Chuyện đã giải thích rõ ràng, cô còn chưa chịu tha thứ cho anh sao?
Cô đến tột cùng muốn anh làm thế nào đây?
Cái loại cảm giác không cách nào nắm trong tay khiến Lãnh An Thần phát điên, cũng làm cho anh sợ, anh hôn tăng thêm sức lực, cánh môi như hoa của cô cơ hồ bị anh vò nát, nhưng chân chính bể chính là lòng của cô.
Tất cả không cam lòng cuối cùng chỉ có thể hóa thành bất đắc dĩ, anh buông cô ra, thô thở gấp rơi vào chóp mũi cô, âm thanh đục ngầu, lộ ra khổ sở đè nén, “Đến tột cùng em muốn thế nào đây hả?”
Đoan Mộc Mộc chậm rãi nâng con mắt lên, đáy mắt đen nhánh đều tối, không nhìn ra gợn sóng, hoàn toàn không nhìn ra là mới bị người hôn qua.
“Hôn xong chưa? Hôn xong rồi liền thả tay.” Âm thanh của cô lạnh như vậy, lạnh tựa như mùa đông khắc nghiệt, không có một chút nhiệt độ.
Anh chỉ cảm thấy tất cả lời muốn nói nhất thời đều cắm ở trong cổ họng, như ăn phải xương cá, Đoan Mộc Mộc thấy anh không hề cử động, giơ tay lên đẩy anh, thân thể từ bên cạnh anh sát qua, cuối cùng anh không muốn buông ra như vậy, một tay bắt được cô.
Cô trừng, đáy mắt u ám lập tức lóe ra tức giận, “Buông tay!”
Anh không thể thả tay, nếu như thả, chỉ sợ cũng không có cơ hội cầm nữa.
Cô gái này giống như là cát chảy trong tay, luôn để cho anh cầm, lần này loại cảm giác này càng sâu, Lãnh An Thần thật sợ.
Đoan Mộc Mộc bị anh túm đến lảo đảo, cô cho rằng anh chỉ muốn túm vào trong xe mang đi, “Buông tôi ra, tôi chính là có chết cũng sẽ không trở về với anh…”
Bịch!
Thân thể cô bị anh quăng vào trong xe, Đoan Mộc Mộc cảm giác cái đầu đụng phải kính xe, đau đến trong mắt cô có kim tinh náo loạn, lúc cô giùng giằng muốn đứng dậy, cũng cảm giác trên người nặng hơn, mà cửa xe sau lưng đã đóng thật chặt.
“Anh… anh muốn làm gì? Lãnh An Thần, anh, không cần cầm thú, không cần… Ưmh…”
Lời của cô còn chưa nói hết liền bị nụ hôn rơi xuống cắt đứt, không có chút dịu dàng, chỉ có kinh hãi.
Bàn tay to của anh bắt đầu xé rách y phục của cô, cô có thể cảm thấy nơi bụng giống như có chày sắt cứng, cô hiểu anh muốn làm gì.
Anh muốn ở trong xe muốn cô sao?
Đây chính là ban ngày ban mặt, hơn nữa còn ở ven đường thỉnh thoảng có người qua lại, tại sao anh có thể?
Cho dù Đoan Mộc Mộc bình tĩnh nữa, giờ phút này cũng bình tĩnh không được, cô liều mạng giãy giụa, dùng hết toàn lực đánh anh, nhưng anh tựa như tảng đá lù lù bất động từ trên trời giáng xuống.
Lãnh An Thần cũng điên rồi, bị cô ép điên, anh oai phong trên thương trường cho tới bây giờ đều là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng đang đối mặt với cô gái nhỏ này, anh luôn chịu bó tay.
Anh điên cuồng hôn, đi tới ngực của cô, Đoan Mộc Mộc muốn tách khỏi, nhưng cũng không có hơi sức, anh là đàn ông, cô thế nào cũng không chống cự lại anh, chỉ có thể buông tha.
“Lãnh An Thần, anh lấy đi, tốt nhất một lần muốn xong.” Thời khắc tuyệt vọng, cô nhắm mắt lại mở miệng.
Người hôn cô ngẩn ra, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt của cô, màng che xe ở phía ngoài ánh mặt trời, mặt của cô ở trong tối vẫn là trắng bệch sầm người, một đôi mắt không biết nhìn về phía nào, cũng không có một chút tiêu cự, cô như vậy thuộc về lạnh nhạt.
Tại sao cô có nét mặt này?
Anh thích gương mặt giương nanh múa vuốt của cô, thích cô quật cường lại khả ái, duy chỉ có không thích như vậy…
Anh không phải là không hiểu câu nói này của cô là tuyệt vọng, nhưng chính sự tuyệt vọng của cô cũng để cho anh tuyệt vọng theo.
Lần này cô thật muốn cùng anh cầu thuộc về cầu đường thuộc về đường sao?
Anh không muốn!
“Lời này là em nói, một hồi không cần cầu xin tha.” Anh đau cực kỳ ngược lại còn cười, tay nhè nhẹ vuốt ve gương mặt mềm nhẵn như tơ, trong mắt cũng là dâng lên ánh lệ, “Em vẫn còn là vợ của anh, nên có nghĩa vụ thỏa mãn anh.”
Lời anh vừa dứt, liền hung hăng hôn cô, ngậm chặt môi cô, mút lại hút, mùi vị đó chính là hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Hôm nay Đoan Mộc Mộc mặc áo T–shirt cùng quần dài cao bồi, anh tốn ít sức lực liền đem quần của cô tuột đến chỗ đầu gối, thân thể mềm mại nhất thời nhất lộ ra trong không khí, mềm mại mà khô khốc, cũng cực kỳ mê người.
Lãnh An Thần cấm dục đã lâu rồi, chỉ một cái liếc mắt đánh vào thị giác đã khiến cho dục vọng của anh dâng lên, ngón tay chợt thẳng xâu mà vào ––
Thân thể của cô quá khô sáp, bị đâm như thế, đau làm cho Đoan Mộc Mộc cong người lên, miệng mới mở ra hô hào, nhưng lại bị nụ hôn của anh nuốt vào, chỉ có âm thanh nức nở nghẹn ngào chợt cao chợt thấp.
Có lẽ là cô quá bài xích anh, ngón tay Lãnh An Thần bị cô khít khao xoắn tê dại da đầu, cũng kích thích thần kinh của anh tốt hơn, có dòng điện theo đầu ngón tay tràn khắp tứ chi anh, cuối cùng cùng nhau tuôn hướng bụng của anh.
Nếu như nói lúc trước anh còn có lý trí, thế nhưng một khắc, anh cái gì cũng đều quên, chỉ có một ý niệm bồi hồi trong lòng, đó chính là muốn cô, cô là của anh, đời này đều là như thế.
Lãnh An Thần buông thả mình, động phát tiến vào ––
Đau quá!
Ngón tay của cô siết chặt ghế ngồi, ghế da thật sửng sốt vì bị móng tay cô lôi kéo, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, “Lãnh An Thần, anh khốn kiếp!”
Câu nói lỗ mãng xông vào lỗ tai anh, trong không gian này, để cho cô có loại bị cưỡng bức, cảm giác sỉ nhục dữ dội…
Cô nức nở nghẹn ngào chửi nhỏ, còn có nước mắt rơi xuống khiến Lãnh An Thần điên cuồng lạnh một giây, nhìn bộ dáng chịu hình của cô, anh mới biết mình thô bạo, nhưng quá muốn, căn bản không nhịn được.
Anh đang ở bên trong thân thể cô đụng hai cái, sau đó dừng lại, nâng mặt của cô lên, lần nữa chiếm lấy môi cô, tỉ mỉ hôn, giống như quỳ lạy, không còn hung ác lúc trước.
Bàn tay to của anh cầm tiểu bạch thỏ trước ngực cô vuốt ve, môi của anh ngậm dái tai cô, thân thể cô thuộc về anh, anh quen thuộc điểm nhạy cảm của cô, cho nên giờ phút này anh sẽ dạy cô buông lỏng.
Đoan Mộc Mộc kiệt lực bài xích anh làm cho mình rung động, nhưng chống cự mới biết, phát hiện căn bản không được, thân thể cô phản bội lòng cô dưới sự vuốt ve của anh, nếu như cô không phải gắt gao cắn môi, những âm thanh ngượng ngùng kia thiếu chút nữa liền bật thốt lên.
Anh nhìn thấy cô ẩn nhẫn, cảm thấy cô đè nén, Lãnh An Thần ghé bên tai cô thì thầm, “Bà xã, rõ ràng em rất muốn, thân thể của em rất thành thực, đừng rời khỏi anh…”
“Không thể nào!” Cô thở dồn dập quăng cho anh ba chữ, quật cường lại tùy hứng.
Lãnh An Thần thấy cô còn mạnh miệng, vì vậy cúi đầu, môi mềm mại ngậm hạt đào đã cứng rắn như đá trước ngực cô, nặng nề mút, nhất thời cô không ức chế được ngâm ra tiếng, “Ừ…”
Thân thể của cô rõ ràng động tình, nhưng trong lòng lại bài xích, cho nên càng khiến thân thể căng thẳng, thẳng xoắn đứt chính anh.
“Bà xã, em buông lỏng một chút, quá chặt, anh… anh không chịu nổi…” Lãnh An Thần không chịu nổi thì thầm.
“Vậy anh cút ra ngoài, đi ra ngoài…” Đoan Mộc Mộc đánh anh lần nữa, nhưng giờ phút này quả đấm như mưa rơi của cô lại như thuốc kích tình, làm cho anh càng muốn đụng chạm cô.
Mặc dù trên miệng nói cô không muốn, muốn anh đi ra ngoài, nhưng nơi thân thể kết hợp lại thấm ra mật dịch, càng ngày càng nhiều, như thủy triều không thể khống chế.
Lãnh An Thần biết cô thích ứng mình, vì vậy liền không hề đè nén nữa, anh siết chặt lấy eo của cô, ở trong không gian có hạn yêu cầu cô gái phía dưới, mỗi một cái đều giống như một lần cuối cùng, anh hận không thể đem chính mình dung nhập vào sâu trong cô.
“Mộc Mộc đừng rời khỏi anh…”
“Bà xã, cho anh thêm một cơ hội!”
…
Cho dù thân thể kết hợp thật chặt, nhưng anh vẫn không ngừng cầu xin cô, chỉ là đến cuối cùng cô đều đóng chặt đôi môi, không chịu cho câu trả lời.
Cao triều rất nhanh lại tới, hai người cùng nhau leo lên đám mây, anh đem nhiệt dịch của chính mình buông thả thật sâu, tựa hồ đang mong đợi cái gì.
Tất cả ngưng xuống, Đoan Mộc Mộc như con nít bị một lột sạch da, không có một chút hơi sức, chân khó khăn lắm rũ xuống xe ngồi xuống, biết rõ tư thế như vậy rất mắc cỡ, nhưng cô lại không có sức thu hồi.
Chân tâm nóng hừng hực, nhưng anh vẫn dừng ở bên trong thân thể của cô không chịu thối lui khỏi, Đoan Mộc Mộc nghe bên ngoài cửa xe tiếng cười người đi đường truyền tới, cũng không cầm được rơi nước mắt, để cho mắt đen cực kỳ sáng trong như thủy tinh.
Lãnh An Thần thở gấp, thật lâu mới thở bình thường, chỉ có điều không đợi anh mở miệng, đã nghe thấy trong không khí bộp một tiếng, trên mặt anh bị một cái tát nặng nề.
“Bây giờ có thể thả tôi đi chứ?” Cô nhìn anh, cặp mắt trống rỗng giống như hai hố đen, Lãnh An Thần chỉ có cảm giác mình sẽ luân hãm vào bên trong, anh làm động tác nuốt, chẳng qua là còn chưa có giải thích, Đoan Mộc Mộc đã lấy một tay đẩy anh ra, sau đó sửa sang lại y phục của mình.
Anh như mất hồn trí, chỉ nhìn cô, muốn đưa tay ngăn cản hoặc là giữ lại cái gì, nhưng tay lại không thể nâng lên nổi, anh biết lần này cưỡng bức không thể nghi ngờ gì nữa quan hệ vốn đang cứng ngắc của bọn họ trở thành hoạ vô đơn chí, nhưng anh thật bị cô ép điên rồi.
“Mộc Mộc…”
“Lần này trở về anh có thể ký thỏa thuận li hôn chưa?” Đoan Mộc Mộc đã cài tốt một viên nút áo cuối cùng, thời điểm nhìn anh, khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc.
Miệng Lãnh An Thần giống như bị dán giấy niêm phong, nói không ra một chữ, hình như mới vừa rồi lúc hoan ái, anh đã đem lời muốn nói đều nói hết.
Thấy anh chậm chạp không mở miệng, Đoan Mộc Mộc mở cửa xe, đi xuống đón gió.
Cửa xe nháy mắt “ầm” đóng lại, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tim chợt đau nhói, giống như cửa xe kia đẩy trái tim của anh ra, phát điên không chống cự được.
Trong xe là không gian thu hẹp phiêu đãng hơi thở tình dục nồng nặc, trên ghế ngồi bên cạnh thậm chí còn giữ lại nhiệt độ của cô, vậy mà anh thế nhưng lại cảm giác cô cách xa anh, xa đến mức cho dù có nhiệt độ cùng hơi thở của cô làm bạn, anh vẫn không thể chạm tới cô.
Lãnh An Thần cũng không biết ngồi bao lâu ở trong xe, cho đến khi tất cả hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo, lạnh giống như dao găm cắt người, anh mới phản ứng kịp, sửa sang lại mình.
Trên ghế da thật ra còn có một dịch thể ẩm ướt, anh tự tay nhón, dịch thể trong suốt, cũng phân không rõ là của anh hay là của cô?
Nghĩ đến mình mới vừa rồi cố gắng như vậy, có phải lần này cô sẽ có bầu đứa bé của anh hay không?
Muốn đứa bé đã không liên quan đến cổ phần, chỉ muốn đây có lẽ là lý do cuối cùng có thể giữ cô lại bên người.
Lãnh An Thần suy tư, tiếng chuông điện thoại vang lên, mắt anh nhìn mã số, hai mắt chợt thu lại…