Mục lục
Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoan Mộc Mộc cảm thấy đau, mỗi một chỗ toàn thân đều đau, mỗi một bộ vị trên thân thể đều giống như bị Càn Khôn Đại Na Di đổi vị.

“Bà xã, em chịu một lát, chúng ta lập tức đến bệnh viện” Bên tai là giọng nói vội vàng mà quen thuộc của Lãnh An Thần.

Chẳng biết tại sao, giờ khắc này nghe được giọng của anh, Đoan Mộc Mộc chính là muốn khóc, giống như bị bao nhiêu uất ức.

Lãnh An Thần cảm thấy ngực thấm ướt, cho rằng cô đau không chịu nổi mới khóc, sau đó ôm cô chặt hơn, trong miệng không ngừng an ủi, “Bà xã đừng sợ, anh ở đây, anh vẫn cùng với em… Em sẽ không có chuyện gì đâu!”

Đoan Mộc Mộc lập tức nghĩ tới lúc nhỏ, mỗi lần cô ngã bệnh tất cả đều là ba ôm như vậy, sau đó nói lời nói như vậy.

Ba…

Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc hình như cũng không phân rõ người ôm mình là ai? Chỉ cảm thấy ấm áp, ấm muốn cho cô dựa vào.

Trong bệnh viện.

Hai người đàn ông đứng ở cửa phòng cấp cứu khép chặt, sắc mặt căng thẳng giống như đến Ngày Tận Thế.

Chưa bao giờ cảm thấy thời gian lâu như thế, từng giây từng phút bây giờ đều là đau khổ, Lãnh An Thần ngắm nhìn người đàn ông dựa vào vách tường ánh mắt ngây ngô, cũng ép không được lửa giận trong lòng xông tới, níu lấy cổ áo của Tô Hoa Nam, “Hiện tại chú hài lòng chưa?”

Tô Hoa Nam không có phản kháng, ánh mắt nhìn Lãnh An Thần cũng không có ghen ghét cùng khiêu khích như ngày thường, anh thật thấp mở miệng, “Tôi không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy!”

Đúng, anh ta không ngờ cô sẽ bệnh lợi hại như thế, theo lý thuyết uống mấy ly rượu, mặc dù kích thích dạ dày, nhưng không đến nỗi té xỉu!

“Chú không ngờ? Chú căn bản chính là thật tâm” Quả đấm của Lãnh An Thần lại giơ lên, chỉ là còn chưa có rơi xuống, cửa phòng cấp cứu sau lưng liền mở ra.

“Bác sĩ, cô ấy như thế nào?” Hai người đàn ông đồng thời nhào qua.

Bác sĩ nhìn hai người đàn ông cũng chảy máu, mày nhíu chặt, lại “Các người thế nào cũng không đi xử lý một cái?”

“Tôi không sao, bà xã tôi (Mộc Mộc) như thế nào?” Hai người đàn ông lại đồng thời lên tiếng.

Bác sĩ phức tạp nhìn bọn họ một cái, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ có điều dạ dày ra máu rất nghiêm trọng… Tôi đang muốn hỏi các người một chút là đã cho cô ấy ăn cái gì?”

Lãnh An Thần nhìn về phía Tô Hoa Nam, chỉ thấy Tô Hoa Nam cúi thấp đầu xuống, “Cô ấy uống một chút rượu đỏ.”

“Chỉ là những thứ này?” Bác sĩ hình như có nghi ngờ gì.

“Ừm!” Tô Hoa Nam gật đầu.

“Bệnh nhân gần đây dùng một chút thuốc có tính kích thích, làm cho dạ dày tăng thêm gánh nặng, hơn nữa bụng rỗng uống rượu mới có thể bị đau dạ dày!” Bác sĩ phân tích.

“Thuốc?” Lần này là Tô Hoa Nam nhìn về phía Lãnh An Thần, mà anh cũng không hiểu ra sao, anh không thấy Đoan Mộc Mộc uống thuốc gì.

Từ trong ánh mắt hai người đàn ông này, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bác sĩ hình như đã hiểu ra cái gì, thở dài, “Nếu như các người thật yêu cô ấy, sẽ phải quan tâm cô ấy trước!”

Đoan Mộc Mộc nằm mơ, nằm mơ thấy mình lọt vào trong hồ, cô sợ hãi kêu loạn, lúc cô cho là mình sẽ chết chìm, chợt có một cái tay kéo cô lại, còn chưa xem rõ mặt mũi của người đó, cô liền tỉnh, chỉ là bị sợ cả người xuất mồ hôi lạnh.

Giật giật thân thể, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra tay mình bị cái gì đè ép, gò má quay qua, thấy người nằm ở đầu giường, có một giây giật mình, nhưng tiếp liền phản ứng kịp, người nọ là Lãnh An Thần.

Bàn tay to của anh nắm cô, thật chặt, liền phân cũng phân không ra, điều này làm cho cô nghĩ tới tình cảnh trong mộng, có phải người trong mộng kéo mình chính là anh hay không?

“Bà xã, em đã tỉnh? Còn đau nhức không? Anh đi kêu bác sĩ…” Lãnh An Thần cảm thấy tiếng động của cô, cũng từ trong mơ hồ tỉnh lại.

Bây giờ là nửa đêm, anh nhìn cô tiêm xong mới nằm ở nơi này ngủ một hồi, không ngờ cô lại tỉnh.

Đoan Mộc Mộc không nói gì, nhìn mọi nơi một chút, tất cả trắng như tuyết còn có mùi thuốc khử trùng nói cho cô biết nơi này là bệnh viện.

“Tôi không chết.” Đoan Mộc Mộc ngăn trở Lãnh An Thần, hơn nửa đêm cô cũng không muốn quấy rầy bác sĩ.

Nghe được lời của cô… Lãnh An Thần vừa đau vừa tức, “Về sau em đừng uống thuốc lung tung, uống rượu nữa, có chết cũng không chừng đấy.”

Nửa câu đầu Đoan Mộc Mộc nghe không hiểu, nhưng nửa câu nói sau cũng nghe rõ ràng, cô hừ một tiếng, “Tôi không chết anh đặc biệt tiếc nuối phải không?”

Miệng của cô bị ngăn chặn, là ngón tay của anh, mặt của anh đến gần, giọng trầm, “Không cho em nói bậy, bà xã không cho phép em chết, không được rời khỏi anh.”

Trong chớp nhoáng này, giọng anh run rẩy, trong mắt anh toát ra sợ hãi khiến Đoan Mộc Mộc giật mình, phảng phất như anh thật sợ cô chết, nhưng trước đây anh lại làm chuyện khiến cho cô đau hơn so với chết.

Nghĩ đến những hình ảnh kia, Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy vừa giận lửa đau trong dạ dày, Lãnh An Thần nhìn cô như vậy, cũng hơi thả cô ra một chút, ngón tay rơi vào trên trán của cô, vì cô vạch những sợi tóc xốc xếch dính vào phía trên, “Bác sĩ nói em uống thuốc kích thích, có phải còn có nơi nào không thoải mái không?”

Cô nhướng mày, nghĩ không có trả lời, nhưng lại không muốn cùng anh nói chuyện, vẫn nhắm hai mắt không nói, vì vậy anh còn nói, “Thân thể khó chịu phải tìm bác sĩ, không cần uống thuốc loạn, lần này em bị đau dạ dày… Thủng có hiểu hay không? Nói đúng là dạ dày của em giống như than tổ ong.”

Giọng của anh lớn hơn một ít, hình như là tức giận, một lát sau, giọng của anh hơi mềm xuống, “Em còn trẻ như vậy, dạ dày hư, về sau thì phiền toái…”

Mặt của anh dán tới đây, dán cô, cô muốn tách khỏi, nhưng anh thế nhưng lại nắm chặt lấy đầu của cô không cho cơ hội, Đoan Mộc Mộc cũng không có sức lực liền tùy ý anh dán.

Sau đó, anh lại thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, cô giống như nghe vào một chút, lại hình như cái gì cũng không nghe rõ, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ lần nữa.

Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, bên giường đã không có bóng dáng của Lãnh An Thần, nhưng mà áo khoác anh vẫn còn, xem bộ dáng là không có đi xa, cô đang suy nghĩ, nghe tiếng cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lãnh An Thần đi vào, trong tay mang theo một cái hộp giữ nhiệt nho nhỏ, màu lam, thấy cô tỉnh, anh cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, “Bà xã, em đã tỉnh? Nhất định đói bụng rồi, anh đặc biệt tìm người nấu cháo.”

Dạ dày cô chịu bị đau quá lớn, đoạn thời gian gần nhất cũng không thể ăn gì có tính kích thích, chỉ có thể uống cháo hoặc ăn một chút thức ăn nhẹ, như vậy mới có lợi đối với việc khôi phục dạ dày.

Đoan Mộc Mộc nhìn anh một cái, vừa nhìn về phía phía sau anh, “Tô Hoa Nam đâu?”

Nụ cười trên mặt anh cứng đờ, trong nháy mắt, giống như bị cái gì đánh tới.

Ngày hôm qua anh ở bên cô cả đêm, ở bên tai cô nói nhiều như vậy, sáng sớm chuyện gì cũng không làm, tìm người nấu cháo rang cho cô, tuy nhiên đổi lấy là cô lo lắng cho người đàn ông khác.

Loại cảm giác đau này như bị dao găm xẹt qua, rất nhanh, nhưng cũng rất sâu.

“Bị anh đánh chết sao?” Đoan Mộc Mộc thấy được vết thương trên mặt anh, trong mơ hồ cũng nhớ lại chuyện bọn họ đánh nhau.

Lãnh An Thần thôi cười đứng một hồi, sau đó đem hộp giữ nhiệt bỏ lên trên bàn, đem cháo rót vào trong chén, hương cháo nhất thời tràn ngập cả căn phòng, rất nồng rất ấm…

“Chú ta không chết được” Anh trở về một câu, sau đó đem cháo đặt trước mặt cô, “Đây là cháo, rất ấm dạ dày.”

Đoan Mộc Mộc không có nhận, mà giơ tay lên lau vết máu ứ đọng trên khóe miệng anh, chỉ là động tác này cũng không đại biểu thương yêu, thậm chí cô còn cố ý dùng sức đè ép, thẳng nhìn thấy anh nhíu mày, mới cười hỏi, “Nhất định rất đau?”

Lãnh An Thần biết cô đang giận, đôi môi động mấy lần, cuối cùng không nói gì, lại nghe được cô nói, “Tôi tình nguyện bị người ra sức đánh một bữa như vậy, cũng tốt hơn là trái tim bị kim loại cắt từng tấc.”

Câu nói như vậy còn trực tiếp hơn so với bàn tay tát trên mặt anh, Lãnh An Thần đem cháo để qua một bên, cầm tay của cô, “Bà xã, thật xin lỗi!”

Một giây kế tiếp, Đoan Mộc Mộc một tay vung khỏi anh, động tác quá mạnh, kết quả đem chén trên bàn đụng đổ, chén cháo nóng bỏng đều vẩy vào trên cánh tay của Lãnh An Thần, nhất thời chỉ thấy anh nhảy lui xa một bước.

Cánh tay của anh nhanh chóng biến đỏ, hẳn là bị nóng, nhưng mà anh lại tựa như không có cảm giác, chỉ nhìn cô, một đôi tròng mắt đen mực nhuộm lăn lộn tâm tình phức tạp, có thể nhìn cho ra anh đè nén tức giận.

Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy mình quá đáng, thậm chí không khỏi nhớ lại hai chữ để hình dung mình, đó chính là tùy hứng, nhưng thế thì thế nào? Coi như cô cố tình gây sự cũng là anh ép.

Mắt thấy cánh tay anh nóng đỏ trước mặt càng lúc càng lớn, anh còn không nhúc nhích, Đoan Mộc Mộc rất muốn nhắc nhở anh nhanh đi phòng vệ sinh rửa tay, nhưng chẳng biết tại sao nói không ra lời, vì vậy chỉ có thể dằn lòng quay mặt đi, qua một hồi lâu, cô mới nghe được giọng, anh nhặt chén lên đi vào phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, tiếng nước chảy ào ào truyền tới, để cho Đoan Mộc Mộc thở phào nhẹ nhõm, đều nói lực tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, lời này một chút cũng không giả, thời điểm tổn thương anh, thật ra thì cô cũng đau!

Lúc Đoan Mộc Mộc nghe tiếng nước chảy ngẩn người thì phòng bệnh yên tĩnh chợt có chuông điện thoại di động vang lên, không phải là của cô, là của anh.

Đoan Mộc Mộc không muốn quan tâm, nhưng điện thoại ngừng lại vang, khiến cô phiền não, vì vậy cô từ trong túi áo khoác của anh móc điện thoại di động ra, chỉ là còn chưa xem mã số, ngón tay cũng không cẩn thận đụng bàn phím, điện thoại tiếp thông ––

“An Thần, làm sao anh vẫn không nhận điện thoại của em?” giọng rất quen thuộc, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn sững sờ một giây mới nhận ra giọng này, là Lam Y Nhiên.

“An Thần, em không muốn sống ở nước Mỹ, em muốn trở về, em rất nhớ anh…” Giọng yêu kiều giống như đồ ngọt mới xuất lô, ngán làm cho người ta không thoải mái.

Đoan Mộc Mộc không nói lời nào, chỉ là đang nghĩ không trách được trong khoảng thời gian này không thấy Lam Y Nhiên, thì ra là bị Lãnh An Thần đưa ra nước ngoài, thế nhưng vậy thì như thế nào? Cô gái kia không phải còn nhớ kỹ anh?

Nhất thời, lòng của cô lại chìm xuống, hình như đã đạt đến đáy cốc.

Lam Y Nhiên vẫn không nghe được đáp lại, giọng vội vàng, “An Thần, anh đang nghe? An Thần…”

“Là tôi,” Đoan Mộc Mộc phát ra tiếng, sau đó lại bổ sung câu, “Rất xin lỗi để cho cô hy vọng, tôi không phải người đàn ông cô muốn.”

Giọng nói của Đoan Mộc Mộc đem Lam Y Nhiên đối diện hù sợ, đầu kia lập tức im ắng, chỉ có tiếng hô hấp nhỏ nhẹ cách làn sóng điện truyền đến, chỉ là chốc lát, Lam Y Nhiên ở đầu kia liền mở ra miệng, “An Thần đâu? Tại sao anh ấy không nhận điện thoại của tôi? Cô là người đàn bà không biết xấu hổ, nhất định là cô quấn anh ấy, anh ấy mới không gọi điện thoại cho tôi, cũng không tới thăm tôi…”

Lòng đầy căm phẫn nói ra tiếng chửi rủa, giống như Đoan Mộc Mộc mới là Tiểu Tam, mà Lam Y Nhiên mới là phu nhân.

Đoan Mộc Mộc không muốn cùng cô nói chuyện, nhưng cũng không muốn vừa mở miệng liền phát ra lời chửi rủa, cô lạnh giọng cảnh cáo, “Lam tiểu thư miệng khô sạch chút!”

Trong khoảng thời gian này Lam Y Nhiên bị Lãnh An Thần ướp lạnh ở nơi đất khách quê người, đã sớm một bụng uất ức, bây giờ nghe Đoan Mộc Mộc nói như vậy, càng thêm không nhịn được, “Tôi muốn mắng cô thì sao, cô không cần biết xấu hổ, cô tiện, cô câu dẫn người đàn ông của tôi…”

Ngón tay Đoan Mộc Mộc nắm chặt điện thoại, cuối cùng gân xanh trên mu bàn tay cũng lồi lên, đôi môi vì tức giận mà khẽ run, cô không tổn thương người, nhưng người lại tổn thương cô, nếu như tiếp tục im lặng chính là kẻ yếu đuối, cô thật sự lại thành quả hồng mềm rồi!

Rõ ràng Lam Y Nhiên trộm người đàn ông của cô, cư nhiên bây giờ còn công khai khiêu chiến cùng cô, nếu như không cho cô ta chút màu sắc, Đoan Mộc Mộc cô thật đúng là con vịt bệnh rồi!

Tức giận trên mặt Đoan Mộc Mộc tiêu tán một chút xíu, về sau bị cười nhè nhẹ thay thế, nhẹ như vậy, “Tôi câu dẫn người đàn ông của cô? Lam Y Nhiên, trước lúc nói chuyện cô không dùng não suy nghĩ sao? Cũng không sợ vọt đến đầu lưỡi cô sao? Trên gia phả nhà họ Lãnh có tên Mộc Mộc tôi, nhưng không có cô… Phải nói giữa hai ta thật có người không biết xấu hổ, đó cũng là cô mà không phải tôi, còn nữa hiện tại tôi muốn nói cho cô biết, mặc kệ cô và Lãnh An Thần yêu nhau thế nào, mặc kệ các người phu thê tình thâm cỡ nào, nhưng thân phận của cô cũng chỉ có thể là Tiểu Tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng… Cho dù có một ngày chúng tôi đều chết hết, thi thể nằm bên cạnh bia mộ của anh ấy cũng sẽ không phải là cô, cho nên mời nhớ kỹ thân phận của mình.”

Nói một hơi, sau đó cúp điện thoại, điện thoại di động từ đầu ngón tay của cô chảy xuống, cô đơn rơi xuống ga giường, một tích tắc này, nước mắt cũng theo đó rơi xuống, hình như bị một hơi nói ra nhiều như vậy làm nghẹn.

Lam Y Nhiên cho cô nhiều nhục nhã như vậy, để cho cuộc sống của cô hỏng bét không thể hỏng bét hơn nữa, theo lý thuyết mắng cô ta như vậy vừa thông suốt nên hả giận mới đúng, nhưng tại sao lại không có cảm giác như thế? Ngược lại, trong lòng rất khó chịu.

Cô – Đoan Mộc Mộc nhân sinh là tín điều, đó chính là thứ không thuộc về mình tuyệt đối không muốn, nhưng hôm nay, cô lại không khác gì những người đàn bà chanh chua ngoài phố phường, thế nhưng cùng người phụ nữ khác tranh người đàn ông!

Phải biết trước lúc cô gả cho Lãnh An Thần không có hành động vô sỉ như thế, trước kia mỗi lần thấy phu nhân và Tiểu Tam đại chiến, cô chưa bao giờ đồng tình cùng người nào? Chỉ cảm thấy họ đều bi ai đáng thương, thậm chí còn lời thề son sắt mà nói qua, tương lai nếu người đàn ông của cô dám bắt cá hai tay, cô nhất định trước phế hậu chết đối với người đàn ông kia.

Nhưng 1 giây trước cô đã làm cái gì? Cùng Lam Y Nhiên mắng nhau, dù cô chèn ép Lam Y Nhiên thì như thế nào? Trong lòng Đoan Mộc Mộc rõ ràng, nếu như giữa Lãnh An Thần, Lam Y Nhiên cùng cô, nhất định phải phân rõ ràng, như vậy cô – Đoan Mộc Mộc mới chính là không biết xấu hổ, mới phải là Tiểu Tam, bởi vì ở trong tình yêu, người không được yêu mới phải là người thứ ba.

Lãnh An Thần đứng ở cửa toilet, lẳng lặng nhìn cô, lúc anh đi ra từ phòng vệ sinh, liền nghe được cô hướng về phía điện thoại mắng thông suốt như vậy, mới đầu không biết là nói với người nào? Nhưng chứng kiến cô cầm điện thoại di động của mình thì hình như lại hiểu.

Nhìn nước mắt cô như hạt châu sứt chỉ từng viên một lăn xuống, Lãnh An Thần chỉ có cảm giác trái tim khẩn trương co rúc nhanh, sau đó một mảnh khổ sở, giống như tiến vào trong biển lệ bị ngâm qua.

Thật ra thì ngay từ lúc anh đem Lam Y Nhiên đưa đi, Lãnh An Thần cũng đã làm quyết định, chỉ là không ngờ Lam Y Nhiên vẫn còn quấn quít chặt lấy, đồng nhất thông điện thoại, sợ rằng vừa thêm muối hướng vào vết thương đã chảy máu của Đoan Mộc Mộc!

Lãnh An Thần cau mày, anh đi tới phía Đoan Mộc Mộc––

Trải qua mấy ngày nay, anh một mực nghĩ nếu như cuộc sống có thể sửa chữa một lần nữa, như vậy anh nhất định đem Lam Y Nhiên, còn có những thứ phụ nữ không liên hệ nhau đều xóa sạch sẽ, để cho thế giới của anh trắng noãn giống như cô, như vậy cũng sẽ không để cho cô bị thương, bọn họ cũng không cần nhiều khó khăn như vậy.

“Bà xã…” Anh ôm cô vào trong ngực, ôm chặt thân thể cô run rẩy, “Thật xin lỗi!”

Đoan Mộc Mộc cũng không có phản kháng, mà y hệt như con mèo nhỏ nằm ở bờ vai của anh, nước mắt lách tách rơi gấp hơn, tựa như tố cáo cô bị uất ức.

“Đừng khóc, không khóc…” Nước mắt kia giống như hòn đá đánh vào trái tim Lãnh An Thần, cô khổ sở, anh cũng đau lòng.

“Tôi mắng người phụ nữ anh thích nhất.” Đoan Mộc Mộc đem mặt đầy nước mắt từ trong ngực anh nâng lên, con ngươi đầy nước mang sương mù nhìn anh.

“Mắng chửi đi, chỉ cần trong lòng em thoải mái!” Anh vì cô lau nước mắt trên gò má, thật ra thì anh muốn nói cho cô biết, hiện tại người phụ nữ anh thích nhất chính là cô, chỉ là anh nói rồi, cô cũng không nhất định tin tưởng.

“Tôi không thoải mái, tim của tôi thật là đau.” Đoan Mộc Mộc giơ tay lên, từng quyền từng quyền đánh vào trên người Lãnh An Thần, “Các người xé nát trái tim tôi, xé nát, có biết hay không?”

Lời của cô giống như axít sunphuarit dội vào tim anh, đau đến mức chính anh hít thở không thông, Lãnh An Thần ôm chặt cô, “Bà xã, anh biết rõ sai lầm rồi, cho anh một cơ hội bù đắp, anh sẽ trả lại cho em một trái tim hoàn chỉnh.”

Đoan Mộc Mộc lắc đầu, đồ rách nát có thể trả đầy đủ như nào đây nữa? Dù dán lại vẫn có vết rách đấy!

“Bà xã tha thứ cho anh, tha thứ anh có được không?” Cầu khẩn vang ở tai của cô, khiến trái tim Đoan Mộc Mộc lại đau nhức.

Lãnh An Thần hèn mọn mà đáng thương, để cho cô cũng cảm thấy không giống như là anh, thật ra thì trong khoảng thời gian này, anh đều có tư thái như vậy, lấy lòng cô, nịnh nọt cô, thậm chí là vì cô, anh đều sắp biến thành người đàn ông không phải lúc ban đầu cô biết nữa rồi.

Cô thiếu chút nữa liền bị anh làm cảm động, nhưng người phụ nữ trên máy bay, còn có Lam Y Nhiên phủ đầu cho cô một gậy côn.

Anh thay đổi như vậy cũng chỉ là có mục đích, hèn mọn thì như thế nào? Nhẫn nhịn thì như thế nào? Sau khi lão thái thái qua đời, anh có thể nói có thể làm, làm sao dừng lại nhiều như vậy?

Không phải ngay cả vị trí tổng tài anh cũng để cho cô ngồi vào sao? Tất cả những thứ này cũng do anh đạo diễn một tuồng kịch mà thôi, ánh mắt của anh chỉ muốn để cho cô sinh đứa bé, giúp anh đoạt được cổ phần nhiều nhất.

Anh đối với cô không có yêu, chỉ có lợi dụng!

Không thể tin anh, tuyệt đối không thể!

Đoan Mộc Mộc ở trong lòng yên lặng nhắc nhở mình.

***

Đoan Mộc Mộc ở bệnh viện một tuần, Tô Hoa Nam vẫn chưa từng xuất hiện, gọi điện thoại mới biết anh ta nói trở về nước trước, bởi vì công ty xảy ra chút chuyện, thật ra thì về điểm chuyện này là Lãnh An Thần cố ý chế tạo.

Thế giới hai người, nhiều người chính là gánh nặng, hơn nữa lần này Đoan Mộc Mộc ngã bệnh, Lãnh An Thần tuyệt đối sẽ không để cho Tô Hoa Nam có cơ hội đến gần Đoan Mộc Mộc.

Trong một tuần, Lãnh An Thần đều một tấc cũng không rời phục dịch cô, bất luận cô tức giận hay là phát giận, anh đều không nóng không vội, cực kỳ giống như người chồng tốt, ngay cả cô y tá nhỏ trong bệnh viện cũng nhìn Đoan Mộc Mộc bằng ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

“Hôm nay liền về nước đi!” Lúc Lãnh An Thần cho rằng Đoan Mộc Mộc dọn dẹp vật phẩm xuất viện thì Đoan Mộc Mộc mở miệng.

Động tác trên tay Lãnh An Thần dừng lại, sau đó trả lời, “Không vội, không phải em thích Australia sao? Anh muốn dẫn em đi dạo chung quanh…”

Anh còn chưa nói hết, liền bị Đoan Mộc Mộc lạnh lùng cắt đứt, “Không cần!”

Lãnh An Thần quay đầu lại nhìn cô, nhìn chằm chằm, thẳng nhìn đến tâm cô phát run, Đoan Mộc Mộc mới lại giải thích, “Trong công ty có rất nhiều việc, bây giờ trì hoãn đã quá lâu rồi.”

Tay của cô bị Lãnh An Thần cầm, sau đó đặt ở ngực của anh, “Bà xã, quá khứ của em anh chưa từng tham dự, nhưng bây giờ em cùng tương lai anh đều không muốn bỏ qua nữa, cho anh cơ hội cùng em hoàn thành mơ ước.”

Ngôn ngữ thâm tình để cho lòng cô run lên, cũng không đánh nổi trái tim đã tổn thương với trăm ngàn vết thương của cô, Đoan Mộc Mộc chỉ tò mò anh cư nhiên biết tới Australia là mơ ước của cô, đây là Tô Hoa Nam nói cho anh biết sao?

Đoan Mộc Mộc rút tay trở về, chân mày chau ở chung một chỗ, trở về anh ba chữ, “Tôi không đi!”

Cô thừa nhận ba chữ này nói rất trái lương tâm, bởi vì tới nước Úc là cô muốn hoàn thành mơ ước vẫn luôn không thực hiện được, nhưng này cũng không đại biểu cho việc cô muốn cùng Lãnh An Thần ở chung một chỗ.

Cùng đúng người ở cùng nhau, uống nước đắng cũng ngọt, cùng không đúng người ở cùng nhau, cho dù chuyện lãng mạn nữa cũng sẽ buồn chán.

Đoan Mộc Mộc không muốn làm cho trong lòng mình vẫn hướng tới địa phương kia, cuối cùng lưu lại trí nhớ bi thương, nếu là như vậy, cô tình nguyện chưa bao giờ đi qua.

Lãnh An Thần đứng ở nơi đó, trên mặt tuấn dật có đau cùng rối rắm, loại vẻ mặt này Đoan Mộc Mộc nhìn cũng chán ghét, cô quay mặt nhìn sang một bên, liền nghe anh hỏi, “Không đi, hay là không muốn đi cùng anh?”

giọng của anh cùng với hơi thở của anh đánh tới, khiến ngực Đoan Mộc Mộc hơi chậm lại, cô dịch bước về phía trước cửa sổ, tránh né không khí có anh, “Anh nên biết câu trả lời.”

Bất luận anh nghĩ cô như thế nào, hiện tại cũng không sao, không phải sao?

Chỉ là cô còn chưa có đứng vững trước cửa sổ, thân thể của cô liền bị một đôi bàn tay thay đổi, sức lực lớn như vậy, cô cho rằng anh tức giận, tuy nhiên nó không có, chỉ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, sau đó nói, “Dù sao vé máy bay đã đặt vào ba ngày sau, em không đi cũng có thể, như vậy thời gian còn lại liền làm cái khác…”

Anh cố ý thả chậm ngữ điệu, thậm chí khóe môi giương ra đường cong đẹp mắt, anh như vậy khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy mùi vị âm mưu, quả nhiên liền nghe anh lại nói tiếp, “Nói thí dụ như cùng anh về khách sạn, sau đó chúng ta liền ngày đêm tạo người!”

“Lãnh An Thần, anh vô sỉ!” Khuôn mặt Đoan Mộc Mộc liền vọt đỏ, không biết là tức, hay là bị lời của anh làm cho thẹn thùng.

“Đây là em ép anh đấy” Lãnh An Thần tự giễu cười một tiếng, thật ra thì anh cũng không muốn như vậy, nhưng là cô gái nhỏ này hình như không ngoan, không nên ép anh không thể không xuất đòn sát thủ.

Nhìn anh lộ ra đắc ý vì ý xấu được thực hiện, Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, một tay đẩy anh ra, “Tôi sẽ không đi du lịch cùng anh, càng sẽ không sinh con cùng anh, muốn sinh con thì anh đi tìm dê mẹ nước Úc sinh đi!”

“Dê mẹ chưa quen thuộc kỹ thuật của anh, không bằng em đi dạy nó?” Lãnh An Thần lại nổi lên sức lực du côn xấu xa.

“Anh…” Đoan Mộc Mộc còn muốn mắng người nữa, nhưng môi chợt bị hung hăng chặn lại, thân thể cao lớn của Lãnh An Thần nghiêng xuống, thật chặt đem lấy cô chống đỡ ở trên bệ cửa sổ, hai cánh tay càng như sắt cô giam cầm thân thể của cô, ngực rắn chắc đè xuống trước ngực mềm mại của cô.

Hình như hồi lâu cũng không có hôn qua cô kịch liệt như vậy, môi lưỡi của anh công chiếm khoang miệng của cô, tùy ý câu quấn đầu lưỡi của cô, hung hăng mút. Hút, hình như muốn đem mấy ngày nay thiếu hôn bù lại.

Đoan Mộc Mộc bị hôn đến hít thở không thông, đầu liều mạng phe phẩy, tay nhỏ bé gãi ở sau lưng anh, nhưng vẫn không thể ngăn cản anh, ngược lại để cho anh dùng sức bộc phát, cho đến khi cô không còn có hơi sức khước từ anh.

“Nói, tạo người hay là đi du lịch?” Khi cô còn dư lại một ngụm hô hấp cuối cùng thì anh ngừng lại, chóp mũi chống đỡ cô, hô hấp nặng nhọc, nói ra lời không mềm mại tựa như mấy ngày nay, hình như lại khôi phục bá đạo ngày trước.

Uất ức từ trong lòng tràn lan, vành mắt Đoan Mộc Mộc hồng, gắt gao nhìn anh chằm chằm, “Một cũng không muốn, tôi muốn trở về nước!”

Nhìn dáng vẻ cô tức giận như đứa bé, Lãnh An Thần ở trên môi của cô vừa dùng sức khẽ hấp, “Bà xã, đừng làm rộn, chúng ta Game Over lại đi!”

Cô cho tới bây giờ cũng không phản kháng nổi anh, coi như tranh đấu giữa bọn họ cô thỉnh thoảng sẽ thắng, đó cũng là anh cố ý để cho, Đoan Mộc Mộc luôn cho rằng như vậy.

Nếu Lãnh An Thần quyết tâm làm một chuyện, cũng không có ai có biện pháp ngăn cản, cuối cùng cô bị anh mang tới lộ trình.

Mặc dù dọc theo đường đi cô đều kìm nén bực bội, nhưng khi Thảo Nguyên mênh mông bát ngát đập vào mi mắt, vẻ không tình nguyện trong lòng Đoan Mộc Mộc liền bị cắn nuốt sạch sẽ, trong ấn tượng của cô thảo nguyên chính là như Trung Quốc, có nhà bạt, có dân du mục chăn dê, nhưng ở chỗ này hoàn toàn khác, phòng ốc ván gỗ càng đến gần cuộc sống, cũng không có thấy đoàn dê bò, chỉ có một sân cỏ ngắm vô tận, giống như bãi cỏ.

Nhìn ra kích động cùng vui mừng trong mắt cô, Lãnh An Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, tay tự nhiên dắt cô, “Hoàng hôn nơi này đẹp nhất, đi nghỉ trước, một hồi xem mặt trời lặn.”

Đoan Mộc Mộc không có trả lời, nhưng cũng đi theo anh, có lẽ là anh đã sớm liên lạc tốt, bọn họ sẽ ngụ ở trong nhà gỗ trên thảo nguyên, thật ra thì nói là nhà gỗ có chút không chính xác, trong thảo nguyên to như vậy, nhà gỗ này tựa như thảo nguyên biệt thự.

Bọn họ vào ở, gia chủ là người rất nhiệt tình, đặc biệt là nam chủ nhân không chỉ có kiến thức rộng rãi hơn nữa rất hài hước khôi hài, thỉnh thoảng sẽ nói ra một chút chuyện cười trêu chọc Đoan Mộc Mộc không nhịn được không ngừng ôm bụng cười lăn lộn.

Nghỉ ngơi ngắn ngủi một lát, theo sắc trời dần dần trở tối, Lãnh An Thần mang theo cô đi ra khỏi nhà gỗ, mang cô đi xem hoàng hôn trên thảo nguyên.

Đại khái bọn họ đi ra có chút sớm, mặt trời còn treo ở chân trời, hình như cách tấm màn rơi xuống còn có một đoạn thời gian, Đoan Mộc Mộc rút tay ra từ trong tay Lãnh An Thần, sau đó bắt đầu chạy, thảo nguyên lớn như vậy cô không chỉ muốn dùng yêu thích để biểu đạt đối với nó.

Cô chạy, gió thổi lên tóc của cô, giống như sợi tơ phất phới chỉ đen, thấy cô rốt cuộc cũng rộng mở cánh cửa lòng, Lãnh An Thần cũng cảm thấy tâm tình lập tức cởi mở.

Trên thảo nguyên, cô và anh chạy trốn, giống như là truy đuổi, hoặc như là chơi đùa, rốt cuộc Đoan Mộc Mộc chạy mệt mỏi, cô nằm xuống ở trên bãi cỏ, Lãnh An Thần đuổi theo cô, cũng nằm ở bên cạnh cô, cùng cô ngửa mặt nhìn lên bầu trời.

Trời xanh giống như bảo thạch màu xanh dương, nhiều đóa Bạch Vân bay tới bay lui, giống như nở rộ trên sân khấu màu xanh dương, giữa hô hấp đều là hương thơm của cỏ non, lẫn vào hương thơm bùn đất, làm cho trái tim người ta lập tức yên tĩnh trở lại.

Lãnh An Thần liếc nhìn cô gái bên cạnh, trên mặt là nụ cười như con nít, không có một chút ưu phiền, giờ khắc này, anh thật hy vọng thời gian vì vậy mà dừng lại.

“Thật muốn chạy xong thảo nguyên” Hiếm khi Đoan Mộc Mộc chủ động mở miệng, mặc dù giống như là lầm bầm lầu bầu, nhưng đã làm Lãnh An Thần rất vui vẻ rồi.

“Cái này thì có khó khăn gì? Ngày mai dẫn em cưỡi ngựa, đem cả thảo nguyên chạy xong là được” Lãnh An Thần thuận miệng trả lời.

“Thật?” Chợt cô đề cao giọng, nhìn lại trong mắt của cô đều có chờ đợi nhảy ra, kích động cùng hưng phấn như vậy, nhìn anh đều rung động rồi.

“Dĩ nhiên!” Lãnh An Thần không nhịn được đưa tay, lôi cô vào trong ngực.

Đoan Mộc Mộc không có kháng cự, ngón tay vẽ lên ngực anh, cái miệng nhỏ hơi cong lên, lộ ra y hệt đứa bé đáng yêu, “Nhưng tôi không biết cưỡi ngựa!”

Lần trước ở trại ngựa vì học cưỡi ngựa, cô gặp nguy hiểm bị người đàn ông này cưỡng ép dữ dội, suy nghĩ một chút hiện tại cô đối với cưỡi ngựa vẫn còn sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới việc thúc ngựa chạy ở trên thảo nguyên bát ngát này, Đoan Mộc Mộc lại rục rịch ngóc đầu dậy.

Cô không có bén nhọn, không có xa cách, khiến trái tim Lãnh An Thần mềm mại giống như mây trên bầu trời này, anh nắm chóp mũi của cô, “Không quan trọng, còn có anh đây?”

Đoan Mộc Mộc lập tức liếc mắt một cái, “Tôi mới không cần cưỡi ngựa cùng lưu manh.”

Lãnh An Thần cũng biết lời nói này là mắng anh lần trước lưu manh đùa bỡn ở trại ngựa, mất tự nhiên liếm khóe môi một cái, “Lưu manh cũng có tiền đề, chỉ cần em không câu dẫn anh.”

“Lãnh An Thần, anh…” Khuôn mặt Đoan Mộc Mộc trướng hồng, mơ hồ lộ ra vẻ tức giận.

Không muốn phá vỡ không khí trước mắt, Lãnh An Thần vội vàng cười theo, “Anh thề, bảo đảm không động tay động chân với em, chỉ dạy em cưỡi ngựa.”

Đoan Mộc Mộc lắc đầu một cái, “Tôi muốn tự mình cưỡi!”

“Không sợ té?” Lãnh An Thần cố ý hù dọa cô.

“Không sợ!” Đoan Mộc Mộc nhìn về phía anh, hai mắt thật to như hai ngọn đèn đuốc soi sáng lòng người.

Mặc dù Lãnh An Thần có chút không yên lòng, nhưng lại không đành lòng bác bỏ hăng hái của cô, hơn nữa cùng anh cưỡi một ngựa, đoán chừng sẽ luôn để cho bọn họ nhớ tới quãng thời gian không vui trước đây, vì vậy cười cười, “Được rồi, vậy thì tìm con tính tình dịu ngoan, thích hợp cho con gái cưỡi ngựa!”

“Thật, đừng gạt tôi!” Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc không khỏi lộ ra bộ dáng cô gái nhỏ mong đợi.

Nghe được ba chữ ‘đừng gạt tôi’, trong lòng Lãnh An Thần lại một trận không có cảm giác, thế nào cảm giác đều giống như anh gạt cô rất nhiều lần.

“Không lừa em” Anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, sau đó hướng môi của cô đè xuống.

Cảm thấy hơi thở nóng bỏng càng ngày càng gần, tâm Đoan Mộc Mộc lại một trận sợ, tay nhỏ bé thậm chí cũng không khỏi chạm cỏ xanh trên đất, mắt thấy môi của anh đụng đến cô, cô chợt quay đầu đi, nụ hôn của anh thất bại.

Bắp thịt trên mặt Lãnh An Thần cứng đờ, cô lại còn cự tuyệt anh!

Có lẽ là bộ dáng của anh khiến Đoan Mộc Mộc không đành lòng, cô chợt hướng phương xa chỉ, “Anh xem, anh xem…”

giọng kích động lộ ra vui mừng, Lãnh An Thần nhìn sang, chỉ thấy ánh trời chiều xuống phía tây, chân trời bị trời chiều nhuộm thành màu vàng kim, ngay cả áng mây cũng được nhuốm màu vàng kim.

“Thật là đẹp!” Đoan Mộc Mộc không nhịn được mà than thở.

Lãnh An Thần không nói gì, chỉ cùng với cô, cùng nhau xem mặt trời lặn đem phía chân trời nhuộm đỏ, cuối cùng kể cả thảo nguyên cũng đổi y chang, xa xa nhìn sang sân cỏ xanh mơn mởn biến thành một mảnh màu đỏ, như biển lửa bốc cháy lên.

Cho đến khi tất cả bị màn đêm cắn nuốt, Đoan Mộc Mộc cũng không bỏ đi được, cho tới bây giờ cô cũng không có gặp qua trời chiều đẹp như vậy, nhìn bộ dáng cô quyến luyến lại lộ ra mất mác, Lãnh An Thần ôm cô, “Nếu quả thật thích nơi này, về sau hàng năm chúng ta đều tới, hoặc là chờ chúng ta già rồi, thì ở lại đây.”

Bọn họ già rồi?

Bọn họ già rồi còn có thể ở cùng nhau sao?

Đoan Mộc Mộc nghiêng đầu nhìn anh, dưới màn đêm người đàn ông cũng đang nhìn mình, giống như nhìn rõ tâm tư cô, Lãnh An Thần hôn cái trán của cô một cái, “Bà xã, tin tưởng anh.”

Cô không trả lời, bởi vì tin tưởng không phải là nói, là phải làm được mới có thể làm cho người ta tin tưởng.

Lãnh An Thần đã làm quá nhiều chuyện để cho cô không thể nào tin nổi, tâm ý cô thật nguội lạnh.

Lúc bọn họ trở về, trong nhà dân du mục đã hiện lên đống lửa, người một nhà chuẩn bị xong bữa ăn tối phong phú đang chờ bọn họ.

Rượu thuần mùi thịt, một tuần này khẩu vị của Đoan Mộc Mộc cũng không có khởi động, chợt rục rịch chộn rộn, chiều nay cô ăn thật nhiều, mấy lần dọa Lãnh An Thần đều không thể không nhắc nhở cô.

“Không có việc gì, đây là rượu sữa, không bị đau dạ dày” Dân du mục xóa bỏ băn khoăn của Lãnh An Thần.

“Tôi không sao, ha ha” Đoan Mộc Mộc cũng cười, chỉ là tửu lượng của cô rất kém, chỉ trong chốc lát liền nhuộm men say, rồi lại cố tình phô trương, “Rượu này uống ngon thật, uống vào trong dạ dày thật thoải mái.”

Cuối cùng Đoan Mộc Mộc say, mặc dù không phải say mèm, nhưng hình thái cùng trong lời nói vẫn có thể nhìn ra men say, cho nên ăn cơm xong, Đoan Mộc Mộc phải đi ngủ.

Lãnh An Thần lại bị nam chủ nhân dân du mục gọi đi, nói là địa phương cách đây không xa có bữa tiệc đống lửa của dân du mục, bỏ lỡ sẽ tiếc nuối, Lãnh An Thần vốn muốn gọi Mộc Mộc, nhưng thấy cô ngủ ngon ngọt, liền không có quấy rầy cô.

Đoan Mộc Mộc khát nước tỉnh lại, không nhìn thấy Lãnh An Thần, trong lòng cuối cùng có chút lo lắng, dù sao hiện tại là nơi đất khách quê người, trên thảo nguyên không có ranh giới, một người thật đúng là trong lòng hoang mang.

Thời khắc này, cô phát hiện mình còn lệ thuộc vào anh.

“Lãnh An Thần, Lãnh An Thần, anh ở đâu?” Đoan Mộc Mộc kêu tìm anh.

“Cô đã tỉnh?” Vợ của dân du mục nghe được giọng, chào hỏi với Đoan Mộc Mộc.

Nghe xong vợ dân du mục nói, Đoan Mộc Mộc mới biết Lãnh An Thần cùng dân du mục đại ca đi tham gia bữa tiệc rồi!

“Tôi cũng muốn đi xem” Cho tới bây giờ Đoan Mộc Mộc đều là người có lòng hiếu kỳ rất nặng, hơn nữa cô ngủ một giấc xong, cảm giác mê muội của rượu sữa đã sớm không còn rồi.

Trong bóng đêm, Đoan Mộc Mộc cùng vợ dân du mục cưỡi trên lưng ngựa, chạy băng băng trên thảo nguyên không ranh giới, cảm giác kia đừng nhắc tới có quá nhiều vẻ, vợ dân du mục vừa cưỡi còn vừa dạy Đoan Mộc Mộc, cô nắm giữ mấu chốt rất nhanh.

Nửa giờ, họ đã đến hiện trường bữa tiệc, xa xa liền nghe được tiếng hát vui sướng cùng tiếng gào thô của người đàn ông, khi Đoan Mộc Mộc đến gần thì nhất thời bị hoạt động bên trong quyến rũ.

Người đàn ông vây cô gái tại một chỗ, tay cầm tay ca xướng khiêu vũ, ngay cả chó nhỏ đều vui sướng vây quanh Đoan Mộc Mộc, mà điều làm Đoan Mộc Mộc ngoài ý là Lãnh An Thần, anh cư nhiên giống như đàn ông dân du mục, ở trần, ngậm lấy cần cùng bọn họ chơi trò chơi địa phương.

Anh đâu còn có bộ dạng áo mũ chỉnh tề, nếu như đặt ở trên đường cái quả thật chính là một tên lưu manh du côn, Đoan Mộc Mộc không ngừng cười lên tiếng.

Nghe được tiếng cười của cô, tất cả đàn ông đều nhìn về phía cô, thế này Đoan Mộc Mộc mới ý thức được luống cuống, vừa muốn đỏ mặt né tránh, Lãnh An Thần một cánh tay kéo cô tới, sau đó ôm vào trong ngực, hướng người đàn ông cùng nhau chơi đùa giới thiệu, “Bà xã của tôi!”

Mọi người nhất thời giơ ngón cái lên, tựa như khen cô, không biết là đống lửa quá lớn đem mặt của cô nướng đỏ, hay là cảnh tượng như vậy để cho cô ngượng ngùng, Đoan Mộc Mộc đỏ mặt giống là chạng vạng gần tối, chọc cho Lãnh An Thần nhìn ngây người, thậm chí không kiềm hãm được hướng về phía khuôn mặt nhỏ của cô liền nhé một chút.

Nhất thời, mọi người ồn ào lên, Đoan Mộc Mộc thẹn thùng né ra.

Đoan Mộc Mộc cùng các chị dân du mục cùng nhau ca hát cùng nhau khiêu vũ, bất tri bất giác đã chơi đến đêm khuya, đống lửa dập tắt trong nháy mắt, Đoan Mộc Mộc vui sướng cũng cởi hết, nếu như có thể, cô hi vọng những điều tốt đẹp như vậy vẫn có thể kéo dài nữa.

Trên thảo nguyên dân du mục dần dần thối lui, nơi này lại khôi phục lại an tĩnh, sau phồn hoa tận bi thương, lời nói này một chút cũng không giả, Đoan Mộc Mộc đứng ở chỗ này, chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng vô ích chìm xuống, trống không để cho cô hoảng hốt.

Lãnh An Thần đứng ở bên người cô khi nào cô cũng không biết, chỉ cảm thấy tay của cô bị bàn tay anh cầm, sau đó là eo của cô bị anh vòng vào trong ngực, sau đó nữa là cằm của anh chống đỡ ở trên vai của cô, chóp mũi lành lạnh chui vào cổ áo của cô, thân thể dán sát vào cô không có một khe hở.

Có lẽ là sau phồn hoa cô đơn chạm đến cửa lòng cô, Đoan Mộc Mộc không có cự tuyệt Lãnh An Thần, thậm chí khát vọng giờ phút này bị anh ôm, hình như là như vậy, cô mới sẽ không cảm giác mình bị vứt bỏ.

“Bà xã, để cho chúng ta lần nữa bắt đầu có được hay không?” Giọng nói của anh nhỏ nhẹ vang lên bên tai, nóng bỏng hôn hình như còn mang theo nhiệt độ đống lửa, đốt cô nóng.

Ý thức của cô có trong nháy mắt trở về, bản năng muốn đẩy anh ra, muốn cự tuyệt anh, nhưng tay lại không làm được gì, chỉ có thể nhắm mắt lại mặc cho anh tiếp tục.

Nụ hôn của anh mang theo mùi thơm rượu sữa, còn có tư vị điếu thuốc, tập quét mỗi một chỗ trong miệng cô, hình như anh muốn đem các loại mùi vị cho cô nếm thử vậy…

Có lẽ là mùi rượu lại mê say cô, có lẽ là nụ hôn của anh rất có sự dụ hoặc, Đoan Mộc Mộc cũng khẽ động tình, phảng phất như chuyến đi thảo nguyên này đem chút tổn thương cùng đau lòng vắt ngang giữa bọn họ lau sạch, chỉ có tình nồng sâu vô cùng…

“Bà xã…”

Mặt của anh chôn ở ngực của cô, tham luyến mút ngửi hơi thở của cô, “Chúng ta không lộn xộn, có được hay không?”

Tựa như bị đầu độc, Đoan Mộc Mộc thế nhưng gật đầu.

Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thân thể lập tức bị thu nạp, hai mắt đen nhánh của anh bỗng nhiên sáng lên, giống như đống lửa dập tắt lại lần nữa dấy lên, cánh tay ôm cô lần nữa buộc chặt, chặt hình như muốn cô khảm vào trong cơ thể.

“Bà xã, cám ơn em, cám ơn em!” Anh lại hôn cô lần nữa, từng tấc hôn sâu, giống như thế nào cũng hôn không đủ.

Tình cảm của anh cũng không có giả, Đoan Mộc Mộc phân biệt ra, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào, cô nói không ra.

“Lãnh An Thần, đây là một cơ hội cuối cùng” Cô ngẩng đầu lên, đôi con ngươi như rơi xuống chấm nhỏ sáng chói, “Đừng để cho em thất vọng lần nữa, nếu không em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

“Sẽ không, bà xã, tuyệt đối sẽ không!” Lãnh An Thần làm cam đoan cho mình.

Vốn là kế hoạch du lịch ba ngày, nhưng bọn họ ở một tuần trên thảo nguyên, Đoan Mộc Mộc học xong cưỡi ngựa, học xong nướng thịt, thậm chí còn học xong bài dân ca của chị dân du mục.

Nếu như có thể, Đoan Mộc Mộc thật muốn vĩnh viễn ở lại, vĩnh viễn không đi, nhưng cô biết căn bản không thể nào, cuối cùng họ lưu luyến cáo biệt Thảo Nguyên, lại trở về khách sạn.

“Chớ cúi khuôn mặt nhỏ, xấu xí chết đi được” Lãnh An Thần thấy cô trở lại khách sạn còn cúi khuôn mặt nhỏ, vì vậy nâng lên xoa nắn, “Sang năm chúng ta trở lại là được, bây giờ không được, cuối năm nay chúng ta sẽ tới!”

Đoan Mộc Mộc vuốt ve tay của anh, “Lãnh An Thần đây là anh nói, dám không thực hiện, xem em có băm anh không!”

Trong khoảng thời gian này, cô đi theo chị dân du mục học tập, lại thêm rất nhiều cô gái khí phách.

“Được, anh để cho em băm, để cho em ở trên giường tùy tiện băm” Lãnh An Thần không có nghiêm chỉnh.

“Đồ lưu manh, em nói là dùng dao băm…” Đoan Mộc Mộc nhào tới.

Đang lúc hai người vui đùa thì sau lưng chợt vang lên một giọng nữ yếu đuối, “An Thần…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK