Mục lục
Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia Đoan Mộc Mộc hồn nhiên không biết điện thoại đã đổi chủ, tiếp tục gầm thét, “Nói chuyện với cậu đó, cậu ở đâu?”

Dù giọng nói của cô bởi vì chứng cuồng loạn mà có chút khác, dù thời gian bọn họ tách ra đã là bốn năm, nhưng giọng nói của cô tựa như một luồng sáng trong đêm tối, chợt chiếu vào trái tim tối tăm đã bốn năm của anh…

Là cô!

Thật sự là cô!

Chỉ là một câu nói ngắn ngủn như vậy, anh liền nhận ra.

Cô gái đáng chết, rốt cuộc em cũng chịu xuất hiện.

Giờ khắc này, kích động, tức giận, còn có vui mừng như thủy triều bao chặt lấy anh, tay Lãnh An Thần cầm điện thoại di động cũng run lên, thái độ cũng bộc phát thâm trầm.

Milan sợ run một hồi rốt cuộc phản ứng kịp, nhào qua lấy chiếc điện thoại, “Đưa di động cho tôi! Mau cho…”

Lúc này, Đoan Mộc Mộc ở bên kia mới ý thức tới cái gì, “Milan…”

Thân thể Lãnh An Thần quay lại, tránh khỏi Milan, mà Đỗ Vấn cũng lên trước ngăn trở cô, liền nghe Lãnh An Thần hướng về phía đầu kia điện thoại nói, “Tiểu Đường Tâm đang ở bệnh viện Nhi Đồng.”

Chỉ có câu này, anh liền tắt điện thoại, mà một câu cũng khiến người đầu kia điện thoại như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Nếu như nói 4 năm rồi, anh lập tức liền nghe giọng nói đã nhận ra cô, vậy thì co như thế nào nghe không ra anh?

Thấp chìm dễ nghe như vậy, giọng nói giống như dây cung đàn vi–ô–lông–xen âm từ lực, giống như là cánh cửa bị phong bế lên, giờ phút này câu nói đầu tiên của anh động đất, nháy mắt xông ra.

Nguyên tưởng rằng, cô đã quên mất người kia, nhưng giờ phút này anh chỉ hơi chút liền đem trí nhớ chèn ép kéo ra, những thứ vui vẻ đã từng trải qua giờ phút này giống như bị cá tôm mới vớt.

Cô ngàn cầu vạn khấn, chuyện cô sợ sẽ xảy ra, thế nhưng thật xảy ra.

Anh gặp được Tiểu Đường Tâm…

Vậy…

Lúc đầu óc Đoan Mộc Mộc trống rỗng, lúc ngựa thần lướt gió tung mây, bên tai bỗng dưng vang lên câu anh vừa nói ––

“Tiểu Đường Tâm đang ở bệnh viện Nhi Đồng!”

Bệnh viện?

Bảo bối của cô thế nào?

Làm sao lại vào bệnh viện?

Chẳng lẽ…

Đoan Mộc Mộc lại không dám nghĩ tiếp, trước bởi vì nghe được giọng nói của anh mà khiếp sợ cũng vì tin tức con gái không tốt mà dần dần thở bình thường lại.

Cô lao ra phi trường, đánh xe chạy thẳng tới bệnh viện Nhi Đồng.

Trên đường phong cảnh xẹt qua trước mắt, bốn năm, tòa thành thị này biến hóa cũng không lớn, giờ phút này nhìn thấy, Đoan Mộc Mộc đều có cảm giác chưa bao giờ rời đi, nhưng lòng của cô đâu?

Lại đã sớm người và vật không còn.

Xe dừng ở bệnh viện Nhi Đồng, Đoan Mộc Mộc đi vào trong thì vẫn chần chờ một bước, mặc dù vô cùng lo lắng cho con gái, nhưng vừa nghĩ tới sẽ thấy người kia, tim của cô đập với tần số vẫn không cách nào khôi phục bình thường.

“Thiếu phu nhân, đã lâu không gặp!” Khi Đoan Mộc Mộc sắp mất sững sờ, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói dọa cô giật mình.

Quay đầu lại, đập vào mi mắt là gương mặt quen thuộc––

Đỗ Vấn!

Mặc dù giờ phút này thấy không phải người kia, nhưng nhìn thấy Đỗ Vấn tựa như thấy Lãnh An Thần, trong lúc nhất thời Đoan Mộc Mộc có vẻ có chút không biết làm sao.

Đỗ Vấn cũng nhàn nhạt cười một tiếng, “Mời đi theo tôi!”

Đoan Mộc Mộc kinh ngạc, đi theo bước chân của anh, sau mấy bước, mới phản ứng được, “Đỗ, Đỗ Vấn, Tiểu Đường Tâm thế nào?”

“Thưa thiếu phu nhân, Tiểu Đường Tâm không có việc gì, có chút dị ứng, bác sĩ đã khám!” Lời nói của Đỗ Vấn khiến trái tim thấp thỏm của Đoan Mộc Mộc rơi xuống đất.

Thì ra chỉ là dị ứng!

Không biết có phải do nguyên nhân thời điểm mang thai cô đặc biệt kiêng ăn hay không, từ sau khi ra đời thể chất của Tiểu Đường Tâm đặc biệt yếu, cả ngày ngã bệnh không nói, hơn nữa rất dễ dị ứng, cho nên việc ăn uống, cho tới bây giờ Đoan Mộc Mộc đều cực kỳ cẩn thận.

“Thiếu phu nhân, mời đi bên này!” Đỗ Vấn thấy tinh thần cô phiêu du, ở đầu bậc thang nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Ồ!” Đoan Mộc Mộc đáp lại, mới phát hiện có cái gì không đúng, mất tự nhiên vén sợi tóc lại rồi nói, “Đỗ Vấn, anh cứ gọi tên tôi đi, tôi đã không phải là Thiếu phu nhân của anh.”.

Bốn năm trước, cô liền đem đơn thỏa thuận li hôn gởi cho Lãnh An Thần, bây giờ bọn họ đã không phải là vợ chồng.

Đỗ Vấn ngẩn ra, tiếp liền cười cười, “Tôi không dám!”

“Anh…” Chỉ là không đợi Đoan Mộc Mộc nói cái gì nữa, thang máy đã dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trái tim lại nhảy tới cổ họng.

“Thiếu phu nhân, ở nơi này” Đỗ Vấn như cũ gọi cô là thiếu phu nhân, mặc dù Đoan Mộc Mộc cực kỳ nhức đầu với cách gọi này, nhưng mà giờ phút này cô quan tâm con gái hơn.

Cửa phòng bệnh bị Đỗ Vấn đẩy ra, Đoan Mộc Mộc cơ hồ liếc mắt liền thấy người nằm trên giường, một khắc này, cô cái gì đều quên, chỉ tràn đầy đau lòng.

Cô lập tức nhào qua, cầm chặt tay nhỏ bé của con gái, hướng về phía khuôn mặt nhỏ của bé hôn một cái, giống như là bảo bối mất đi lại có được lần nữa, kích động như vậy, “Bảo bối, mẹ tới, bảo bối…”

Giờ phút này Tiểu Đường Tâm truyền nước biển đã sớm ngủ thiếp đi, căn bản không nghe được mẹ gọi, nhưng Đoan Mộc Mộc hình như cũng không yên tâm, nhẹ nhàng lắc lắc con gái, hình như nhất định khiến bé tỉnh lại gọi mình một tiếng mẹ, cô mới có thể an tâm.

Người đứng ở phía trước cửa sổ, con mắt chăm chú khóa ở trên người của cô, hình như không như vậy, anh sẽ không thể nào tin nổi cô thật ở trước mắt mình.

Cô cũng không có biến hóa gì, cơ hồ vẫn giống nhau như đúc so với bốn năm trước, hoàn toàn không nhìn ra là mẹ một đứa bé ba tuổi…

Nghĩ đến cái này, trong óc của anh chợt thoáng qua cái gì, bình tĩnh trên mặt nhất thời có thương tích chợt lóe lên, ngay sau đó hai mắt nhìn cô chợt trở tối.

“Em không cần đánh thức con!” giọng nói thanh liệt giống như kiếm sắc ở căn phòng yên tĩnh, thẳng tắp đâm về phía Đoan Mộc Mộc.

Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy anh đứng ở cửa sổ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên trên người anh, giống như cho anh tầng kim quang, làm cho người ta có trong nháy mắt hoảng hốt, thật giống như anh giờ phút này căn bản là một ảo giác của cô.

Dù là giờ phút này cảm giác cũng không khiến cô cảm thấy chân thật, nhưng trái tim của Đoan Mộc Mộc điên cuồng giống như đánh trống, cuối cùng cơ hồ muốn rách ra khỏi ngực, cô có chút không chịu nổi không khí như vậy, bản năng đi tìm Đỗ Vấn, hình như tìm người tới phá giải loại không khí này, nhưng cô ngắm nhìn bốn phía, mới phát hiện chẳng biết lúc nào, Milan cùng Đỗ Vấn đã biến mất, chỉ còn lại anh và cô, còn có một bảo bối ngủ say.

“Em đang tìm cái gì?” Lãnh An Thần di chuyển chân dài, từng bước một đi tới, anh đến gần một bước, hô hấp của Đoan Mộc Mộc liền ngắn một phần, cuối cùng khi bóng dáng cao lớn của anh áp xuống thì cô cơ hồ hít thở không thông.

“Tìm dâm phu của mình cùng một đứa con hoang khác sao?” Rõ ràng bốn năm qua anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, thế nhưng câu tràn đầy ghen cùng hận lại giành lấy tất cả ngôn ngữ.

Đoan Mộc Mộc bị chửi không biết vì sao, hơn nữa anh cường đại khí thế, đầu óc của cô cũng trống rỗng, chỉ là bản năng lui về phía sau một bước, nhưng lại bị anh lập tức bắt được.

Tay của anh có lực như bốn năm trước, nắm chặt như vậy, cơ hồ phải đem cô bóp vỡ, đau đớn nhưng cũng để cho cô từ từ tỉnh táo, “Buông tay, Lãnh An Thần, anh buông tay.”

4 năm rồi, anh rốt cuộc nghe được cô còn gọi mình như vậy.

Cuối cùng trái tim Lãnh An Thần không thể ức chế mềm nhũn ra, thiếu chút nữa liền nới lỏng tay, thế nhưng khi nhìn khuôn mặt cô, trước mắt của anh lại hiện ra một gương mặt nho nhỏ khác, cùng cô tương tự như vậy, giống như phiên bản.

Lửa giận đáy lòng lớn hơn nữa, anh ép tới gần cô, gần đến mức tất cả hô hấp của anh đều phun trên mặt của cô, “Em lại vẫn dám trở lại?”

Hơi thở quen thuộc theo không khí tiến vào khoang ngực của cô, giống như độc dược, lật quấy trái tim bị Đoan Mộc Mộc đè nén bốn năm, dù là giờ phút này anh hầm hừ cô, nhưng cô lại như không cảm thấy, chỉ nhìn chằm chằm anh, cho đến cuối cùng nước mắt lăn xuống.

“Anh cho rằng em nguyện ý trở lại? Nếu như không phải là… Em tình nguyện đời này đều không trở lại!” Lần này đến lượt Đoan Mộc Mộc rống anh.

Không ai biết khi cô đi ra phi trường, khi cô ngửi được không khí thành phố này, cô lại một lần nữa nhìn vào ánh mắt anh, những thứ thương cùng đau cô thật vất vả mới quên cũng như bị tay Thần Tiên điểm hóa sống lại.

Ban đầu lúc cô rời đi, thật nghĩ đời này đều không trở lại!

Nhưng vận mạng thay đổi, cuối cùng cũng không theo ý nghĩ của cô.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng rất giận rất đau đớn, nhưng nghe cô nói tình nguyện cả đời đều không nguyện trở lại, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy giống như là bị người thọc một đao, chỉ có đau ở ngực như dã thú mất điên.

“Em lặp lại lần nữa!” Anh bức cô chặt hơn, ánh mắt lạnh lẽo cơ hồ muốn đem cô cắn nuốt.

“Em nói nếu như không phải là bởi vì Tiểu Đường Tâm, em tình nguyện đời này… Ưmh…” Câu nói kế tiếp căn bản không nói xong, liền bị môi anh chặn lại.

Tại sao cô có thể tàn nhẫn như vậy, lần nữa tổn thương anh?

Cô gái này căn bản cũng không có tâm, anh thật hận cô!

Hận cô không từ mà biệt, hận cô vô tình vô nghĩa, hận cô phản bội, nhưng khi nghe cô nói tình nguyện đời này đều không nguyện trở lại, cũng không muốn lại nhìn thấy anh thì Lãnh An Thần lại cảm thấy tất cả hận cũng đánh không lại sợ.

Bốn năm qua, anh từng có vô số phỏng đoán, nghĩ tới cô xảy ra chuyện không may? Nghĩ tới cô gả cho người rồi phải không? Nghĩ tới cô đời này thật không thuộc về anh rồi hả?

Hôm nay, rốt cuộc có thể thấy cô lần nữa, anh mới phát hiện mình sợ nhất không phải những thứ kia, mà là vĩnh viễn mất đi cô.

Hơi thở của cô vẫn ngọt thuần mỹ như cũ, giống như rượu lên men tốt, chỉ một đụng cũng làm người ta nghiện, sau đó không thể tự kềm chế, môi của cô vẫn mềm như vậy, giống như hoa nở rộ vào mùa xuân…

4 năm rồi, anh từng có các cô gái khác nhau, nhưng không có một người nào có tư vị giống như cô.

Giờ phút này, mùi vị muốn rốt cuộc đang ở khóe miệng, anh cũng không cần buông ra.

Đoan Mộc Mộc bị làm làm cho khó thở, giờ phút này lại bị anh hôn điên cuồng như vậy, cơ hồ muốn hít thở không thông, cô muốn giãy giụa, muốn né tránh, anh căn bản cố tình không cho phép, một tay siết chặt lấy hông của cô, một tay nâng ót cô, nụ hôn của anh tràn đầy tư vị đoạt lấy cùng chiếm đoạt, loại cảm giác đó chính là anh hận không thể đem cô hôn bể, vê vào trong thân thể mình.

Không, không…

4 năm rồi, cô đã phân cách anh và mình, bọn họ không nên thân mật như vậy, cho dù là gặp nhau, cũng không nên như thế.

Cô bắt đầu nức nở nghẹn ngào, đánh anh, nhưng cô càng kháng cự, càng khiến anh muốn chinh phục, một thanh, anh ấn cô ở trên vách tường, hôn càng thêm cuồng loạn.

Cái kia chính là cậy mạnh, Đoan Mộc Mộc cơ hồ cho rằng sẽ chết trong nụ hôn của anh, đúng lúc này, trong không khí chợt truyền đến phịch một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, còn chưa phản ứng kịp, cũng cảm giác có thật nhiều bóng dáng nối đuôi mà vào, trước mắt bọn họ có thêm ánh sáng chiếu tới.

Đoan Mộc Mộc còn muốn kháng cự giờ phút này theo bản năng hướng trong ngực Lãnh An Thần tránh đi, mà Lãnh An Thần cũng đem lấy cô bảo hộ thật chặt ở trong ngực.

“Các người đi ra ngoài… Ai cho mấy người tiến vào?” Đoan Mộc Mộc dán chặt ở trong ngực anh, có thể nghe được giọng nói phát ra từ chỗ sâu trong lồng ngực anh, có lực như vậy, lại làm cô không cảm thấy sợ.

––"Đoan tiểu thư xin hỏi cô và Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh là quan hệ như thế nào?”

––”Lãnh tiên sinh, vợ trước của anh cùng cha anh có một đứa con, anh có cảm tưởng gì?”

––”Đoan tiểu thư lần này cô trở về là trợ giúp Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh đoạt lấy cổ phần, đúng không?”

––”Đoan tiểu thư…”

“Đủ rồi!” Còn ký giả muốn hỏi, lại bị Lãnh An Thần lạnh lùng cắt đứt, “Mời các người đi ra ngoài, nếu không tôi muốn báo cảnh sát.”

Chỉ là những ký giả này như thế nào sẽ nghe lời anh đây?

“Mẹ…” Trong lúc Lãnh An Thần cùng những ký giả kia đối đầu, người trên giường bệnh lại bị đánh thức, một tiếng này cũng hấp dẫn ánh mắt ký giả, nhất thời tất cả máy ảnh đều hướng về phía Tiểu Đường Tâm.

“Bảo bối…” Đoan Mộc Mộc nghe con gái gọi mình một tiếng thì đã sớm quên mất chuyện mình đang sợ, cô giùng giằng muốn nhào qua bảo vệ con gái, mà Lãnh An Thần cũng mau một bước kéo kể cả cô và con gái vào trong ngực.

Nhưng ngay cả anh mau hơn nữa, vẫn có ký giả mắt tinh phát hiện gương mặt Tiểu Đường Tâm tương tự Lãnh An Thần, nhất thời vấn đề lại theo nhau mà tới ––

“Lãnh An Thần tiên sinh đây là con gái của anh sao?”

“Đoan tiểu thư, cô như thế nào mà làm cho hai cha con họ đều đồng thời có con?”

Vấn đề khó nghe như thế lại giống như băng đao lập tức đâm cắt trái tim Đoan Mộc Mộc, mặc dù ngay từ lúc cô thấy tin bát quái trên tạp chí, vô số phiên bản những ký giả này nói hưu nói vượn đối với chuyện của mình cùng Lãnh Chấn Nghiệp, nhưng giờ phút này chính tai nghe được, mặt đối mặt bị chất vấn, cô vẫn cảm thấy giống như bị người bóc trần, ném ở trên đường cái thưởng thức.

Lãnh An Thần đương nhiên cảm thấy cô gái trong ngực run rẩy, tuy rằng anh cũng có rất nhiều nghi vấn đối với cô gái này, nhưng khi nhìn cô bị tổn thương, anh vẫn không nguyện ý thấy nhất.

“Cút ra ngoài ––” Lãnh An Thần gầm nhẹ lần nữa, chỉ là cục diện đã không do anh khống chế.

Những ký giả không nghe được trả lời, đang lãng phí vô số nước miếng, cũng không cam lòng, hình như rất có ý vị đem Đoan Mộc Mộc bắt đi thẩm vấn.

Đoan Mộc Mộc vù vù, cả người bị nắm kéo, như muốn lôi cô rách nát, nhưng so với những lời khó nghe kia, cô ngược lại tình nguyện chết đi.

“Mời các người đi ra ngoài” Trong lúc cục diện mất khống chế, Đỗ Vấn mang theo bảo vệ bệnh viện tiến vào, chỉ trong chốc lát, tất cả ký giả bị thanh trừ, nhưng những thứ khủng hoảng bọn họ lưu lại vẫn còn ở đây.

Tiểu Đường Tâm bị sợ ríu rít khóc thút thít, dỗ thật lâu mới bằng lòng ngủ, phòng bệnh xốc xếch cũng được sửa sang lại sạch sẽ, nhưng những vấn đề ký giả nói lại như cây kim vào trong lòng bọn họ, càng ngày càng lớn.

“Bây giờ em nên cho anh lời giải thích” Lãnh An Thần biết thời điểm này không nên ép hỏi cô, nhưng nếu như anh không hỏi, anh cũng sẽ bị đủ loại suy đoán của mình hành hạ chết rồi.

Huống chi ký giả có thể biết được cô trở lại, chắc hẳn Lãnh Chấn Nghiệp đã có động tĩnh lớn hơn, dù không cần cổ phần, anh cũng muốn biết rõ đứa bé của Lãnh Chấn Nghiệp chính là chuyện gì xảy ra.

Đoan Mộc Mộc sau khi trải qua ký giả quậy một phát như vậy, tựa như trẻ con bị vò nát, vô lực mà tái nhợt, cô ôm thật chặt Tiểu Đường Tâm trong ngực, hình như không như vậy, cô sẽ không tìm được chỗ dựa vào.

Không nghe được câu trả lời của cô, trái tim Lãnh An Thần trầm xuống…

Nhưng anh thật không muốn tin tưởng lời nói của Lãnh Chấn Nghiệp, dù đứa bé kia thật sự giống hệ, anh cũng không tin, trừ phi chính miệng cô nói cho anh biết.

“Bốn năm trước, em…em thật cùng nhau với ông ta?” Hồi lâu, Lãnh An Thần mở miệng.

Lời này mới dứt lời, Lãnh An Thần cũng cảm thấy đôi mắt cay cay, Đoan Mộc Mộc nhìn anh, con ngươi đen nhánh một mảnh lửa giận, cô gái như vậy anh chưa bao giờ quen biết, lòng anh run lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch chợt nở rộ, tựa như hoa bị ma thuật thúc giục nở, “Lãnh An Thần, anh không tin tôi, anh cuối cùng cũng không tin tôi!”

giọng nói của cô căng thẳng mà khàn khàn, giống như là mới vừa rồi cùng ký giả đối kháng không tiếng động đã lấy hết nước trong cơ thể cô.

Nét mặt của cô, lời của cô lại mang theo nồng nặc tuyệt vọng…

Giờ khắc này, lại khiến Lãnh An Thần cảm giác mình rất bé nhỏ, anh không khỏi giải thích, “Anh chỉ muốn nghe em nói, dù sao đứa bé kia…”

“Đứa bé kia là của tôi!” Đoan Mộc Mộc cắt đứt lời anh.

Lãnh An Thần như bị người nào đẩy một cái, thân thể nặng nề lui về phía sau một bước, tròng mắt sâu không thấy đáy trong sâu thẳm chảy ra tuyệt vọng đau đớn, “Em… em nói gì?”

Nhìn bộ dạng của anh này, trái tim Đoan Mộc Mộc như dao cắt, không phải đau lòng với anh, mà là thương tiếc mình yêu lầm người.

4 năm rồi, thời gian không để cho cô tiêu tan tình cảm đối với anh, cho nên khi anh chất vấn cô lần nữa, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra mình rất ngu, rất ngu.

Coi như bây giờ cô đã bị nghìn người chỉ chỏ, cũng không kém hơn mình anh chỉ trích, nhưng anh không tin tưởng cũng là một cái tay đẩy cô vào vách đá cuối cùng, cô hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí là chết tâm.

Bốn năm trước, anh không tin cô, bốn năm sau, anh cũng thế.

Người đàn ông như vậy, căn bản không đáng giá để cô yêu.

“Đứa bé kia là của tôi” Cô lặp lại lần nữa, “Chỉ bằng mặt giống nhau, anh cũng nên có lý do tin tưởng.”

Chẳng biết tại sao? Giờ phút này, khi Đoan Mộc Mộc thừa nhận điểm này, tâm lại buông lỏng.

Mấy ngày nay, mỗi ngày cô nhìn hình đứa bé trên tạp chí, tâm cũng sẽ như áp tảng đá nặng nề, giống như là một người làm chuyện xấu, dù là ngủ cũng là hoảng loạn.

“Em… tại sao em có thể?” Lãnh An Thần tiến tới, một tay níu lấy cô.

Lãnh An Thần hi vọng mình nghe lầm, dù cô thật làm, chỉ cần cô phủ nhận, anh cũng sẽ tin cô.

Có lúc, người thật nguyện ý lừa mình dối người, cũng tốt hơn tâm bị lăng trì.

“Sự thật chính là như thế” Đoan Mộc Mộc nhìn anh đau đớn, cười lạnh một tiếng, “Các người không phải la hét phải làm giám định sao? Tôi phối hợp!”

“Bốp ––”

Một cái tát hướng trên mặt của cô, “Cô thật không biết xấu hổ!”

Lãnh An Thần mất lý trí, chỉ có đau bị phản bội đang không ngừng xé rách.

Có máu từ khóe môi Đoan Mộc Mộc chảy xuống, rơi vào trên mặt Tiểu Đường Tâm, bé ngủ thiếp đi, hoàn toàn không cảm giác được, nhưng Lãnh An Thần lại theo phương hướng máu chảy, thấy khuôn mặt cũng giống như mình…

Chợt, anh nhớ tới cái gì, chỉ là không đợi anh mở miệng, liền nghe Đoan Mộc Mộc nói, “Tôi muốn gặp mặt đứa bé kia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK