"Anh...anh muốn làm gì?" Tư thế của họ bây giờ là mặt đối mặt, hơn nữa không gian trên lưng ngựa lại hẹp như vậy, mặt anh và mặt cô gần như dán vào nhau.
Hơi thở và nhiệt độ nóng bỏng của đàn ông phả vào mặt Đoan Mộc Mộc, giống như đốt lửa, khiến toàn thân cô cũng nóng theo, nhớ lại vừa rồi anh mượn chyện cưỡi ngựa để sàm sỡ cô, cô rất xấu hổ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh.
"Bây giờ dạy em cưỡi quay lưng lại!" Anh dán tới, môi kề sát vào gương mặt ửng đỏ của cô, khiến anh liên tưởng tới hoa đào nở rộ trong tháng ba, không kiều diễm, không xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta quyến luyến.
Đoan Mộc Mộc còn chưa lphản ứng kịp, vùng eo đã bị bàn tay to của anh ôm, kéo sát vào anh gần thêm mấy phần, bởi vì phải dạng chân, nên tư thế gần sát anh như vậy khiến nơi mềm mại giữa hai chân cô lại vừa lúc cọ sát vào nơi cứng rắn kia của anh. . . . . .
Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc thẹn thùng muốn chết.
"Lãnh An Thần, anh hạ lưu, buông tôi ra, tôi muốn đi xuống. . . . . ." Cô giãy giụa, trên mặt đỏ bừng giống như nhuộm vô cùng diễm lệ .
Lãnh An Thần xấu xa cười một tiếng, một lần nữa dùng sức nhấc cô lên, kéo cô hướng sát vào mình, sau đó hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giựt dây cương, tuấn mã phía dưới lập tức chạy như bay.
"A ——"
Gió lạnh chóng mặt ập tới nhanh như điện chớp, khiến Đoan Mộc Mộc thét chói tai, mặc dù đã cưỡi mấy vòng, nhưng cô cảm thấy rõ ràng lần này tốc độ ngựa phi còn nhanh hơn những lần trước.
Tên khốn kiếp này là cố ý hù dọa cô, bởi vì sau khi bị hù dọa đến khiếp sợ, Đoan Mộc Mộc bi thương phát hiện đôi tay mình lại đang ôm cổ của người khác.
"Đều nói phụ nữ ăn ở hai lòng, thì ra quả thật là như thế!" Lời nói vừa hài lòng vừa châm chọc của Lãnh An Thần vang lên bên tai.
Mặc dù châm chọc cô như vậy, nhưng may mắn hơn là hôm nay anh gặp được cô, nếu không, không phải cô thật sự muốn người đàn ông khác dạy cô cưỡi ngựa như vậy sao?
Không ngờ bình thường ào ào giống như cọp cái, nhưng khi cưỡi ngựa liền thay đổi giống như con gấu nhỏ không xương, nếu người đàn ông khác dạy cô, cô cũng có thể ôm như vậy sao?
Nghĩ tới đây, trong ngực anh không khỏi bị nghẹn lại, lời nói mang theo ghen tức bật thốt lên, "Nếu tôi là người khác, em cũng ôm chặt như vậy sao?"
Đoan Mộc Mộc vừa sợ vừa tức, tên khốn kiếp này đúng là được tiện nghi lại còn ra vẻ.
"Ưmh ——" Lãnh An Thần phát ra tiếng kêu đau, đôi tay ôm hông của cô rút về sau một chút, "Em là cẩu a."
Thì ra Đoan Mộc Mộc quá giận đã há miệng cắn vào cổ của anh,ai kêu anh hù dọa cô, ai kêu anh mượn cơ hội sàm sỡ cô!
"Thả tôi xuống!" Đoan Mộc Mộc thật sự không muốn cưỡi ngựa nữa, một là cô sợ, hai là cô thật sự không chấp nhận nổi tư thế như bây giờ, bởi vì theo chấn động khi ngựa chạy như điên, cô rõ ràng cảm thấy nơi tư mật phía dưới của anh và cô đang ngày càng gần sát vào nhau.
Trời ạ, tiếp tục như vậy, cô thật sự không muốn sống.
"Nhưng tôi muốn cưỡi!" Môi của anh dán sát vào tai của cô, đôi môi động đậy quét qua dái tai của cô, khiến cô cảm giác ngứa ngáy tới xương đều muốn mềm nhũn rồi, "Hơn nữa tôi còn muốn thử một chút làm ở trên lưng ngựa thì cảm giác như thế nào?"
Nói xong, đè mông của cô sát vào nơi khổng lồ của mình thêm mấy phần, Đoan Mộc Mộc không phải người ngốc, vật cứng như vậy đâm tới, khiến cô thiếu chút nữa cho rằng sẽ thủng áo mà chui vào.
"Khốn kiếp, lưu manh, hạ lưu. . . . . ." Đoan Mộc Mộc tìm kiếm tất cả những từ ngữ xấu xa mà cô có thể nghĩ tới trong đầu để mắng anh.
Lãnh An Thầnthản nhiên như không để ý, nụ cười trong đáy mắt càng lộ ra vẻ sinh động quyến rũ, "Đánh là hôn, mắng là yêu, bà xã nên dành sức để mắng chửi đi."
Đúng là lưu manh vô lại, Đoan Mộc Mộc lần đầu tiên phát hiện, từ trong xương cốt của Lãnh An Thần đã có mùi vị lưu manh nồng đậm như thế.
Đánh không được, mắng cũng không xong, trốn không thoát, thật sự cô đã bị anh hành hạ muốn điên rồi.
Nhưng hành hạ như vậy mới vừa bắt đầu, theo những cú phi của con ngựa, máu huyết trong người Lãnh An Thần dường như cũng theo tốc độ của con ngựa mà sôi trào, đầu lưỡi của anh liếm láp bên tai của cô, lại còn thẳng hướng chui vào trong lỗ tai cô, nhất thời cô nhột không chịu được, "Lãnh, An. . . . . . Thần, anh...anh dừng lại. . . . . ."
Hơi thở không ổn định, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, lại mang theo vẻ mập mờ, khiến dục hỏa đốt trong lòng Lãnh An Thần càng tràn đầy, ánh mắt đột ngột tối đi mấy phần, thời điểm nhìn về phía cô, mang theo dục vọng tràn đầy, "Bà xã, em nói xem lần đầu tiên của chúng ta ở trên lưng ngựa sẽ như thế nào?"
Cái gì? Cái gì?
Đoan Mộc Mộc giật mình, sắc mặt từ đỏ biến thành trắng, "Lãnh An Thần, anh không được làm càn."
"Giữa vợ chồng mà làm chuyện đó tại sao gọi là làm càn?" Tay của anh vuốt ve sau lưng cô, âm thanh nhẹ nhàng mà từ tính mười phần, "Để cho em suy nghĩ, lại cần thời gian lâu như vậy sao, tôi cảm thấy vẫn là không cần suy nghĩ, không bằng bây giờ chúng ta liền chiến đấu sẽ rất tốt!"
Trong đầu Đoan Mộc Mộc vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, người đàn ông này là cầm thú. Dục vọng bành trướng sao?
Lại có thể nghĩ ra loại chủ ý cùi bắp này!
Cô mới không cần!
Huống chi bây giờ là ban ngày, nếu như bị người khác thấy, cô chỉ còn nước mua một miếng đậu hũ đụng cho chết thôi.
"Không thể!" Bàn tay nhỏ bé của Đoan Mộc đang ôm anh, chuyển thành chống tại ngực của anh, khi nhìn thấy sắc mặt không kiên nhẫn của anh thì tranh thủ thời gian giải thích, "Dù muốn tạo người, cũng phải chọn thời gian và địa điểm thật tốt, nơi này tuyệt đối không được!"
Lãnh An Thần không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu đây chỉ là mượn cớ thoái thác, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười tà nịnh, "Tôi lại cảm thấy có thể, hơn nữa nếu chúng ta ở trên lưng ngựa mà tạo người thành công, đây chẳng phải là kỷ niệm rất có ý nghĩa sao?."
Kỷ niệm cáí đầu a!
Đoan Mộc Mộc hận không thể kéo cái đầu của người đàn ông này đập cho vỡ, thật không biết trong đầu anh ngoại trừ những chuyện dâm loạn ô uế này, thì có còn những thứ khác hay không?
Vẫn thường nghe người ta nói đàn ông đều chỉ là loại động vật t*ng trùng xông lên tận óc, bây giờ xem ra một chút cũng không sai.
"Tuyệt đối không được, nơi này nhiều người như vậy, tôi sẽ căng thẳng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến chất lượng, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa tôi sợ mình quá khẩn trương, nên không thể kết hợp được với anh, đến lúc đó sợ rằng phải lãng phí nòng nọc nhỏ của anh một cách vô ích rồi. . . . . ."
Thật sự không còn cách nào, nên Đoan Mộc Mộc ngay cả lý do rách nát này cũng nói ra được.
"Không sao, dù sao nòng nọc nhỏ của tôi cũng có rất nhiều, hôm nay không được, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục." Nói xong, bàn tay to của anh từ trên eo của cô chen vào, đột ngột cầm nơi mềm mại tròn trịa của cô, còn vê nắn rất mạnh mẽ.
A!
Anh muốn đùa thật đó!
Không được, kiên quyết không được!
"Đây là trường đua ngựa, có rất nhiều người đang nhìn, Lãnh An Thần, anh điên rồi." Đoan Mộc Mộc nắm chặt tay anh đang tập kích vào ngực mình.
"Cái này không gọi là điên, gọi là kích thích!" Tay của anh chẳng những không bị cô đẩy ra, mà anh còn tà ác đè tay cô lại, ở trên ngực của cô xoa nhẹ, đồng thời chân của anh lại chợt dùng sức, khiến con ngựa chạy càng thêm nhanh.
Bên tai tiếng gió vù vù, còn có những động tác đang diễn ra này làm cho cô xấu hổ đến muốn chết, Đoan Mộc Mộc thật là khóc không ra nước mắt a.
Thiên thần ơi, ai tới cứu cứu cô đi!
Cũng không biết con ngựa chạy bao lâu, cho đến khi Đoan Mộc Mộc cảm thấy trên mặt không còn gió thổi lạnh lẽo nữa mới mở mắt, phát hiện con ngựa đã ngừng lại, thật ra thì không phải ngừng, mà là chậm lại.
Đoan Mộc Mộc đang cảm thấy vui mừng, lại bi thương phát hiện bọn họ đã không còn trong trường đua ngựa, mà tới một rừng cây vắng vẻ không biết tên, từng hàng từng hàng cây xanh um tươi tốt, gần như không thấy được bầu trời, thỉnh thoảng chỉ có vài tia sáng mặt trời xuyên thấu xuống khe hở giữa các nhánh cây chiếu xuống mặt đất.
"Đây là đâu?" Cô không khỏi hỏi thành lời.
"Một nơi sẽ không ai đến." Lãnh An Thần dán vào cô càng chặt hơn, thêm vào đó có một bàn tay quấy rối chẳng biết lúc nào đã thăm dò vào bên trong quần áo của cô.
"Lưu manh! " Đoan Mộc Mộc cúi đầu nhìn thì mới phát hiện ra áo sơ mi của mình đã sớm mở rộng ra, áo ngực cũng đã bị cởi ra giắt trên cánh tay, mà bàn tay to của anh đã thay thế quần áo nơi ngực của cô.
"Bây giờ em không còn lo lắng có người nhìn chứ?" Lãnh An Thần nở nụ cười xấu xa, Đoan Mộc Mộc cảm thấy da đầu tê dại một hồi, nhìn khắp mọi nơi, trừ những cây cỏ không biết tên, thì cô gần như không thấy được những sinh vật khác.
Càng như vậy, Đoan Mộc Mộc lại càng sợ, tại nơi hoang vu này, người đàn ông này sẽ ăn tươi nuốt sống cô, chỉ sợ chẳng có một ai tới cứu cô đi?
Không được, phải nghĩ biện pháp lẩn tránh!
Người đàn ông này rất nguy hiểm, cô biết.
"Cái đó. . . . . . Anh thả tôi xuống!" Cô xoay xoay vặn vặn nói nhỏ.
"Bà xã, em muốn làm trên bãi cỏ?" Lời nói của Lãnh An Thần vô cùng rõ ràng.
Làm cái đầu anh a, Đoan Mộc Mộc thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt cô là vẻ không thể không vâng lời anh, cô lắc đầu một cái, sắc mặt lại đỏ thêm vài phần, "Tôi...tôi muốn đi tiểu!"
Nghe nói như thế, ánh đầy dục vọng của Lãnh An Thần dừng lại, nhưng vẫn đè mông cô sát lại mình, cô nhất thời thét chói tai, "Anh muốn tôi tè ra quần sao?"
"Dĩ nhiên không muốn!" Chóp mũi anh chống vào trán cô nói nhỏ, "Chỉ có điều em đừng giở trò gì với tôi!" Nói xong, anh miễn cưỡng buông cô ra, cũng sửa sang lại quần áo bị anh làm loạn bậy.
Đoan Mộc Mộc một giây đồng hồ cũng không dám trì hoãn, liền tung người nhảy xuống ngựa, sau đó nhanh chân bỏ chạy .
Xem cô là kẻ ngu sao, ở lại chỗ này mặc anh ăn sạch sành sanh?
Nhưng Đoan Mộc Mộc còn chưa chạy được hai bước, đã nghe thấy âm thanh của ai đó từ phía sau xa truyền đến không gần không, "Nơi này lúc nào cũng có thể sẽ có rắn độc ẩn hiện, cẩn thận dẫm lên."
Lại nói cũng rất khéo, ngữ điệu cứng rắn của Lãnh An Thần vừa từ bên này đi vào trong tai Đoan Mộc Mộc, thì bên kia dưới chân cô đã dẫm lên vật gì đó mềm nhũn, nhất thời cô hoảng sợ hét chói tai, đảo người chạy ngược về, chủ động leo lại lên lưng ngựa chưa nói, còn hoàn toàn nép mình vào trong ngực của người nào đó.
"Bị dọa sợ rồi chứ? Đã nói với em rồi, đừng có giở trò!" Lãnh An Thần câu lên khóe môi, hết sức hài lòng với phương thức chung đụng như bây giờ của bọn họ.
Đoan Mộc Mộc sợ đến ba hồn bảy vía đều bay hết, nên biết cái cô là sợ nhất là rắn và các loại sâu lông a.
Khi Lãnh An Thần phát giác trong ngực mình ẩm ướt thì mới ý thức có gì đó bất thường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, phát hiện là do cô sợ quá nên đã bật khóc.
Chuyện này tuyệt đối không nằm trong dự liệu của anh, anh không ngờ cô lại sợ đến như vậy, nhất thời có chút luống cuống, Đoan Mộc Mộc cắn môi, hai mắt nén lệ nhìn anh chằm chằm, tràn đầy tố cáo, "Lãnh An Thần, anh chính là khốn kiếp. . . . . ."
Anh không phản bác, đưa tay lau những giọt lện đọng trên khóe mắt cô, "Có anh ở đây, ngay cả có rắn cũng không sợ."
"Nhưng anh còn đáng sợ hơn so với rắn!" Cô tức giận nói.
Nghe cô nói như vậy, anh lại nhịn không được phì cười, "Vậy sao em còn chạy trở về?"
"Tôi. . . . . ." Đoan Mộc Mộc nhất thời nghẹn lời, hàm răng trắng như ngọc cắn môi, bộ dáng kia mềm mại như sương, thấm vào lòng người nào đó thấy ngứa.
Nụ hôn của Lãnh An Thần rơi xuống, đầu tiên là hôn lên nước mắt của cô, cuối cùng là ngậm môi của cô, mềm như thế, còn thấm vị mặn của nước mắt, nhưng lại khiến anh tham luyến.
Người phụ nữ này giống như là một đóa hoa mang độc, nhưng lại có thể khiến người ta thấy nghiện.
Có lẽ là cô quá sợ hãi rồi, nụ hôn này của anh cô hoàn toàn không kháng cự, thậm chí khiến cô cảm thấy an lòng, giống như anh nói, thời điểm nghe có rắn, cô chỉ theo bản năng chạy trở về hướng anh để tìm kiếm sự che chở, mà loại bản năng này hoàn toàn tiết lộ suy nghĩ ở sâu trong nội tâm, cô đối với anh vẫn lệ thuộc vào.
Chỉ là bây giờ Đoan Mộc Mộc còn chưa phát giác ra mà thôi.
Lần đầu tiên nụ hôn thân thiện không có bất kỳ kháng cự như thế, khiến cho hai người không khỏi cũng mê man, hơn nữa nhiệt độ cũng theo nụ hôn này tăng cao không ngừng, bàn tay Lãnh An Thần lại không tự chủ trượt vào bên trong quần áo của cô. . . . . .
Bàn tay nóng bỏng rơi trên da thịt của cô, đột nhiên khiến cô thức tỉnh, Đoan Mộc Mộc đột nhiên đè tay của anh lại, "Lãnh An Thần, anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?"
"Anh không có, hơn nữa anh biết em cũng thích!" anh vẫn thản nhiên ngậm lấy môi cô, lời nói không rõ, mập mờ khiến người ta run sợ.
Cô mới không có, tên khốn này căn bản là lẫn lộn mọi chuyện, Đôi mắt đẹp của Đoan Mộc Mộc tức giận trợn trừng mắt nhìn anh.
Tay của anh lại đi lên một tấc, chui vào bên trong áo ngực của cô bên, đặt ngay tại quả hồng của cô, chỉ cần một động tác này, Đoan Mộc Mộc giống như bị điện giật toàn thân run rẩy mãnh liệt, thấy phản ứng của cô, Lãnh An Thần cười khẽ, "Còn dám nói không có?"
Được rồi, cô thừa nhận khi anh trêu chọc ở bên trong, cô sẽ có phản ứng, bởi vì cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, thế nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ hùa theo sự vô sỉ của anh.
"Trừ phi là tử thi, mới có thể không có, dù có đổi thành người đàn ông khác, tôi cũng sẽ như vậy, anh hài lòng cái gì?" Đoan Mộc Mộc chỉ muốn đả kích anh, nhưng hoàn toàn quên mất hậu quả của việc nói không lựa lời.
Quả nhiên, lời nói này khiến trong mắt đen của người nào đó tràn ra tức giận, "Cô lặp lại lần nữa."
"Tôi nói đổi thành bất kỳ người đàn ông nào đối với tôi như thế, tôi cũng sẽ có phản ứng. . . . . . A!" Đoan Mộc Mộc còn chưa nói hết, ngực chợt lạnh, anh đã đột ngột xé nát áo sơ mi của cô, sức lực quá lớn, nút áo sơ mi bung ra, bắn ra xa đến mấy mét, khiến cô trần truồng như trẻ nít bại lộ trong không khí.
"Khốn kiếp, anh . . . . ." Cô muốn kéo áo của mình, nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội.
"Đoan Mộc Mộc, xem ra cô luôn không nhớ được là người phụ nữ của ai, không nhớ được ai mới là người đàn ông của cô?" Nói xong, anh cúi đầu cắn môi của cô, rất dùng sức, cắn chảy cả máu.
Lúc này, cô mới cảm thấy sợ, mới hối hận vì đã chọc giận đến anh .
Nhưng, cô không cam lòng bị anh ăn hết như vậy, lần đầu tiên của cô đã hồ đồ xui xẻo cho anh, lần này tại sao lại có thể như thế?
Cô giãy giụa, đánh đấm, nhưng hơi sức của cô đối với anh mà nói nhỏ nhặt không đáng nói đến, người đàn ông này giống như một con sói hoang dã, có dục vọng chinh phục cực mạnh.
Chỉ trong chốc lát, Đoan Mộc Mộc không còn hơi sức nữa, chỉ có thể mặc cho anh làm xằng làm bậy.
Khi anh dừng lại, cô đều không biết, bởi vì cô sớm đã bị anh hôn đến thiếu dưỡng khí.
"Xem ra cô rất hưởng thụ. . . . . ." Lời nói mang theo châm chọc khiến ý thức của Đoan Mộc Mộc trở về, anh híp mắt, con ngươi đen nhánh bởi vì dục vọng mà hiện lên những tia sáng lấp lánh, làm cho người ta có cảm giác như bị hút đi vào .
Người đàn ông cuồng vọng!
Đoan Mộc Mộc thầm mắng trong lòng, đồng thời giơ tay lên dùng sức lau môi mình, "Kỹ thuật như vậy mà khiến người ta hưởng thụ? Lãnh An Thần, anh hình như không biết câu “Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn” sao?"
Nụ hôn của anh thật không tệ, dù là bị cường hôn, cũng làm cho người ta đắm chìm, nhưng Đoan Mộc Mộc sẽ không thừa nhận, thừa nhận như vậy sẽ cổ vũ tính phách lối ngang ngược của anj.
Tròng mắt đen của Lãnh An Thần lóe ra những tia sáng hung dữ như dã thú bị chọc giận, bởi vì câu nói của cô khiến anh nhớ tới nụ hôn của cô và Khang Vũ Thác . . . . . .
Cô lại dám cười nhạo anh?
Người phụ nữ đáng chết này!
Cái miệng nhỏ nhắn này của cô bị người khác hôn qua còn chưa tính, lại còn dám so sánh anh với người ta?
"Nếu như vậy, tôi nên để cho cô cảm nhận những điểm không giống với người khác mới đúng!" Anh ác độc cười một tiếng, bàn tay dời xuống, đưa về phía lưng quần cô.
"A —— Anh muốn làm gì?" Đoan Mộc Mộc sợ hãi chặn tay anh lại.
"Đương nhiên là muốn, làm, cô!" Lãnh An Thần nhẹ nhàng thốt ra những lời này, tay của cô bị anh gạt ra, bàn tay to của anh chen vào khóa quần của cô.
"Không thể. . . . . ." Đoan Mộc Mộc sợ hãi biến sắc, "Chúng ta đang cưỡi ngựa . . . . . ."
Tại sao anh lại có thể như chó đực thế, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể động dục?
"Nhưng bây giờ tôi muốn cưỡi người!" Những tia sáng trong đáy mắt Lãnh An Thần lăn lộn, không biết là dục vọng hay là giận dữ, nhưng như vậy lại khiến anh vô cùng dọa người, như muốn nuốt cô vào trong bụng .
Đoan Mộc Mộc rất sợ, trong đầu cố gắng tìm kiếm lời nói có thể khiến cho tức giận của anh lắng xuống, "Anh đừng như vậy. . . . . . Chúng ta nên cưỡi ngựa a, tôi không mắng anh nữa. . . . . . Kỹ thuật hôn của anh là tốt nhất, gậy của anh cũng là hạng nhất, không có một người đàn ông nào hơn được anh. . . . . ."
Vốn là muốn mở miệng để dập lửa, nhưng cô không biết khi rơi vào trong tai Lãnh An Thần, lại chính là thêm dầu vào lửa.
Chỉ nghe được"Rẹc" một tiếng, khóa quần Đoan Mộc Mộc bị kéo cuống, sau đó thân thể nhỏ bé của cô bị anh xốc lên, ngồi ở trên đùi của anh.
Vật khổng lồ giương cao, khiến cô kinh hoảng, hai chân theo bản năng đá một cái, khiế con ngựa phía dưới giật mình, kết quả là, con ngựa lại vui vẻ chạy. . . . . .
Anh đè hông của cô không ngừng trầm xuống, hơn nữa tay của anh cũng đưa về phía khóa quần của mình, kế tiếp xảy ra cái gì, không nói cũng biết.
"Không được đụng vào tôi! " Đoan Mộc Mộc hét lên, đôi tròng mắt đen nén lệ nhìn anh, mang theo khuất nhục, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay lại hiện đầy vẻ quật cường không thể xâm phạm, "Tôi sẽ hận anh, Lãnh An Thần đừng làm cho tôi hận anh!"
Cái chữ hận đó, đặc biệt là cô nói đừng làm cho cô hận anh, giống như là một cây kim châm đâm vào tim của anh, Lãnh An Thần hơi run rẩy một chút.
Nhưng dù là như thế, anh cũng không dừng lại được, anh muốn người phụ nữ này đã không phải là một ngày hay hai ngày rồi, huống chi anh còn cần có con của họ, cho nên chọn ngày không bằng trùng ngày, nhân tiện hôm nay luôn đi!
Anh tóm lấy tay của cô dời về phía hông anh, sau đó tay anh thay thế vị trí đó, "Bà xã, nếu là lần đầu tiên của chúng ta, em hẳn nên làm gì bày tỏ một chút đi, chứ đừng để tôi phải cưỡng ép em."
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, nhưng căn bản không có bất cứ tác dụng gì, anh dẫn dắt tay của cô cởi móc khóa dây lưng của anh, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, đai lưng bung ra, sau đó bàn tay nhỏ bé của cô bị anh cưỡng ép chạm vào khóa quần, "Kéo nó ra!"
"Đừng mơ tưởng!" Không tới một khắc cuối cùng, Đoan Mộc Mộc cũng không muốn từ bỏ phản kháng.
“Em thật không ngoan!" Anh hướng về phía môi của cô khẽ cắn, sau đó mạnh mẽ dắt tay của cô đem khóa quần kéo xuống.
Hai người đều kéo khóa quần xuống, cự ly hình như càng gần, Đoan Mộc Mộc cảm thấy một chút hi vọng mỏng manh nhất cuối cùng cũng không còn.
"Bà xã, chuẩn bị xong chưa?" Anh thì thầm, bàn tay của anh nóng như bàn ủi, vừa to vừa thô, hơn nữa còn nóng dọa người, cô vừa định hất ra, liền nghe anh nói, "Bắt đầu đi, bà xã thân yêu, ngày này của chúng ta đã chờ thật lâu!"
Nói xong, cô cảm thấy bàn tay to của anh chạm vào eo của cô, chiếc quần lót đơn bạc bị ngón tay anh đẩy ra. . . . . .