Lúc này, tim Lãnh An Thần thắt ở trên người con gái trong ngực, ánh mắt lạnh lùng quét qua Đỗ Vấn, “Cút!”
Dù bị quát lớn nghiêm nghị nhưng Đỗ Vấn cũng không lùi về phía sau một bước, ngược lại bộc phát kiên định, chặn đường đi của Lãnh An Thần.
“Cậu…” Sắc mặt Lãnh An Thần tái xanh, trừng mắt người trước giờ không dám không vâng lời mình.
Đỗ Vấn hít sâu, ngắm nhìn phương hướng trong phòng, “Tổng tài, anh và tiểu thư Tần Quỳnh đã chia tay rồi, tôi không hy vọng ngày nào đó anh nhớ lại tất cả thì sẽ hối hận về hành động hôm nay!”
Lời này khiến gân xanh trên trán Lãnh An Thần nhô ra, nhưng cũng không có ngăn cản Đỗ Vấn nói tiếp, “Tôi là trợ lý của anh, đi theo bên cạnh anh không phải một ngày, dù hôm nay anh ra tay đánh tôi, tôi cũng phải nói rõ… Bất luận anh có muốn thừa nhận hay không, anh đã là người có gia đình, giờ phút này, người anh nên quan tâm không phải cô gái trong ngực mà là thiếu phu nhân.”
Ba chữ thiếu phu nhân này khiến tim Lãnh An Thần khẩn trương, trước mắt anh thoáng qua hình ảnh cô vừa rơi xuống, lạnh lùng trên mặt giảm dần.
“Tổng tài, thiếu phu nhân cũng bị thương” Đỗ Vấn lại nói thêm một câu, tay đã vươn ra đón lấy Tần Quỳnh.
Lời nói đã đến nước này, Lãnh An Thần đành phải buông tay, ánh mắt của anh quét qua trên mặt Tần Quỳnh, nhưng rất nhanh dời đi chỗ khác, “Chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu như cô ấy có bất kỳ không may nào, tôi nhất định sẽ hỏi tội cậu.”
“Xin tổng tài yên tâm!” Đỗ Vấn nói xong, ôm lấy Tần Quỳnh lên xe, có điều cũng không ai thấy lúc này móng tay Tần Quỳnh đã bấm vào trong thịt, khóe môi càng thoáng qua một tia lạnh lùng căm hận.
Lãnh An Thần nhìn xe đi xa, mới cất bước trở về phòng, đẩy cửa phòng ngủ ra, thím Hà đang bôi thuốc cao cho Đoan Mộc Mộc, cánh tay cùng chân cô đều bị cầu thang làm trầy xước.
Thấy Lãnh An Thần, thím Hà vội vàng nói, “Thiếu gia, thiếu phu nhân bị thương…”
“Đi ra ngoài!” Lãnh An Thần trầm giọng cắt đứt.
Thím Hà bị rống đến sững sờ, nhưng nhìn rõ Lãnh An Thần không vui, cẩn thận liếc nhìn Đoan Mộc Mộc, chỉ có thể cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng bị đóng, trong phòng ngủ yên tĩnh rộng rãi chỉ có hai người và tiếng hít thở liên tiếp, Đoan Mộc Mộc cảm thấy trên người anh tản mát ra hơi lạnh, cũng mơ hồ đoán được là vì cái gì?
Không phải cô không muốn giải thích, mà cảm thấy không cần thiết, bởi vì chuyện không hề giống như anh nghĩ.
Nhưng một giây kế tiếp, trong không khí vang lên giọng nói lạnh lẽo của anh, “Em đẩy cô ấy ư?”
Câu hỏi có mấy chữ, cũng khiến tim Đoan Mộc Mộc chìm vào đáy cốc, cô nhướng mày nhìn anh, kiên định phun ra ba chữ, “Em không có!”
Trong mắt cô nhấp nháy ánh sáng sáng trong, tựa như kim cương tinh khiết nhất, Lãnh An Thần nhìn mà run nhẹ, không hiểu sao, anh càng tin lời cô nói, nhưng tiếp đó lại hỏi, “Tại sao nói không cho mượn?”
Anh đang hỏi Đoan Mộc Mộc tại sao không đồng ý mang anh cho Tần Quỳnh!
Thật ra thì lúc nghe cô nói không cho mượn thì tim anh rung động, mặc dù nội tâm mình không cách nào thừa nhận cô là vợ, nhưng nhìn cô nói không cho ai đụng vào mình, coi mình là ranh giới cuối cùng thì anh vẫn kiêu ngạo.
Anh nhớ có người từng nói một câu, cả đời người có hai thứ không thể mượn, một là tính mạng mình, hai là người mình yêu!
Mới vừa rồi mặc cho Tần Quỳnh cầu xin thế nào, cô đều không chịu mang anh cho mượn, đó là bởi vì cô yêu anh ư?
Người đàn ông đều có một loại kiêu ngạo, đó chính là được vạn người kính trọng, được người ái mộ, Lãnh An Thần cũng không ngoại lệ.
Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, khóe môi nâng lên một tia cười, “Em không cho mượn, bởi vì anh là chồng em!”
Câu trả lời của cô làm trái tim anh run lên, giọng nói nhỏ xuống, mang theo mềm mại mà anh không phát giác, “Cho dù người chồng này hoàn toàn quên em ư?”
Nghe được câu này, trái tim đau nhói, cô nhìn chằm chằm cặp mắt đen nhánh của Lãnh An Thần, nhẹ giọng trả lời, “Đúng vậy!”
Hai chữ rất nhẹ, cũng lộ rõ vô cùng kiên định, “Anh có thể quên em, nhưng em không cách nào quên anh.”
Lãnh An Thần không phải người đầu đá, dù mất trí nhớ, nhưng tim anh còn linh hoạt, nói không cảm động là giả, anh bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt, nghĩ đến vấn đề đã từng nghi ngờ tại sao Tô Hoa Nam cùng Khang Vũ Thác đều yêu cô, giờ phút này bỗng có đáp án ––
Bởi vì cô chấp nhất, bởi vì trên người cô có sức mạnh làm cho người ta trầm luân!
Giống như vào giờ phút này mình bị cô hấp dẫn, mà loại hấp dẫn này căn bản không chịu sự khống chế của anh, nhưng anh hình như lại không cam lòng, vì vậy hỏi tiếp, “Em không sợ tôi vĩnh viễn sẽ không nhớ ra em à? Không sợ một lúc nào đó tôi sẽ nói ly hôn với em ư?”
Rầm!
Thân thể Đoan Mộc Mộc lay động như bị sét đánh, anh có ý gì, chuẩn bị vứt bỏ cô ư?
Mặc dù cố gắng khiến mình kiên cường, nhưng nghe anh nói đến hai chữ ‘ly hôn’, Đoan Mộc Mộc vẫn không khắc chế được khổ sở.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, “Em không sợ…”
Ánh mắt anh híp lại, nhìn chằm chằm cô, lại nghe cô nói tiếp, “Bởi vì sợ cũng không thể thay đổi kết quả, hơn nữa, nếu như anh thật kiên trì ly hôn với em, em cũng không thể phản kháng lại, không phải sao? Cho nên quyết định thế nào thì tùy vào anh, em không có vấn đề gì…”
Nói xong, thân thể cô từ đầu giường tụt xuống, trên mặt bày ra vẻ mệt mỏi vô cùng, “Đáp án anh muốn em đã cho, muốn quyết định thế nào thì tùy anh, em mệt rồi, muốn ngủ!”
Đúng, cô vẫn kiên trì, dù Tần Quỳnh khiêu khích trắng trợn, cô cũng không muốn buông tay đối với đoạn hôn nhân này, nhưng vào hôm nay nhìn anh làm ra lựa chọn kia, cô đột nhiên không có hơi sức kiên trì nữa.
Cô kéo cao chăn đắp, cuối cùng đắp lên cả khuôn mặt cô, Lãnh An Thần cũng không nhìn thấy nét mặt cô, chỉ có lời của cô lơ lửng bên tai anh, thật lâu không chịu tản đi ––
––”Em không cho mượn, bởi vì anh là chồng em!”
––”Anh có thể quên em, nhưng em không cách nào quên anh.”
––”Nếu như anh thật kiên trì ly hôn với em, em cũng không thể phản kháng, không phải sao? Cho nên quyết định thế nào thì tùy anh, em không có vấn đề gì…”
Năm chữ ‘không có vấn đề gì’ này lại khiến trái tim Lãnh An Thần buồn buồn, giống như bị đá đè ép.
Cô định buông tha à?
Nếu như cô buông tha, không phải anh dễ dàng hơn ư? Nhưng vì sao nghe thấy năm chữ đó, anh cảm thấy không thoải mái đây?
Lãnh An Thần ra khỏi phòng, nhưng càng nghĩ càng thấy phiền não vô cùng, ngực giống như là có một con thú mất điên đụng nhau, làm cho anh phát điên, anh xoay người quay về gian phòng lần nữa, vén chăn mền trên người Đoan Mộc Mộc, “Đoan Mộc Mộc, em có ý gì, em giải thích rõ ràng cho tôi!”
Gào xong, Lãnh An Thần mới nhìn thấy gương mặt cô đẫm nước mắt, một giọt một giọt giống như là lên án cô chịu uất ức.
Đoan Mộc Mộc không ngờ anh quay trở lại, mới vừa rồi che mặt mình chính là không muốn anh nhìn thấy mình yếu ớt, nếu bây giờ đã bị anh nhìn thấu đáo, cô cũng không cần che giấu, cắn cắn môi mở miệng, “Ý của em là nếu anh cảm thấy em là vật cản giữa tình yêu của anh và Tần Quỳnh, vậy em có thể rời đi, có thể thành toàn cho hai người!”
Lãnh An Thần bị lời của cô làm cho nhất thời im lặng, Đoan Mộc Mộc kéo chăn lần nữa, chậm rãi che mình, “Lãnh An Thần, là anh quên em, là anh chỉ nhớ rõ cô ta… Em đã không ở trong sinh mệnh…”
“Nói bậy!” Nghe cô nói lời tuyệt vọng, tim anh đau giống như là bị người mổ xẻ, cuối cùng không nhịn được lên tiếng cắt ngang, “Làm sao em không có ở trong sinh mệnh của anh chứ? Bây giờ em là vợ anh, em sinh con cho anh, không phải sao?”
Đoan Mộc Mộc sửng sốt, không thể tin nhìn anh, lại nghe anh nói, “Anh quên em, nhưng anh cũng chưa nói muốn ở chung một chỗ với cô ấy…”
Nhưng sự lựa chọn của anh rõ ràng chính là Tần Quỳnh!
Đoan Mộc Mộc đã không có dũng khí nói lời này ra khỏi miệng, hiện tại cô giống như là cánh diều bị xé nát, từng mảnh tung bay trong gió, nhưng trái tim cô còn có một mảnh, bị anh nắm chặt trong tay.
Lãnh An Thần và cô yên lặng nhìn nhau, anh suy nghĩ nhiều từ chuyện mình phẫu thuật, muốn nhớ tất cả, nhưng anh càng cố gắng, càng cảm thấy mờ mịt…
Đầu, bắt đầu đau nhức…
Hai tay anh nện lên đầu mình, từng phát từng phát, cả người khổ sở!
Đoan Mộc Mộc nhìn anh như vậy, vội vàng nhảy xuống giường, nắm chặt lấy tay anh, sau đó ôm đầu anh vào trong ngực, “An Thần, anh đừng như vậy, đừng như vậy…”
“Tôi nhớ không ra, tại sao một chút cũng không nhớ ra!” Anh phiền muộn, gầm nhẹ.
“Không quan trọng, không nghĩ ra thì đừng nghĩ, quên thì quên… Cùng lắm thì, chúng ta yêu lần nữa!” Bật thốt ra lời này khiến Lãnh An Thần sửng sốt.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong ngực Đoan Mộc Mộc, nhìn cô gái này, một hồi lâu mới nói, “Vậy nếu là, nếu là…”
Đoan Mộc Mộc hiểu anh muốn nói gì, cười khổ sở, “Nếu anh vẫn không yêu được em, nếu vậy em cũng sẽ không hối hận, ít nhất chúng ta đã từng yêu, không phải sao?”
Lãnh An Thần lập tức cầm tay cô, cũng không nói ra những lời khác!
Từ phòng ngủ ra ngoài, Lãnh An Thần chậm rãi xuống lầu, thời điểm đi tới cửa cầu thang, chợt nhớ tới cái gì, anh dừng lại, lại đi trở về hai bước, trước mắt hiện ra một màn trước lúc Tần Quỳnh cùng Đoan Mộc Mộc ngã xuống.
Không phải anh hoài nghi, mà là không tự chủ, anh lựa chọn tin tưởng Đoan Mộc Mộc, nếu như nói không phải Đoan Mộc Mộc đẩy cô ta, vậy nhất định chính là Tần Quỳnh tự…
Tròng mắt đen chợt tối sầm lại, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Đỗ Vấn, “Ở đâu?”
“Bệnh viện Thiên Sứ!” Giọng nói của Đỗ Vấn mang theo bất đắc dĩ không thể nói thành lời.
Lãnh An Thần cau mày, “Sao đi bệnh viện xa thế?”
“Là Tần tiểu thư yêu cầu, cô ấy nhất định tìm bác sĩ chủ trị của mình!” Đỗ Vấn đáp lời.
Lãnh An Thần trầm mặc hai giây, “Vậy cậu đưa điện thoại cho Tần Quỳnh.”
“Tổng tài…” Đỗ Vấn muốn ngăn cản.
“Tôi có lời nói với cô ấy” Lãnh An Thần cắt đứt.
“Dạ!” Đỗ Vấn đưa điện thoại chuyển cho Tần Quỳnh.
“A lô…” Chốc lát, giọng nói yếu ớt của cô gái truyền đến.
Lãnh An Thần cũng không lập tức nói chuyện, cho đến khi bên kia gọi tên mình, “An Thần, là anh à? An Thần…”
“Là anh!” Lãnh An Thần trả lời, “Thân thể em thế nào?”
“Em… em bị ngất lâu, toàn thân không có sức” Giọng Tần Quỳnh mảnh mai yếu ớt, thật làm cho người ta cảm giác không còn hơi sức.
“Nếu là như vậy, vậy thì quên đi!”
Lãnh An Thần nói xong cũng muốn cúp điện thoại, nhưng bên kia Tần Quỳnh lại gấp gấp ra tiếng, “An Thần, có phải anh có chuyện gì hay không, anh nói đi!”
Ngừng một lát, Lãnh An Thần mới mở miệng, “Anh muốn hẹn em ra ngoài, nhưng em…”
“Không sao cả, An Thần, em có thể” Tần Quỳnh làm sao sẽ bỏ qua cơ hội ở riêng với anh, cô ta nằm mơ cũng muốn!
“Nhưng thân thể của em…” Lãnh An Thần cố ý lộ ra giọng nói lo lắng.
“Không sao cả, An Thần, em có thể!” Tần Quỳnh vội vàng trả lời.
Lãnh An Thần nói địa chỉ, mới cúp điện thoại, nhưng một đôi mắt nhìn về nơi xa lại sâu như hố đen, làm cho người ta không nhìn thấy đáy.
Gần tối, Đoan Mộc Mộc thức dậy, cơm tối đã làm xong, Lãnh An Thần vừa ngồi, cũng không bắt đầu dùng cơm.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân xuống rồi, có thể ăn cơm rồi chứ?” Thím Hà hỏi cẩn thận.
Lãnh An Thần liếc nhìn Đoan Mộc Mộc, chỉ thấy cặp mắt cô sưng đỏ, giống như con thỏ nhỏ, cô như vậy không chỉ không xấu xí, ngược lại đáng yêu không tả được, tim anh đập rộn ràng, giống như có thứ gì bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Mở to mắt, anh không nhìn cô, hướng người làm nữ gật đầu một cái, tất cả thức ăn đều được bưng lên.
Bữa ăn tối rất an tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy đè nén, Đoan Mộc Mộc không có khẩu vị, hơn nữa ngủ một buổi chiều nên càng không muốn ăn, nhìn cô ăn một lúc lâu, trong bát vẫn còn dư lại rất nhiều đồ thì Lãnh An Thần cau mày, “Những thức ăn này không hợp khẩu vị của em à?”
Không ngờ anh đột nhiên mở miệng, Đoan Mộc Mộc sững sờ, tiếp xúc với ánh mắt của anh, cô vội vàng lắc đầu, “Không phải, là em không đói bụng!”
“Thím Hà!” Lãnh An Thần đã ăn xong, lấy khăn giấy chấm dưới khóe môi, “Nếu lần sau thiếu phu nhân vẫn không thích những thức ăn này, bảo người trong phòng bếp cút hết đi!”
Trước kia anh rất ít khi ác liệt như thế, đột nhiên làm vậy, thím Hà sợ đến mức vội vàng gật đầu, cũng nhìn hướng Đoan Mộc Mộc nhờ giúp đỡ.
“An Thần, không nên trách họ, là khẩu vị của em không tốt!” Đoan Mộc Mộc giải thích.
Anh ngước mắt, ánh mắt rơi vào trên gương mặt gầy gò của cô, “Không muốn họ gặp phải phiền toái, vậy về sau em nên ăn cơm thì hơn!”
Bá đạo mà không phân rõ phải trái lại khiến Đoan Mộc Mộc cảm động, anh đang quan tâm cô ư?
Gật đầu một cái, cô nhỏ giọng trả lời, “Được, về sau em sẽ ăn nhiều cơm!”
Lãnh An Thần không nói gì nữa, anh uống canh người làm nữ bưng lên, nhìn cô khó khăn nuốt thức ăn, lại hỏi, “Sao không thấy hai đứa bé đâu?”
Đúng, kể từ anh tỉnh lại, chỉ gặp hai đứa bé một lần, nghe nói hai đứa bé bởi vì anh lạnh nhạt mà khóc lớn, cũng làm cho anh tự trách một hồi lâu, anh cho là đứa bé sợ anh cho nên không hề đi bệnh viện thăm anh nữa, thật không nghĩ đến về nhà rồi, cũng không thấy hai đứa nhóc kia đâu.
Tay Đoan Mộc Mộc cầm đồ ăn run nhẹ, có hai giọt nước mắt nhanh chóng chảy xuống, rơi vào trong bát…
“Chuyện gì xảy ra?” Lãnh An Thần thu nét mặt cô vào đáy mắt, giọng nói vội vàng.
Đoan Mộc Mộc kéo khăn giấy qua, lau khô nước mắt, mới nhìn hướng anh, “Không có việc gì, em đưa bọn nhỏ đến chỗ khác!”
Trong nháy mắt, Lãnh An Thần nhíu chặt hai hàng chân mày lại, “Tại sao?”
Nhìn anh như vậy, Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, nói: “Không có gì, gần đây giữa chúng ta có quá nhiều chuyện, em không có thời gian chăm sóc bọn nhỏ, cho nên đã…”
Thật ra thì cô không nói thật, lần đó hai đứa bé bị thương tổn do Lãnh An Thần lạnh nhạt, trong lòng hình như để lại ám ảnh, luôn cảm thấy Lãnh An Thần không cần bọn chúng, hiện tại anh về nhà ở, Đoan Mộc Mộc sợ tiếp tục chung sống, vừa khiến các con sợ, cũng gia tăng gánh nặng cho Lãnh An Thần.
Hơn nữa, hiện tại cũng cảm thấy anh không thể tiếp nhận sự tồn tại của cô, huống chi là hai đứa bé, vì vậy giao tiểu Đường Tâm và Huân Huân cho Quan Tiểu Ưu chăm sóc.
“Chỉ sợ không phải nguyên nhân này?” Lãnh An Thần hỏi ngược lại khiến Đoan Mộc Mộc cả kinh.
Trầm mặc chốc lát, Đoan Mộc Mộc mới nhìn hướng anh, “Đúng, em sợ các người không sống chung được… Hơn nữa mấu chốt chính là em không muốn dùng đứa bé hoặc thứ khác tới trói buộc, bức bách anh!”
Lãnh An Thần không ngờ cô chu đáo thế, nhìn tròng mắt cô sạch sẽ trong suốt, tim anh gợn sóng, chỉ một ngày chung đụng, cô để tim anh lần lượt không bình tĩnh, xem ra cô gái nhỏ này hơn xa so với bề ngoài đơn giản.
“Nếu là vậy thì hãy để cho bọn nhỏ sống ở bên ngoài trước, nhưng không cho phép có không may nào.” Lãnh An Thần phân phó, bây giờ anh và Đoan Mộc Mộc còn chưa thích ứng được, nếu có thêm hai đứa bé, anh sợ mình thật không tiếp nhận nổi, nếu như khăng khăng ở chung một chỗ, sẽ làm hai đứa bé bị thương, chẳng bằng chung sống như bây giờ, Lãnh An Thần vẫn hiểu rõ.
“Sẽ không, Tiểu Ưu sẽ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt” Đoan Mộc Mộc trả lời khẳng định.
Lãnh An Thần không nói gì nữa, mà lên lầu, chỉ trong chốc lát, anh đã đi xuống, nhưng đã đổi quần áo, nhìn anh như vậy, Đoan Mộc Mộc đứng lên, “Anh… anh muốn đi ra ngoài à?”
Đã trễ thế này, cô không biết anh đi ra ngoài làm gì? Hơn nữa thương thế của anh mặc dù tốt hơn, nhưng bởi vì gãy xương sườn, bên trong còn mang theo vật đỡ.
“Ừm!” Lãnh An Thần nhàn nhạt đáp lại.
“Vậy em đi cùng anh” Năm chữ bật thốt lên từ trong miệng Đoan Mộc Mộc.
Lãnh An Thần ngước mắt nhìn về phía cô, chốc lát, mới trả lời, “Không cần! Anh muốn đi một mình…”
“Nhưng anh…anh…” Đoan Mộc Mộc còn muốn nói điều gì, lại bị hờ hững trong mắt anh làm cho ngừng lại, cô thiếu chút nữa quên mất, bây giờ Lãnh An Thần không như trước kia, anh đã hoàn toàn quên cô.
“Anh không sao” Lãnh An Thần đoán được cô lúng túng và mất mác, lại lên tiếng an ủi, nhưng thấy cô không nói, chỉ đành phải nói, “Anh bảo tài xế đưa đi!”
Đoan Mộc Mộc gật đầu một cái, nói: “An Thần, không phải em muốn cản trở cuộc sống của anh, chỉ không yên lòng về thương thế của anh!”
Anh không có trả lời, nhưng khi nhìn vào mắt cô thì rõ ràng như có điều suy nghĩ.
Trong quán cà phê, một tay Lãnh An Thần khuấy cafe đen trước mặt, một tay nghe điện thoại ––
“Lãnh tiên sinh, thứ ngài muốn tôi sẽ điều tra trong vòng một tuần… Yên tâm, tuyệt đối là thật… Đó là đương nhiên, giữ bí mật là quy tắc của chúng tôi… Được, gặp lại!”
Cúp điện thoại, Lãnh An Thần bưng cà phê lên nhấp một ngụm, lúc này, một bóng dáng thướt tha đi tới ––
“An Thần…”