Rõ ràng là một cuộc chiến đấu, nhưng cuối cùng lại có kết cục như vậy, ngay cả anh và cô cũng không ngờ tới, nhìn cô dù đang ngủ vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, thế nhưng anh lại không có chút nào buồn ngủ.
Cô có thái độ thù địch và đề phòng với anh, dù cô đang ngủ thiếp đi, cũng vẫn như thế, anh rất ghét bộ dạng này của cô.
Đưa tay, bá đạo ôm cô vào trong ngực, ngón tay đặt lên mi tâm của cô, vuốt vuốt nếp nhăn, nhưng anh biết vuốt không đi những suy nghĩ trong đáy lòng cô.
Tô Hoa Nam, Khang Vũ Thác, rốt cuộc ai mới là người cô thích nhất?
Nhưng bất luận là người nào, cũng làm cho anh ghen ghét muốn nổi điên, tại sao lại như vậy? Không phải anh vẫn rất ghét cô sao? Tại sao khi nghe cô và người đàn ông khác ở chung một chỗ, anh lại để ý như vậy?
Anh vẫn cố ý tránh né vấn đề, giờ phút này lại giống như sóng thần tràn tới, quấy nhiễu khiến trái tim anh luống cuống, không được an bình.
Không, không phải anh quan tâm, chỉ là không cam lòng mà thôi.
Anh đã quen với địa vị thống trị vương giả, dù là đồ mình không thích, nhưng sẽ không thích bị người khác đụng chạm, thế thôi.
Yên lặng tự nhắc nhở mình, Lãnh An Thần nhắm mắt lại, sau đó siết chặt người trong ngực, ép buộc mình ngủ.
Uống thuốc khiến cô hết sốt, nhưng toàn thân lại trở nên vô cùng bủn rủn, giống như là vừa có một cuộc vận động rất dài, Đoan Mộc Mộc mở mắt ra, rõ ràng cảm thấy bên hông bị đè nặng, cúi đầu, thấy một cánh tay to và dài đang siết chặt lấy mình.
Không phải lần đầu tiên nằm cùng trên một cái giường, nên cô cũng không kinh ngạc, nhưng khi nhìn mặt anh gần trong gang tấc, ký ức tối hôm qua lại tràn về, từ cãi vã đến cùng giường chung gối, thậm chí giờ phút này vết nhéo trên cổ cô vẫn còn đau mơ hồ, nhưng bây giờ cô lại nằm ở trong ngực của anh, hình ảnh như vậy thật sự quá mức châm chọc, khiến cho cô cảm thấy rất không thích ứng, chỉ có điều cô vừa mới động, bên tai liền truyền đến âm thanh khó chịu, mang theo cảm giác không kiên nhẫn, "Đừng động!"
Cô không lộn xộn nữa, mí mắt rũ xuống, không dám nhìn anh, bởi vì không biết phải đối mặt như thế nào?
Lãnh An Thần vừa mở mắt ra liền nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, xoay xoay vặn vặn, cảm giác rối rắm, nhưng cũng đáng yêu không tả được, dùng cằm cọ xát đỉnh đầu của cô, "Còn khó chịu sao?"
Nghe nói như thế, thân thể cô run lên, lắc đầu một cái, tránh khỏi ngực anh, bởi vì anh đã hoàn toàn tỉnh táo, nằm trong lòng anh như vậy thật sự lúng túng.
Thấy bóng lưng cô vội vã thoát ra đi đến phòng tắm, Lãnh An Thần lắc đầu tự giễu, ngẫm lại những người phụ nữ đã ở bên cạnh anh trước đây, người nào cũng muốn kề cận anh, duy chỉ có cô coi anh như mãnh thú, chỉ sợ tránh không kịp.
Là cô không hề để anh vào mắt? Hay là do anh đã làm nhiều chuyện quá đáng, gây tổn thương trái tim cô?
Vấn đề này hình như quá sâu xa, anh không muốn tìm tòi nghiên cứu, cũng không dám tìm tòi nghiên cứu.
Khi xuống lầu ăn cơm, dường như bọn họ là những người cuối cùng có mặt, Lãnh Ngọc Thù đã sớm chờ không được nữa, cong môi lên, "Anh, muốn mọi người chờ hai người cũng không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là còn có bà nội và ba, sau này nên học một chút lễ phép đi!" Lời này rõ ràng là nói với Lãnh An Thần, nhưng Đoan Mộc Mộc biết kì thực là bóng gió chính mình.
"Chỉ có em là nói nhiều!" Lãnh An Thần vuốt đầu Lãnh Ngọc Thù, mắt liếc những người đang ngồi, ánh mắt ngừng ở Tô Hoa Nam, bởi vì nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn Đoan Mộc Mộc chằm chằm, Lãnh An Thần hận không thể duỗi ngón tay mà móc cặp mắt anh ta rớt ra.
Trước mặt anh lại không chút kiêng kỵ như vậy, chứ nếu anh rời đi, thì Tô Hoa Nam này chắc có thể dùng ánh mắt gợi tình với cô đi?
Âm thầm cắn răng, Lãnh An Thần mở miệng, "Về sau các vị không cần chờ chúng tôi, bởi vì đã có mệnh lệnh, chúng tôi muốn ngày đêm không ngừng tạo người, cho nên thời gian có thể không cùng ăn với mọi người được."
Lúc anh nói lời này, cố ý nhìn Tô Hoa Nam chằm chằm, cho đến khi thấy ánh mắt anh ta trở nên tối sầm, cuối cùng xám xịt như một mảnh tro tàn, mới cảm thấy trong lòng sảng khoái một chút.
Đoan Mộc Mộc trừng mắt nhìn qua, không ngờ mới sáng sớm anh đã nói bậy, nhưng Lãnh An Thần lại thân mật kéo cô qua, hôn nhẹ lên má cô, "Bà xã, đây là chuyện mọi người đều biết, không cần thiết phải xấu hổ! " Nói xong, nhìn về phía bà nội, "Bà nội, cháu nói không sai chứ?"
Lão phu nhân nhìn vợ chồng bọn họ ân ái, ấm áp cười một tiếng, "Cháu chỉ tập trung luyện công cái miệng thôi sao, nếu không đã qua một tháng, sao ta còn chưa thấy cái bụng của nha đầu Mộc có động tĩnh?"
Trên bàn ăn mà nói chuyện này, thật sự khiến Đoan Mộc Mộc lúng túng, cô vội vã hoà giải, "Bà nội, cháu đói rồi, có thể ăn cơm chứ?"
Nhưng, tiếng nói của cô vừa dứt, thì cảm thấy ánh mắt từ bốn phía đều ném tới, cô đang cảm thấy phiền não, liền nghe thấy Lãnh An Thần nói hài hước, "Đúng vậy a bà nội, thể lực của vợ con tiêu hao quá nhiều, cần bổ sung năng lượng, ăn cơm, OK?"
Thì ra, mọi người lại hiểu lầm.
Đoan Mộc Mộc chỉ hận không có cái hang, để cho mình chui vào!
Còn chưa tối, biệt thự Lãnh gia đã náo nhiệt, nam nữ ăn mặc và trang điểm rất xinh đẹp, Đoan Mộc Mộc là dâu cả tự nhiên phải tham dự.
Một bộ váy đuôi dài, tôn lên vóc dáng cao gầy của cô, bộ lễ phục lệch vai hấp dẫn nhưng không mất đi vẻ ưu nhã, bộ lễ phục cắt may rất vừa người, không dư một tấc, ôm gọn vóc dáng thon mềm của cô.
Bộ ngực đầy đặn, vùng bụng phẳng, chiếc eo thon nhỏ, cặp mông ngạo nghễ ưỡn cao, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ như thế, bộ lễ phục màu cánh sen dưới ánh đèn trở thành màu trắng, có cảm giác siêu nhiên thoát tục, khiến cho người nhìn có cảm giác như từ trong tranh bước ra, quyến rũ và mị hoặc.
Cô hôm nay, ngay cả Lãnh An Thần nhìn thấy cũng không di chuyển được ánh mắt, mà anh hôm nay cũng vô cùng xuất sắc, một thân tây trang màu trắng khiến anh vô cùng giống bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết, cho nên bọn họ vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Danh tiếng của em hôm nay hình như lấn át cả ông ta!" Lãnh An Thần dán sát bên tai cô, mập mờ nói nhỏ.
Đoan Mộc Mộc khẽ tránh xa anh một chút, trả lời, "Anh cũng không kém, không thấy ánh mắt những người phụ nữ kia đều giống như sói cái vây quanh anh sao?"
Nghe nói như thế, Lãnh An Thần khẽ cười, "Giống nhau, giống nhau, biết không? Bây giờ tôi đang hận không thể cầm con dao khoét hết ánh mắt của những người đàn ông đang nhìn em kia."
Anh luôn tùy tiện như thế, Đoan Mộc không còn gì để nói, nhìn ra nơi xa, cô đề nghị, "Chúng ta đi chúc thọ cho cha chứ?"
Đoan Mộc Mộc chỉ muốn hoàn thành trình tự này nhanh lên một chút, sau đó tìm một chỗ không người trốn đi, cô thật sự không có thói quen giao thiệp với những người này.
Khách mời vẫn không ngừng tiến vào, trong đó có Lam Y Nhiên, hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ chót, cực kỳ bắt mắt, việc đầu tiên khi cô bước vào biệt thự, là tìm Lãnh An Thần, nhưng khi nhìn thấy anh và Đoan Mộc Mộc đang khoác tay nhau thì trái tim không khỏi chua xót.
Nhưng cô cũng không phải là người phụ nữ chỉ biết ăn giấm, đè nén cảm giác không thoải mái của mình, cô cười yếu ớt, tha thướt đi tới.
"An Thần ——" Lam Y Nhiên đứng trước mặt Lãnh An Thần và Đoan Mộc Mộc.
Một thân đỏ chói lập tức như quả cầu lửa đốt cháy ánh mắt của Đoan Mộc Mộc, không thể không thừa nhận, người phụ nữ này bất luận là ở nơi nào, đều sẽ làm người ta có cảm giác hai mắt tỏa sáng, lúc nãy còn cảm giác mình cũng không tệ, nhưng giờ phút này đứng trước mặt Lam Y Nhiên, Đoan Mộc Mộc lại có cảm giác rất thất bại.
"Em đã đến rồi!" Âm thanh của Lãnh An Thần êm ái, hình như đây là sự đối xử đặc biệt với cô, tuy chỉ có bốn chữ, nhưng cũng lộ ra vẻ thân mật khiến người ta phải nhìn trộm.
"Vâng! " Từ lúc tới đây Lam Y Nhiên chưa từng nhìn Đoan Mộc Mộc một cái, giống như trong mắt của cô chỉ có người đàn ông bên cạnh, cánh tay càng thêm tự nhiên kéo Lãnh An Thần, "An Thần, em và anh đi chúc thọ cho bác trai đi!"
Âm thanh dịu dàng mềm mại lộ ra vẻ yêu kiều, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt, Lãnh An Thần gần như không có một giây giật mình, theo cô đi về phía Lãnh Chấn Nghiệp, trong khoảnh khắc kia, anh cũng không nhìn Đoan Mộc Mộc một cái, giống như sự tồn tại của cô chỉ là không khí.
Không phải là lần đầu tiên bị bỏ rơi như vậy, nên Đoan Mộc Mộc đã thành thói quen, nhìn bóng dáng bọn họ thân mật đi xa, trái tim không khỏi chua xót.
Đây chính là lựa chọn của anh, chỉ cần có Lam Y Nhiên xuất hiện, cô vĩnh viễn bị ném qua một bên, mặc dù chuyện này cô cũng không quan tâm, nhưng đau lòng vẫn không thể tránh khỏi.
Lãnh An Thần bước đi được hai bước, mới ý thức được điều gì đó, chẳng qua là khi anh quay đầu lại thì Đoan Mộc Mộc đã ưu nhã xoay người đi, sống lưng thẳng tắp giống như muốn nói cho anh biết, cô hoàn toàn không để ý, một chút xíu cũng không để ý.
Anh không phải là người trong lòng cô, cho nên anh đi hay ở cứ tự nhiên, nhận thức như vậy khiến những tự trách ngắn ngủi lúc đầu tan biến, thay vào đó là tức giận bao la, bát ngát.
"Tại sao không tranh giành, anh ta chính là người đàn ông của em! " Khi âm thanh quen thuộc vang lên bên tai thì tay Đoan Mộc Mộc đang cầm ly sâm banh run lên.
"Không có gì phải tranh giành!" Cô đáp lại, ánh mắt rơi vào ly sâm banh, "Là của tôi, thì không ai có thể giành được, nhưng nếu không phải là của tôi, thì tranh giành có ích lợi gì?"
"Mộc Mộc!" Tô Hoa Nam còn muốn nói điều gì, Đoan Mộc Mộc đã để ly sâm banh xuống, cất bước rời đi, anh theo sau, "Em cho rằng trốn tránh là biện pháp tốt sao?"
Đoan Mộc Mộc đi càng nhanh, chỉ có điều đôi giày cao gót khiến chân cô đau, giống như đôi giày cao gót này có xung khắc với cô vậy, chỉ cần mang vào nhất định sẽ trầy chân, cô quay đầu lại nhìn chằm chằm người đàn ông theo sát mình, "Tô Hoa Nam, trốn tránh hay không trốn tránh là việc của tôi, không mượn anh xen vào."
"Mộc Mộc. . . . . ."
"Chú Hai, cám ơn chú quan tâm, nhưng bây giờ người chú nên quan tâm hình như không phải là tôi, nếu như chú cảm thấy hôm nay nhàm chán, có thể gọi điện thoại cho Lăng Như Ý tới đây với chú!" Cô nói lời này không phải do ghen tỵ, cũng không phải do tức giận, chỉ đơn giản là khi nhớ tới sự dối trá của Tô Hoa Nam, thì cảm thấy ghê tởm, đặc biệt là sau khi cô tận mắt thấy Lăng Như Ý và Lãnh An Thần lên giường, cảm giác chú cháu hai người cùng hưởng một người phụ nữ, không chỉ là châm chọc với bọn họ, mà ngay cả cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.
"Em ghen, đúng không?" Anh nhìn cô, con ngươi màu hổ phách tối đen giống như nhựa thông chảy ra do bị lửa đốt, mang theo vẻ nôn nóng, dưới ánh đèn mềm mại nhẹ nhàng lay động, "Đúng là em yêu anh, có đúng hay không?"
Âm thanh của anh có chút gấp gáp, ngay cả ánh sáng trong tròng mắt cũng chớp động.
Đoan Mộc Mộc cau mày, chẳng lẽ tất cả đàn ông trong Lãnh gia đều tự cao tự đại như vậy sao?
"Chú hai, chú nghĩ nhiều rồi!" Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Tình yêu của tôi không có giá rẻ như vậy, cho dù không có ai để yêu, thì tôi cũng không tùy tiện bố thí như thế."
Lời của cô khiến sắc mặt của Tô Hoa Nam của trở nên khó coi, khó chịu, những ánh sáng đang lay động trong đáy mắt bị lời nói của cô dập tắt, không còn tụ lại vào nhau nữa.
Đoan Mộc Mộc không liếc mắt nhìn thêm một cái nào nữa, xoay người nhanh chóng rời đi, chỉ là lần này, anh ta không còn đi theo nữa.
Đi thẳng một đường, bất tri bất giác lại đi tới hồ bơi bên cạnh vườn hoa, làn nước xanh mơn mởn phản chiếu vẻ đẹp của cô, chỉ có điều vẻ đẹp này quá mức cô độc, nhất là ở cạnh một nơi đông đúc không xa lắm, cô giống như một đứa bé bị vứt bỏ.
Nhìn bóng mình in trong sóng nước, đột nhiên có hai giọt lệ chợt rơi, tạo nên những gợn sóng nho nhỏ, làm mờ đi hình dáng của cô.
Tại sao lại khóc? Có gì phải khóc?
Đoan Mộc Mộc thấy mình đột nhiên rơi lệ nên buồn bực, đúng lúc cô tính giơ tay muốn lau đi dòng nước mắt của mình thì chợt cảm giác có bóng người sau lưng thoáng một cái, "Ai ——"
Tuy nhiên chữ này còn chưa nói xong, cảm giác cơ thể bị đẩy mạnh một cái, sau đó “phịch” một tiếng ——
Cô ngã vào trong nước. . . . . .
Đột nhiên nước chảy sặc vào trong miệng, cô sợ hãi giãy giụa, muốn nắm bắt cái gì đó, nhưng mà không bắt được, sợ hãi kéo tới, cô kinh hoảng kêu cứu, "Cứu mạng a, cứu mạng. . . . . . Khụ. . . . . ."
Cô càng cầu cứu thì nước sặc vào miệng càng nhiều, chỉ trong chốc lát, Đoan Mộc Mộc đã cảm thấy mình bị uống rất nhiều nước, dần dần, thân thể càng ngày càng chìm xuống, dường như muốn chìm xuống đáy nước, đầu óc của cô trống rỗng, chỉ có một ý niệm đáng sợ, đó chính là cô sẽ bị chết đuối.
"Đưa tay đây, nắm vào. . . . . ."
Có giọng nói truyền tới tai cô, nhưng giờ phút này bên tai Đoan Mộc Mộc chỉ tràn ngập tiếng nhạc cách đó không xa, thậm chí trong ý thức của cô, chỉ có trong tiếng âm nhạc này cô mới được cứu rỗi.
Nước không ngừng tràn vào trong miệng cô, bây giờ cả thở cũng không được, Đoan Mộc Mộc cảm giác mình sắp chết!
Xem ra, lần này cô thật phải chết.
"Nắm tay của tôi!"
Tiếng kêu có lực, Đoan Mộc Mộc bèn nắm chặt cái tay trên mặt nước, tiếp theo cảm thấy ngang hông căng thẳng, một cánh tay có lực quấn lấy cô.
Cô bị kéo lên. . . . . .
Không còn bị sặc nước nữa, dường như cô đã được cứu, nhưng cô nhìn không rõ người cứu cô, chỉ cảm thấy là một bóng dáng mơ hồ. . . . . .
Người này là ai đây?
Là ai cứu cô?
Còn chưa nghĩ ra, thì cảm giác bên cạnh hoàn toàn yên tĩnh, dường như không có quan hệ gì với cô.
"Khụ khụ. . . . . ."
Đoan Mộc Mộc bị một luồng khí thổi vào trong miệng, nước sặc vào trong bụng phun ra, cô cũng mở mắt.
Mơ hồ một lát, cô rốt cuộc thấy rõ người cách mình gần trong gang tấc, lại là Lãnh An Đằng .
"Là cậu?" Cô thật sự bất ngờ.
"Là em! " Lãnh An Đằng lên tiếng, âm thanh không mềm mại như thường ngày, tuy chỉ có hai chữ, nhưng chính xác là giọng nam trầm ổn.
Đoan Mộc Mộc vẫn còn kinh hoảng do bị rơi xuống nước, nên không hề phát hiện sự khác thường, cô nhìn hồ bơi đã khôi phục bình tĩnh, không khỏi nhớ tới bóng dáng trước khi mình bị rơi xuống nước đã nhìn thấy.
Chẳng lẽ là ảo giác? Nhưng rõ ràng cảm giác có người đẩy cô, "Tiểu Đằng. . . . . ."
Cô mới vừa mở miệng, bỗng dưng chạm vào ánh mắt Lãnh An Đằng, không biết có phải do bọn họ cách nhau quá gần, hay là cảm giác của cô sai, mà cô cảm thấy ánh mắt của cậu ta quá mức nóng bỏng, cô cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, thì cảm giác cái trán chợt lạnh, ngón tay của cậu ta đã lau lên mặt của cô, đầu ngón tay hơi lạnh vạch mái tóc bị nước ướt nhẹp ra.
Động tác quá mức mập mờ như thế, khiến nhịp tim Đoan Mộc Mộc đột nhiên tăng nhanh, theo bản năng muốn né tránh, nhưng cằm đã bị cậu ta nắm được, sau đó cảm thấy có cỗ khí nóng càng ép càng gần. . . . . .
Đại não giống như là mất đi ý thức, quá mức khiếp sợ, Đoan Mộc Mộc ngẩn người tại đó, thậm chí quên mất phải đẩy cậu ta ra.
"Hai người đang làm gì?"
Ở trong bữa tiệc không nhìn thấy Đoan Mộc Mộc, Lãnh An Thần vội đi tìm kiếm, ngay lập tức thấy bọn họ ướt nhẹp, còn có hành động sắp sửa xảy ra giữa bọn họ.