Đang trong lúc cô đã phó mặc bản thân mình, chợt, sức nặng đè ở trên người cô đột ngột giảm nhẹ, trên đỉnh đầu vang lên âm thanh âm độc của anh, "Đoan Mộc Mộc, cái này là do ai lưu lại?"
Cái gì?
Cô sửng sốt.
Chỉ thấy hai mắt tràn đầy dục vọng của anh dần dần bị tức giận che khuất, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hông của cô, giống như là trên đó có thứ gì rất đáng sợ.
Cô nhìn xuống vẻ không hiểu, chỉ thấy bên hông một vết ứ đọng tím bầm ...
Chuyện gì xảy ra?
Trong lúc nhất thời cô cũng không nhớ .
"Đoan Mộc Mộc, cô lại dám lén lút với người khác?" Âm thanh của anh bỗng nhiên cất cao, khiến cô run rẩy.
"Anh...anh nói nhăng gì đó?" Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, cô phản bác lại.
Nhưng, một giây kế tiếp, chiếc khăn tắm che ở hạ thân cô bị anh tháo ra, mà bàn tay to của anh đã đẩy ra hai chân của cô, tất cả những vết bầm lớn nhỏ có thể tùy ý thấy được, ánh mắt anh nhìn theo những dấu vết này dần trở nên lạnh nhạt.
"Cút ——" anh xách cô lên, nhẫn tâm vứt trên mặt đất, "Tôi không ngờ cô lại không biết liêm sỉ như vậy."
Nếu như nói vừa rồi Đoan Mộc Mộc đang còn lý giải những vết tím kia do dâu mà có, thì khi anh tách hai chân cô ra để kiểm tra thì cô đã nhớ ra, những dấu vết này đều là do anh lưu lại tối hôm qua, hơn nữa cô còn phát hiện anh có ham mê đặc biệt, đó chính là thích mút. Anh thích mút vào vùng eo mềm mại của người phụ nữ.
Tối hôm qua, cô thiếu chút nữa bị anh gặm ăn, vậy mà hôm nay anh lại còn thẩm vấn cô?
Thật là buồn cười.
Đoan Mộc Mộc đứng lên, dùng khăn tắm che kín mình, trong tim như bị những chiếc kim bén nhọn ghim chặt, ngay cả hít thở cũng thấy đau.
Vậy mà cô thiếu chút nữa trầm luân, giờ phút này, cô hận không thể chặt một bàn tay của chính mình, anh mắng không sai, cô cũng nghĩ mình thật là không biết liêm sỉ, bằng không tại sao lại dây dưa cùng loại đàn ông như vậy?
Sống lưng thẳng tắp, Đoan Mộc Mộc cố gắng tạo cho lời nói của mình có chút sức lực, "Tôi không có liêm sỉ nhưng làm sao hơn được lãnh tổng anh? Cũng chỉ là gặp sư phụ mà thôi."
"Cô. . . . . ." Lãnh An Thần cho rằng cô sẽ giải thích, nhưng lại không ngờ cô lại còn tỏ vẻ xem thường mà phản bác.
"Lãnh tổng, dù sao thì tôi cũng bị anh ăn rồi, anh hẳn phải thực hiện lời hứa đi." Cô vươn tay về phía anh, muốn lấy điện thoại xóa tấm hình.
Giờ phút này, trong lòng Lãnh An Thần cố nén lửa giận, nếu không phải chân anh có thương tích, người phụ nữ này, nhất định anh sẽ trực tiếp bóp chết, cô đi quá giới hạn, nhưng một chút xấu hổ cũng không có, lại còn có thể bình tĩnh cùng anh nói tới điều kiện như thế?
Cho tới bây giờ đều là anh điều khiển tâm tình của người khác, không ngờ có một ngày, anh lại bị cô kiềm chế.
"Đừng mơ tưởng." Anh lạnh lùng thốt ra hai chữ.
Nghe đáp án như thế, Đoan Mộc Mộc nổi trận lôi đình, "Lãnh An Thần, sao anh có thể nói lời mà không giữ lời?"
"Tôi nói thế nào hả?" Anh cười khẽ, khóe môi lộ ra vẻ tà ác.
"Anh nói chỉ cần tôi giúp anh xo bóp, anh sẽ xóa hình." Đoan Mộc Mộc giận dữ, bờ ngực phập phồng lúc lên lúc xuống.
Ánh mắt Lãnh An Thần từ ngực cô dời đi, đáng chết, chỉ mới nhìn như vậy, anh đã cảm thấy dục vọng vừa mới giảm xuống một chút giờ lại bắt đầu dâng lên.
"Lời này do tôi nói, nhưng tôi không nói với cô là lần này liền xóa, nên biết bệnh này của tôi là do cô làm hại, sao, cô cũng phải xoa bóp tới khi nào tôi hồi phục mới thôi, mới đúng chứ?"
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc thật hận không thể cầm cây dao trực tiếp giết chết người này.
Lãnh An Thần cảm nhận được cô đằng đằng sát khí, ngoắc ngoắc khóe môi, "Đừng nhìn tôi như vậy, ai bảo cô quá đần, đây là tôi giáo huấn cô một lần, về sau trong công việc, chiến thuật như vậy thường sẽ gặp phải, cô không bị thua thiệt . . . . . ."
"Đủ rồi!" Cô nghe không vô nữa.
Cầm thú, anh chính là cầm thú đúng tiêu chuẩn.
Cô không chọc nổi anh, cô nên tránh đi!
Đoan Mộc Mộc cầm quần áo của mình, chạy thẳng tới phòng tắm.
Mấy phút sau, Lãnh An Thần nhìn cô quần áo chỉnh tề đi ra, thu dọn túi xách của mình, cau mày, "Cô đi đâu?"
"Không mượn anh xen vào." Đoan Mộc Mộc thật giận.
Nhớ tới vết bầm trên người cô, Lãnh An Thần ngồi cũng không vững nữa, giùng giằng từ trên giường, đứng ở sau lưng cô, "Có phải vừa rồi tôi không làm thỏa mãn cô.. ...nên cô vội vã đi tìm người đàn ông khác?"
Lời nói khó nghe như chất độc. Dội thẳng vào cô, nhưng Đoan Mộc Mộc đã thành thói quen, quay đầu lại, cho anh một nụ cười dịu dàng, "Ừ, đã để anh đoán đúng."
“Cô dám!" Lãnh An Thần lập tức hai mắt trừng trừng, bộ dáng như muốn ăn thịt người.
Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Có cái gì không dám? Không phải mới vừa rồi anh đã nhìn thấy sao? Trên người tôi sớm đã có dấu vết của người đàn ông khác . . . . . . Lãnh An Thần, không phải anh vẫn la hét muốn tôi đội nón xanh cho anh sao? Bây giờ anh thực sự đội nón xanh rồi."
"Cô lặp lại lần nữa, tôi. . . . . ." Lời của anh còn chưa nói hết, liền nghe đến phía sau rắc rắc một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
"Ahh, làm sao anh. . . . . ." Người mới bước vào mới chỉ nói được phân nửa, bởi vì phát hiện trong nhà này còn có người khác.
Lãnh An Thần không xoay người, cũng đoán được âm thanh này là của ai?
Cau mày, ánh mắt xẹt qua mặt Đoan Mộc Mộc, có chút lạnh, thậm chí còn có một tia. . . . . .
Hận!
Đúng, chính là như vậy.
Đoan Mộc Mộc sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác thân thể căng thẳng, cô bị anh kéo vào trong ngực, sau đó cô nhìn thấy người tiến vào.
Sắc Mặt, nhìn trắng không còn chút máu, tiếp theo là hồng. . . . . .
Khang Vũ Thác!
Tại sao là anh, vì sao anh lại tới?
Khang Vũ Thác cũng nhìn thấy Đoan Mộc Mộc, thái độ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngây ngô, cuối cùng là tổn thương. . . . . . và khiển trách.
Không khí trong phòng lập tức nặng nề, gần như khiến người ta hít thở không thông.
"Sao ngôi sao lớn lại viếng thăm vào đêm hôm thế hả?" Lãnh An Thần mở miệng trước tiên, phá vỡ không khí yên tĩnh này.
Ánh mắt Khang Vũ Thác thủy chung khóa ở trên mặt Đoan Mộc Mộc, lần trước Lãnh An Thần muốn anh rời khỏi cô, anh vẫn không hiểu, bây giờ anh đã hiểu rõ rõ ràng rồi, nhưng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Anh, hai người. . . . . ." Khang Vũ Thác rốt cuộc cũng tìm được âm thanh của mình.
"Để tôi giới thiệu một chút, " Lãnh An Thần cắt ngang lời anh, mạnh mẽ kéo vùng eo nhỏ của Đoan Mộc Mộc dán chặt hơn vào người mình, "Đây là chị dâu của cậu. " Nói xong, nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, "Bà xã, đây là em của anh, Khang Vũ Thác, ngôi sao đang nổi."
Cô làm sao không biết, chỉ là. . . . . .
Khang Vũ Thác gần như mơ hồ, khi chứng kiến Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần ôm lấy, chỉ nghĩ rằng cô có thể là người tình của anh trai mình, hoặc là tình nhân được bao nuôi, chỉ duy nhất không ngờ tới lại là vợ của Lãnh An Thần.
Tấm hình đăng bọn họ kết hôn, anh cũng đã xem qua, lúc ấy chỉ cảm thấy tân nương của Lãnh An Thần rất đẹp, nhưng không nhìn kỹ, cho tới khi lần đầu tiên nhìn thấy Đoan Mộc Mộc, anh mơ hồ cảm thấy hình như đã gặp qua ở nơi nào đó, nhưng vạn vạn không ngờ, cô lại là phu nhân Lãnh An Thần, mà anh cư nhiên đáng chết còn thích cô.
Thích, đúng, chỉ là thích, cũng may cũng chỉ là thích.
Nhưng dù là như thế, khổ sở vẫn giống như nước biển nhanh chóng từ ngực tràn ra, nhiều năm như vậy, anh giao thiệp với rất nhiều phụ nữ, nhưng không có tình cảm với ai, khó có khi động lòng như lần này, nhưng kết cục lại như thế.
Một phần tình cảm còn chưa bắt đầu đã chết non, hơn nữa còn chết non khiến anh không chịu được như thế.
Khang Vũ Thác dùng hơi sức rất lớn, mới đè xuống được nỗi khổ sở trong lòng không để cho lộ ra ngoài, ép buộc mình cười yếu ớt, "Chị dâu, thật hân hạnh được gặp chị."
Chị dâu, hai chữ này như cái gì đó đánh vào lòng Đoan Mộc Mộc, chỉ nghe bụp một tiếng, trong lòng nổ tung.
Mặc dù tình cảm của cô đối với Khang Vũ Thác rất mơ hồ, nhưng cô biết mình không ghét anh, thậm chí thời điểm vô cùng uất ức, cô còn muốn gặp anh, muốn tìm anh bày tỏ, ở sâu trong nội tâm của cô, cô đã xem anh như tri kỷ của mình, bạn bè, nhưng kết quả là. . . . . .
Trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, trừ phi. . . . . .
Một ý niệm đáng sợ thoáng qua trong đầu Đoan Mộc Mộc, ánh mắt cô nhìn Khang Vũ Thác mới đầu còn hốt hoảng sau trở nên bén nhọn, "Chị dâu? Nhưng tôi không có phúc được ngôi sao lớn xưng hô như thế."
Lời nói mang theo châm chọc khiến sắc mặt Khang Vũ Thác một mảnh xám trắng, thái độ Lãnh An Thần thấy cô đột nhiên trở nên lạnh có chút buồn bực, đúng lúc này, khuỷu tay Đoan Mộc Mộc dùng sức huých một cái, Lãnh An Thần bị cô hất ra.
"Lãnh An Thần, anh từng bước tính toán, không phải là muốn đuổi tôi đi sao? Tôi đã đồng ý ly hôn, tại sao anh còn từng bước từng bước ép sát ? Nếu như không phải sợ bà nội đau lòng, thì ngay cả một giây đồng hồ tôi cũng không muốn sống bên cạnh anh. . . . . . Tôi không biết anh còn sợ cái gì? Tại sao anh còn phải trăm phương ngàn kế tính toán với tôi như vậy? Kêu Khang Vũ Thác đến gần tôi, mục đích của anh là gì? Là muốn tìm chứng cứ tôi ngoại tình, để cho tôi không còn ưu thế khi li hôn có đúng không? Lãnh An Thần, tôi đã sớm nói qua, khi ly hôn cái gì tôi cũng không cần, tại sao anh còn phải như thế?"
Cô nói xong, nhìn về phía Khang Vũ Thác, tuy ánh mắt đã căng đầy nước mắt, nhưng cô nhịn được, trước mặt người đàn ông lừa gạt, lợi dụng cô, cô không muốn mình yếu ớt, "Còn anh nữa. . . . . . Nói cái gì mà hữu duyên, nói cái gì mà thích tôi hả ? Đều là âm mưu. . . . . . Khang Vũ Thác, anh thật khiến tôi thất vọng. . . . . ."
Bọn họ sao có thể lừa cô như vậy? Cô ghét nhất những người lợi dụng tình cảm của cô, huống chi người này vẫn là thần tượng trong cảm nhận của cô?
"Chị dâu. . . . . . Không, Mộc Mộc. . . . . ." Khang Vũ Thác nhìn cô như vậy, hoảng hốt, tiến lên muốn kéo cô giải thích, nhưng anh còn chưa đụng vào cô, Lãnh An Thần đã nhanh hơn anh một bước, một lần nữa kéo Đoan Mộc Mộc vào trong ngực của mình.
"Không phải như em nghĩ, anh không có. . . . . ." Lãnh An Thần giải thích, chuyện này trở nên nằm ngoài sự dự liệu của anh , anh không ngờ cô lại nghĩ như vậy, mặc dù anh thừa nhận quả thật có suy nghĩ muốn tìm lý do đuổi cô đi, nhưng lần này cô thật sự nghĩ oan uổng cho anh .
"Buông tôi ra, tôi không muốn nghe." Trong đầu Đoan Mộc Mộc rất loạn, bây giờ chỉ muốn rời đi thôi.
Mới vừa rồi anh nhục nhã cô, bây giờ chân tướng lại bị vạch trần, cô cảm thấy mình thật không chịu nổi.
"Bà xã. . . . . ."
"Không được gọi tôi như thế." Cô hất anh ra, "Lãnh An Thần, tôi sai rồi, tôi thừa nhận tôi sai rồi còn không được ư, chẳng lẽ anh nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"
Gào xong, cô không nghe bất luận người nào kêu gọi sau lưng, chạy đi, chạy khỏi nơi này càng xa càng tốt.
"Mộc Mộc! " Khang Vũ Thác ngây ngẩn một hồi, sau đó thấp giọng kêu một tiếng rồi đuổi theo.
Nhìn Khang Vũ Thác chạy đi, Lãnh An Thần cũng luống cuống, nhưng hiện giờ chân của anh đang bị thương, căn bản không chạy nổi, nhìn ra hướng cửa, anh gầm nhẹ, "Khang Vũ Thác, cậu quay trở lại đây, cô ấy là vợ của tôi. . . . . ."
Khang Vũ Thác căn bản không nghe được, trước mắt đều là hình ảnh ánh mắt bi thương của Đoan Mộc Mộc.
Không, anh muốn giải thích rõ, cho dù cô không tin, anh cũng muốn nói cho cô biết, anh không lợi dụng cô, cũng không lừa gạt cô, hơn nữa anh thích cô, là thích thật sự.