Anh cũng không muốn như vậy, nhưng Lam Y lại bị tai nạn xe cộ, anh không có cách nào mặc kệ cô, đành phải quyết tâm tàn nhẫn, Lãnh An Thần mặc quần áo vào, ra cửa.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở chốt cửa, thân thể Đoan Mộc Mộc cũng hoàn toàn chìm xuống đáy nước, biết rõ anh đối với mình chỉ là hư tình giả ý, hoặc là do cô đơn lạnh lẽo, nhưng cô lại đắm chìm, hơn nữa lại còn là bộ dạng đắm chìm đáng xấu hổ kia.
Cả đêm không hề chợp mắt, Đoan Mộc Mộc mở to mắt nhìn màn đêm tối đen ngoài cửa sổ cho đến tảng sáng, cuối cùng cũng sáng trắng.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Trong lòng cô vẫn đang còn run rẩy, nhưng tiếp theo liền bình tĩnh lại, anh đã ném cô ở đây, lúc này chắc anh đã về nước ôm người phụ nữ yêu mến của anh rồi, cô còn hy vọng cái gì?
Đi mở cửa, cô tưởng rằng đó là người phục vụ.
"Thật là lười biếng." Người đàn ông đứng ngoài cửa đeo kiếng đen, khóe môi nâng lên một nụ cười hài hước.
Vẻ mặt Đoan Mộc Mộc kinh ngạc.
"Không hoan nghênh tôi tới sao? Hay là bên trong có gian tình?" Khang Vũ Thác lấy mắt kiếng xuống, gương mặt mị hoặc chúng sanh phản chiếu trong đáy mắt Đoan Mộc Mộc, lúc này cô mới hoảng loạn lên.
"Anh chém gió cái gì đấy?" Mặt cô chợt hồng, tiếp theo là né người qua một bên cho anh đi vào.
Khang Vũ Thác quan sát bốn phía, "Phòng sang trọng, một mình cô ở, thật đáng tiếc a!"
Đoan Mộc Mộc thở dài, "Làm sao anh tìm được chỗ này?"
Người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ xoay người lại, tròng mắt đen như Diệu Thạch nhìn cô, "Không yên lòng về cô."
Mặc dù lời nói này chưa chắc là thật, nhưng là đối với người phụ nữ đã ngâm trái tim cả một đêm trong nước đá mà nói, thì giống như một đốm lửa nhỏ, ngay lập tức khiến cô có cảm giác vô cùng ấm áp, nhưng trái tim lại cảm thấy đau đớn mãnh liệt.
Dường như Khang Vũ Thác nhìn thấu những tia sáng lóe lên trong mắt cô, bèn đi tới vỗ vỗ đầu của cô, "Nếu như chưa hẹn, thì hôm nay tôi hẹn cô chứ"
Hít một hơi, Đoan Mộc Mộc không cho nước mắt rơi xuống, "Hẹn tôi đi đâu?"
"Đi tắm rồi thay quần áo đi, đi rồi cô sẽ biết." Khang Vũ Thác đẩy cô vào phòng tắm.
Từ điện Louvre đến Tháp Eiffel, từ nhà thờ đức bà Paris đến Khải Hoàn Môn, cuối cùng bọn họ chậm bước ở bờ sông Seine dưới ánh hoàng hôn, lắng nghe tiếng nước chảy, trong giây phút này dường như tất cả bi thương của cô đã bị mang đi.
"A a a a! ! !" Đoan Mộc Mộc hướng về phía bờ sông bên kia kêu lên, khiến những người đi đường dừng chân lại, nhưng cô không hề để ý.
"Bây giờ không phải là rất vui vẻ rồi sao?" Rốt cuộc Khang Vũ Thác cũng thấy xuất hiện trên mặt cô một nụ cười xóa nhòa đi những bi thương.
Đoan Mộc Mộc nhìn nước sông vỡ vụn đưới ánh mặt trời, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, quan sát một hồi, rồi mở miệng hỏi, "Thật tò mò sao anh cứ lần lượt xuất hiện bên cạnh tôi?"
Nói cô lòng dạ nhỏ mọn cũng được, nói cô lòng dạ bỉ ổi cũng được, nếu như ba lần trước gặp nhau được xem là ngoài ý muốn, thì hôm nay là anh chủ động tìm tới cô, chắc chắn không phải tình cờ.
Khang Vũ Thác không có lập tức trả lời, mà chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấm áp mà thâm thúy như vậy, giống như lộ ra cho cô thấy, Đoan Mộc Mộc bị anh nhìn có vẻ không được tự nhiên, vừa muốn đưa mắt đi chỗ khác, lại cảm thấy ngón tay của anh chạm lên gương mặt trắng nõn của cô, mềm mại và quyến rũ, "Nếu như, tôi nói tôi thích em rồi, em tin không?"
Trong lòng cô vang lên “đông”’ một tiếng, giống như là ai ném một cục đá vào lòng sông, không nhìn thấy gợn sóng, nhưng âm thanh kia vẫn vang lên thật lâu bên tai mà không hề mất đi.