhiên vô cùng không thích ứng với tất cả, chân mày nhíu thật chặt.
Cái nhà này anh sống nhiều năm, anh cũng không xa lạ, nhưng khi nhìn người làm nữ chăm sóc như lúc mới sinh khiến anh cực kỳ không vui, “Các người không cần phải để ý đến tôi…tôi muốn ở một mình” Anh nói ra những lời này, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, một mình lên lầu.
Lầu hai, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt tất cả đều xa lạ so với trong trí nhớ, rèm cửa sổ trước xanh đậm xen lẫn hiện tại biến thành màu nhạt, mang theo ấm áp của con gái.
Trong phòng tắm, mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ đặt ở bồn rửa mặt, trong tủ quần áo càng treo đủ loại quần áo của phụ nữ, từ nội y đến thứ khác, mỗi một dạng đều xa hoa lại hào phóng, hơn nữa đều là phong cách anh thích.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt Đoan Mộc Mộc, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết cô gái kia thật sự là vợ anh, trải qua mấy ngày nay, anh và cô mặc dù giống như hai khối băng, nhưng tim của anh có lẽ đã từ từ đón nhận sự thật này.
Chỉ là, anh không hiểu mình rõ ràng yêu Tần Quỳnh, làm sao có thể cưới cô chứ?