Cực kỳ vui mừng, sau yêu, bọn họ ôm chặt nhau, nghĩ đến chuyện anh tìm mình, Đoan Mộc Mộc tranh thủ thời gian giải thích, “Tối hôm nay em đi thăm bọn trẻ, cho nên…”
Ngón tay của anh đè ở trên môi cô, “Anh biết rõ!”
Anh biết?
Lúc Đoan Mộc Mộc nghi hoặc liền nghe anh nói, “Thật xin lỗi, bây giờ chỉ có thể uất ức em và con, cho anh thêm chút thời gian, không cần quá lâu!”
Đối với lời nói của anh, cô luôn không được phép đắn đo, nhưng cô tin anh, gật đầu một cái, Đoan Mộc Mộc ôm eo anh, vùi mặt ở ngực anh, nghe nhịp tim anh thình thịch, không nhịn được nói, “An Thần, em yêu anh!”
Bây giờ mặc dù phần yêu này để khiến cô đau, khiến cô khổ sở, nhưng cô phát giác càng như vậy mình càng không thể rời bỏ anh.
Lãnh An Thần ôm cô chặt hơn, nụ hôn cực nóng lần nữa từ tóc cô một đường thẳng xuống dưới, cuối cùng đụng môi cô, “Anh nghĩ, anh cũng vậy…”
Hình như không ngờ tới anh sẽ nói như vậy, Đoan Mộc Mộc kích động không phân biệt được, nhìn ánh sáng trong mắt cô lấp lánh, anh gật đầu một cái, “Mặc dù anh không nhớ rõ em nhưng em luôn ở nơi này!”
Anh cầm lấy tay cô đi tới ngực, đó là nơi trái tim anh đập, từng phát từng phát mạnh mẽ đanh thép, giống như lời nói thâm tình của anh.
Đoan Mộc Mộc đầu tiên là khiếp sợ, tiếp đó chính là vui sướng, cô kích động ôm lấy anh, hôn anh, “An Thần…”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ của cô rực rỡ như hoa, môi cô mềm mại như bông, còn có thân thể cô càng giống như anh túc, để cho anh lại rục rịch chộn rộn.
“An Thần, đừng…” Cô khước từ anh, lặp lại vận động thật quá mệt mỏi.
Thế nhưng anh lại cầm lấy tay cô, ngậm vành tai mượt mà của cô, “Nhưng anh muốn!”
Ba chữ bá đạo lại bao hàm dịu dàng, làm cô không nói ra gì khác, chỉ có thể nhắm mắt lại, cùng nhau trầm luân theo tiết tấu của anh!
Ánh trăng đêm êm dịu, một phòng cảnh xuân, kiều diễm không ngừng.
“An Thần, đừng, em thật sự quá mệt mỏi…” Khi anh tiếp tục lặp lại, như đứa bé ăn kẹo ngọt ngào không biết thoả mãn thì Đoan Mộc Mộc cũng không chịu nổi nữa.
Anh không nói, chỉ tiếp tục động tác, toàn thân Đoan Mộc Mộc mềm yếu như bùn, ngay cả mí mắt cũng sắp không nâng nổi, mà người đàn ông vẫn còn phấn chấn tinh thần, Đoan Mộc Mộc bi phẫn ở trong lòng, tại sao chứ?
Cô mệt mỏi thành ra như vậy rồi, anh không có lý do còn không biết mệt mỏi như vậy chứ!
“Lãnh An Thần, có phải anh uống thuốc hay không?” Trong đầu chợt thoáng qua cái gì, cô không khỏi hỏi ra.
Anh dừng lại động tác trên người cô, sau đó khẽ cau mày, “Uống thuốc gì?”
Nhìn dáng vẻ anh mờ mịt, Đoan Mộc Mộc biết anh nhất định không có, nhưng nếu không uống thuốc thì anh không có lý do hưng phấn như vậy! Nhắm mắt lại, cô kề mặt ở ngực anh, “Chính là loại thuốc có thể khiến người ta như vậy một đêm không ngừng không nghỉ.”
Anh cười ha ha, tiếng cười kia cực kỳ mị hoặc trêu chọc ở trong bóng đêm yên lặng, “Anh uống thuốc, nhưng thuốc kia là em!”
Cô trợn to mắt, liền nghe anh nói không đàng hoàng, “Hương vị của em thật ngon, hữu hiệu hơn so với bất kỳ thuốc kích tình nào!”
“A…” Cô thẹn thùng không thôi, đầu lập tức chui vào trong ngực anh, không bao giờ chịu nhấc ra nữa.
Trời sáng, Lãnh An Thần mở mắt ra, mà cô gái nhỏ trong ngực anh đang ngủ say nồng, tối hôm qua anh thật sự có chút phóng túng mình, cuối cùng muốn cô bốn lần, nghĩ đến cô tố cáo, khóe môi anh nhẹ nhàng nâng lên.
Thân thể cô như bạch ngọc, phía trên hiện đầy dấu vết lớn nhỏ anh lưu lại, nhưng mà một chút đều không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại nhìn cực kỳ đẹp mắt, giống như là hồng mai nở rộ trong trời đầy tuyết.
Cúi đầu hôn cái miệng nhỏ bị anh dày vò đến sưng đỏ, anh mới nhẹ nhàng rút người ra, nhưng một nháy mắt, cô lại bò tới, hình như không bỏ được anh rời đi.
Thật ra thì anh làm sao muốn rời khỏi cô, nhưng nếu muốn ở cùng nhau, cũng chỉ có thể hạ quyết tâm ác độc tạm thời biệt ly, bởi vì chỉ có giải quyết từng người mơ ước bọn họ hạnh phúc, anh và cô mới có thể vĩnh viễn không bị quấy rầy.
“Ngoan, buông tay!” Anh nhẹ nhàng thì thầm, lần nữa lấy tay cô ra.
Có lẽ là nghe được, cô không vui nhíu nhíu lông mày, vô cùng phối hợp lật người ngủ tiếp.
Chỗ eo cô có cái chữ Thần lộ rõ dưới đáy mắt anh, ánh mắt anh tối sầm lại, cúi đầu hôn lên, “Em yêu, em là của anh!”
***
Trong bệnh viện.
Tần Quỳnh nhìn thuốc trong lòng bàn tay Lãnh An Thần, gương mặt sầu khổ, cô ta thật sự ăn không vô nữa, theo lượng thuốc gia tăng theo từng ngày, phản ứng của cô ta càng ngày càng rõ ràng, trước còn nôn mửa, hai ngày nay đã bắt đầu rụng tóc rồi, nhìn mái tóc xinh đẹp của mình càng ngày càng ít, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng, cô ta lại không dám uống nữa.
“An Thần, em cảm giác tốt hơn nhiều, thuốc này có thể không uống hay không?” Cô ta thử hỏi.
Lãnh An Thần bỏ qua cầu khẩn trong mắt cô ta, mở miệng, “Em đã nói là tốt hơn nhiều, vậy chứng minh rõ rệt hiệu quả thuốc này, làm sao có thể không uống?”
Câu nói đầu tiên bác bỏ cô ta, người đàn ông này không hổ là bá chủ trên thương trường, không có người nào có thể nói lại anh!
“Nhưng phản ứng của thuốc này quá mạnh, em không chịu nổi!” Tần Quỳnh chỉ có thể nói thật.
“So với có thể sống, chịu khổ một chút thì sợ cái gì?” Tròng mắt đen nhánh của Lãnh An Thần nhìn chằm chằm cô ta, giống như là hai hố sâu, hút cuốn cô ta luân hãm, “Hơn nữa, không phải em muốn ở cùng anh sao? Đó chính là phải có một thân thể tốt!”
Tần Quỳnh nghe nói như thế, trong mắt thấp thoáng nước mắt trong suốt, “An Thần, anh đang dụ dỗ em ư?”
Anh dừng lại, nhìn cô ta đưa tay vén cổ áo của anh lên, một bên cổ rõ ràng có vết tím, cô ta biết vậy là cái gì, “Anh căn bản cũng chưa thành tâm, anh vẫn ở cùng cô ta…”
Giọng nói của cô ta mang theo tiếng khóc nức nở, thật khẽ!
Lãnh An Thần bắt được tay cô ta, kéo ra, “Anh là đàn ông, anh có nhu cầu sinh lý bình thường…”
“Em có thể cho anh!” Tần Quỳnh ôm hông anh, “An Thần, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào em cũng có thể cho anh!”
Không ngờ cô ta sẽ nói ra như vậy, chẳng biết tại sao, lại khiến Lãnh An Thần cảm thấy cô ta chẳng biết xấu hổ, nhưng hiện tại anh không thể biểu hiện ra, chỉ đành phải cố làm bất đắc dĩ nói, “Nhưng thân thể của em… Tần Quỳnh, anh thương yêu em mới có thể không động vào em…em hiểu không?”
Lại để cho cô ta nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn không cam lòng, vừa nghĩ tới anh và Đoan Mộc Mộc liều chết triền miên ở trên giường, cô ta đã cảm thấy đáy lòng có rắn độc bò khắp nơi, từng tấc gặm nhắm tim cô ta, “Không, em không sao… An Thần, em không muốn anh đụng cô gái khác, anh chỉ có thể là của em!”
Âm thầm hít một hơi, anh nắm chặt tay cô ta, “Vậy thì ngoan ngoãn uống thuốc, em khỏe rồi, chúng ta có thể ở chung một chỗ!”
“Không, em không uống!” Tần Quỳnh cũng khó lay chuyển, “Anh căn bản không thành tâm, anh đang gạt em!”
Mặt Lãnh An Thần bỗng nhiên trầm xuống, “Rốt cuộc muốn anh làm sao mới tính là có lòng thành? Anh bận rộn thế nào thì em cũng biết, mà mỗi ngày anh đều giành ra chút thời gian tới đây cho em uống thuốc, trị liệu… Thậm chí có thể ở cùng em lâu hơn, anh đem hội nghị cùng chuyện công tác sắp xếp vào ban đêm, anh vì em mà làm đến bước này, em lại còn nói anh không thành tâm?”
Anh hình như giận thật, một tay hất cô ta ra, sau đó đem viên thuốc trong lòng bàn tay vung ra mặt đất, “Em đã không muốn uống, em một lòng muốn chết, vậy tùy theo mong muốn của em, nhưng anh nhắc nhở em, đừng gọi điện thoại cho anh, đừng để anh phải nhìn thấy em nữa, coi như em chết, cũng chết xa một chút!”
Nói xong, anh nắm y phục của mình lên chuẩn bị rời khỏi, lúc này Tần Quỳnh luống cuống, vội vàng đứng lên ôm chặt lấy Lãnh An Thần, vừa khóc vừa nói, “An Thần, đừng đi, đừng đi… Em uống, em uống còn không được sao?”
Lãnh An Thần không nói, Tần Quỳnh nhanh chóng buông anh ra, chạy đến mặt đất, đem những viên thuốc tán lạc nhặt từng viên một lên, sau đó nắm cốc nước ngửa đầu uống toàn bộ.
“An Thần, em uống, em uống tất cả rồi… Anh đừng đi!” Tần Quỳnh hèn nhát nhìn anh.
Anh trầm mặc như trước, Tần Quỳnh đành phải chạy tới, túm lấy anh, nhẹ cầu xin, “An Thần, về sau em không bao giờ náo loạn nữa, cũng không tùy hứng, chỉ cần anh đừng rời khỏi em… Em không thể không có anh!” Cô ta ôm lấy anh, mặt vùi sâu vào ngực anh, nước mắt lạnh lẽo thấm vào áo sơ mi mỏng manh, dính trên da thịt anh.
Sau một lúc lâu, Lãnh An Thần rốt cuộc chậm rãi nâng tay lên, nâng mặt cô ta lên, nhìn nước mắt từ khóe mắt cô ta không ngừng chảy ra, anh thở dài một tiếng, “Tần Quỳnh, anh cũng biết rõ thuốc này làm em rất khó chịu, nhưng chỉ vì bệnh của em, anh cũng không có cách nào… Kiên trì chút nữa được không?”
Tần Quỳnh đã không dám nói gì nữa, chỉ đành phải gật đầu.
“Lúc này mới ngoan, uống thuốc, mau về giường nằm!” Lãnh An Thần săn sóc ôm cô ta đến bên giường, sau đó tỉ mỉ kéo tốt chăn cho cô ta.
Nhìn bộ dạng anh săn sóc, Tần Quỳnh kéo tay anh, “An Thần, thật ra thì em vẫn sợ…”
“Hả?” Anh nhíu chân mày lại.
Tần Quỳnh cắn chặt lấy môi, cho đến cánh môi tái nhợt không còn máu, cô ta mới mở miệng, “Em sợ anh không cần em!”
“Tần Quỳnh…”
“An Thần, anh hãy nghe em nói hết, em biết rõ bây giờ anh vì em mà hy sinh rất nhiều, nhưng em sợ có một ngày anh đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia, sau đó không cần em nữa!” Trong mắt Tần Quỳnh lóe lên sợ hãi, hôm nay cô ta lại nhấn mạnh chuyện này, hình như có mục đích khác, Lãnh An Thần không phải đứa ngốc, anh đương nhiên cảm thấy.
“Vậy em muốn anh làm sao mới có thể an tâm?” Anh nhẹ hỏi.
Tần Quỳnh lắc đầu, bộ dáng kia giống như đang nói cô ta không dám nói.
“Nói đi, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em!” Lãnh An Thần cam kết, anh muốn nhìn xem cô gái này rốt cuộc còn có ý định gì.
“Vậy, vậy không cho phép anh tức giận!” Tần Quỳnh vẫn còn thăm dò.
Từ trước đến giờ Lãnh An Thần vẫn không có kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống, thấy anh như vậy, Tần Quỳnh vội vàng nói, “Em…em muốn đính hôn cùng anh!”
Lời vừa nói ra, trong tròng mắt Lãnh An Thần chợt lóe, “Nhưng bây giờ anh còn có hôn ước!”
“Em biết rõ” Tần Quỳnh rủ mí mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, “Không phải bây giờ anh quên cô ta sao? Không bằng cho cô ta khoản tiền, các người ly hôn, sau đó chúng ta liền…”
Cô ta nói không được, bởi vì một luồng khí cực lạnh đã thông qua không khí truyền đến cô ta, Tần Quỳnh chỉ cảm thấy lạnh, giống như chung quanh cũng phá tan, có gió đang không ngừng thổi hướng cô ta…
“An Thần, em thật sự quá sợ mất anh!” Một hồi lâu, cô ta mới giải thích.
“Em cảm thấy anh làm như vậy thích hợp ư? Người bên ngoài sẽ nhìn anh thế nào?” Lãnh An Thần cũng không có nổi giận giống như trong tưởng tượng của cô ta, ngược lại vô cùng bình tĩnh hỏi cô ta.
Lá gan của Tần Quỳnh lớn hơn một ít vì bình tĩnh của anh, “Vậy bắt được nhược điểm của cô ta…”
Đột nhiên ý thức được mình nói nhiều, Tần Quỳnh vội vàng im lặng, trái tim nhất thời nhảy loạn, cô ta cực kỳ cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy hô hấp cũng đều hứng chịu áp bức.
Kỳ thực vừa rồi ý trong lời nói của anh rõ ràng chính là đồng ý đề nghị của cô ta, chỉ cần lý do thích hợp ly hôn cùng cô gái kia thôi, cô ta gấp gáp cái gì?
Đáng chết!
Quá nóng lòng, dám nói lời này!
“An Thần, thật ra thì em không có gì ý gì khác, là…” Cô ta còn muốn tìm kiếm lý do tồi tệ giải thích cái gì, cũng vào lúc này, điện thoại Lãnh An Thần vang lên, anh rút tay ra, đứng dậy đi nghe điện thoại.
Nhìn bóng dáng anh đi ra phòng bệnh, quả đấm của Tần Quỳnh đánh vào trên chăn, cô ta quá nóng vội, chỉ nhìn phản ứng của anh, hình như cũng không có nghe ra cái gì? Có điều coi như anh nghe ra, giống như cũng không có ý ngăn lại, có phải là anh ngầm cho phép hay không?
Một tia hân hoan tràn qua trái tim, Tần Quỳnh chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt xán lạn ngời ngời.
Lúc Lãnh An Thần trở lại, cũng không nói gì, mà rót cho cô ta cốc nước, “Uống nước nghỉ ngơi đi!”
Có sai lầm lúc trước, Tần Quỳnh cũng quyết định câm miệng, cô ta ngoan ngoãn uống nước sau đó nằm xuống, Lãnh An Thần mở laptop mình mang tới ra, bắt đầu chuyên tâm tiến vào trạng thái làm việc.
Khi anh bận rộn, Tần Quỳnh len lén đánh giá anh, cho đến khi mình bất tri bất giác ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, cô ta mơ hồ nghe được giọng nói gọi điện thoại, khẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy Lãnh An Thần vừa gõ máy vi tính vừa nói, “Mạc tổng yên tâm, CASE này là tôi tự mình theo, nếu ông không yên tâm, tôi có thể print screen cho ông xem, tôi đang làm đấy…”
Tay Tần Quỳnh đặt ở dưới nắm chặt lại, trước Lý Hạ Đằng vẫn bảo cô ta tìm cách lấy được phương án CASE Lãnh An Thần làm gần đây, cô ta vẫn không có cơ hội, bây giờ nghe được, hình như chính là cái này.
Đuôi lông mày hiện lên ý cười, thật là đi mòn giày sắt tìm không được, bây giờ có được mà chẳng tốn công sức!
Cúp điện thoại, Lãnh An Thần ngắm nhìn người trên giường, chỉ thấy cô ta vẫn duy trì tư thế ngủ lúc trước, nhưng trong đôi mắt anh lại có ánh sáng lạnh lóe lên.
Những ngày tiếp theo, ban ngày mỗi ngày Đoan Mộc Mộc căn bản không thấy được Lãnh An Thần, nhưng trời vừa tối, anh sẽ muốn cô không ngừng không nghỉ, làm hại cô mỗi ngày đều muốn ngủ tới khi trời phơi ba sào mới rời giường.
Nhận được điện thoại của Khang Vũ Thác, cô còn vùi ở trên giường, nghe giọng cô lười biếng, Khang Vũ Thác nhạo báng, “Em là heo sao?”
Đoan Mộc Mộc kêu la, “Anh mới là heo! Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có, muốn hỏi em tốt không?” Từ lần trước ở phòng ăn cô bị Lãnh An Thần mạnh mẽ mang đi, anh vẫn không yên lòng, nhưng lại không dám tùy tiện gọi điện thoại, e sợ vại dấm lớn đó đối với cô không tốt.
“Khá tốt!” Đoan Mộc Mộc hồi tưởng lại dịu dàng mà Lãnh An Thần đối với mình, trên mặt hiện lên hạnh phúc.
Hai chữ ngắn ngủn, cũng làm cho Khang Vũ Thác cảm thấy cái gì, anh cười khổ, “Chỉ cần anh ấy không gây khó dễ với em là tốt rồi!”
“Không có!” Đoan Mộc Mộc đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời bên ngoài đẹp không cách nào hình dung, “Đúng rồi, tôi đang có chuyện tìm anh!” Đoan Mộc Mộc nhớ tới chuyện Quan Tiểu Ưu nhờ mình, vội vàng mở miệng.
“Nói đi, hiếm khi Lãnh phu nhân có thể sử dụng anh” Khang Vũ Thác rất sảng khoái mở miệng.
“Vũ Thác, anh đừng xưng hô như vậy với tôi, vẫn gọi tôi là Mộc Mộc, được không?” Đoan Mộc Mộc cảm giác Khang Vũ Thác gọi mình là Lãnh phu nhân thì có ý vị châm chọc.
“Chẳng lẽ em không phải sao?” Khang Vũ Thác hỏi ngược lại khiến Đoan Mộc Mộc nhất thời im lặng, đại khái cũng cảm thấy mình hơi quá, anh vừa cười nói, “Được, nữ sĩ Đoan Mộc Mộc, có chuyện gì em cứ phân phó!”
Đoan Mộc Mộc dựa bệ cửa sổ, một tay đưa ra ngoài cửa sổ, cảm thụ ánh mặt trời âu yếm, “Không phải Vương Lực Hoành muốn tới nơi này biểu diễn ư? Bạn tôi là Quan Tiểu Ưu là fan trung thành của anh ta, muốn có vé phiếu tiếp xúc thân mật cùng thần tượng.”
Mặc dù Khang Vũ Thác là diễn viên minh tinh, nhưng cho tới bây giờ diễn cùng hát đều không phân biệt, cô tin tìm anh nhất định có thể.
Bên kia Khang Vũ Thác cũng không có lập tức đáp lại, Đoan Mộc Mộc cho là có khó khăn, vội vàng nói, “Nếu bất tiện cho anh, vậy thì thôi…”
“Không phải!” Không đợi cô nói xong, Khang Vũ Thác liền cắt đứt, “Anh ta thật đúng là cho anh mấy vé, chẳng qua anh nghĩ em cũng có thể đến!”
“Tôi?” Đoan Mộc Mộc cười, “Này không tốt lắm đâu!”
Thật ra thì cô cũng thích Vương Lực Hoành, ai bảo người ta đẹp trai như vậy, là trai đẹp, mỹ nữ cũng thích, đúng không!
“Không có gì không tốt” Khang Vũ Thác xem như cô đồng ý, “Ngày đó anh sẽ liên lạc với em.”
“Được, cám ơn!” Đoan Mộc Mộc không ngờ không chỉ giúp Quan Tiểu Ưu lấy được vé, mình cũng có thể đi theo xem một lần cho thỏa.
Ở bên kia Khang Vũ Thác cười hai tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Ngày biểu diễn, Đoan Mộc Mộc nhận được điện thoại của Khang Vũ Thác, cô lôi Quan Tiểu Ưu đi cùng nhau.
“Khang, Khang Vũ Thác…” Trong nháy mắt thấy đại minh tinh, Quan Tiểu Ưu liền xù lông thét chói tai, chỉ là Đoan Mộc Mộc bụm miệng cô ấy lại rất nhanh.
“Ngươi nhóc thanh điểm, không thấy anh như vậy ăn mặc ư, chính là không muốn bị người nhận ra!” Đoan Mộc Mộc nhỏ giọng nhắc nhở Quan Tiểu Ưu.
Cô ấy dùng một đôi mắt hoa si nhìn chằm chằm Khang Vũ Thác nửa ngày, sau đó giận dữ dậm chân, “Hôm nay thật là có lời, không chỉ thấy được Hoành oppa, còn gặp được Vũ Thác, thật là quá, quá kích động.”
Quan Tiểu Ưu chính là như vậy, Đoan Mộc Mộc hết cách rồi, hướng về phía Khang Vũ Thác cười mỉa hai tiếng, dùng môi ngữ nói một câu: ngại quá!
Khang Vũ Thác dùng phương thức giống cô đáp lại: không sao, bị người thích là chuyện hạnh phúc!
Hai người nói xong, liền không nhịn được cười ha ha.
Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, Đoan Mộc Mộc cùng Quan Tiểu Ưu còn có Khang Vũ Thác ba người ngồi ở chỗ khách quý, phải biết chỗ ngồi này phải là nhân vật rất quan trọng mới có tư cách ngồi, Quan Tiểu Ưu hưng phấn không thôi.
“Thế nào còn chưa bắt đầu, thật sốt ruột!” Quan Tiểu Ưu xoa xoa tay, bộ dáng không thể chờ đợi.
Đoan Mộc Mộc không để ý tới cô, liền nghe cô nói, “Mộc Mộc, cậu nói xem lát nữa tớ có cần đi lên tặng anh ấy bó hoa không?”
“Không bằng tặng nụ hôn!” Đoan Mộc Mộc cười cô.
“Tốt, tốt… Đến lúc đó cậu nhất định phải dùng di động chụp cho tớ!” Quan Tiểu Ưu hứng phấn.
Mặc dù buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, người xem đã đến gần như đông đủ, nhưng rất kỳ quái, bên cạnh Đoan Mộc Mộc còn hai vị trí trống, phải biết buổi diễn này, vé rất khó mua được, sao còn chưa có ai ngồi?
Đoan Mộc Mộc buồn bực hết sức, liền nghe Quan Tiểu Ưu thét một tiếng kinh hãi, Đoan Mộc Mộc theo phương hướng tay cô ấy chỉ nhìn sang, có một nam một nữ hướng bọn họ đi tới, mặc dù ánh đèn rất tối, nhưng chỉ cần một cái, Đoan Mộc Mộc thấy được người đàn ông kia ––
Cô chỉ cảm thấy hô hấp nhất thời bị người đoạt đi!