Bầu không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng, tiếng máu chảy nghe rất chói tai, Lãnh An Thần cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, thân thể run lên, chạy vài bước đã tới, tuy nhiên còn chưa chạm được vào cô, đã bị cô lạnh lùng cự tuyệt, "Cút ngay!"
Cô không cần anh thương hại, không cần anh làm bộ tốt bụng, cho dù cô có chết, cũng không muốn chết ở trước mặt của anh .
Chống tay xuống đất, cô chậm rãi đứng dậy, mỗi một động tác, mảnh sứ vỡ dường như càng đâm sâu và da thịt mấy phần, nhưng cô cắn chặt răng chịu đựng, cuối cùng cũng đứng thẳng lên trước mặt anh, thậm chí còn cố gắng giương khóe môi, "Bây giờ tổng giám đốc Lãnh có thể hả giận chưa? Nếu như chưa, có thể tiếp tục đẩy tôi ngã xuống!"
Khoảnh khắc này, thấy cô cười, nhìn đáy mắt cô giống như một ngọn đuốc sáng chói, anh chợt sợ hãi, "Tôi...tôi không cố tình làm thế này, Mộc Mộc, tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện!"
"Không cần!" Cô đau đớn gần như co rút người lại, nhưng vẫn kiên nhẫn, đau đớn này chẳng thấm vào đâu, đau đớn nơi đáy lòng mới thật sự không cách nào khép miệng lại được.
Bước đi khó khăn, cô tiến ra cửa, áo sơ mi trắng như tuyết hoàn toàn đỏ tươi, Lãnh An Thần nhìn, trong tim truyền đến đau đớn từng cơn, "Mộc. . . . . ."
Anh muốn gọi cô, nhưng cổ họng giống như có bàn tay bóp chặt lại, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô máu me đầy người biến mất trong tầm mắt của mình.
Lần này, anh có chút quá đáng!
Lãnh An Thần tựa người vào tường, lần đầu tiên, anh cảm thấy ân hận vì hành động của mình.
Từ khách sạn ra ngoài, ánh nắng chói mắt khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy choáng váng, đau đớn và mất máu khiến cô gần như không còn sức lực, trong thoáng chốc cảm giác giống như sắp chết .
"Này, cô không sao chứ?" Trong lúc Đoan Mộc Mộc lảo đảo như muốn ngã, thì cơ thể của cô được một cánh tay tiếp được.
Cô cố gắng mở mắt nhìn, mũ trùm đầu màu xám tro và mắt kính ——
Thì ra là anh !
Tỉnh lại lần nữa thì Đoan Mộc Mộc đã nằm ở trong bệnh viện, xung quanh một màu trắng tinh khiến cô có cảm giác như lên Thiên đường, giật giật cơ thể, đau đớn sau lưng khiến cô kêu rên thành tiếng.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cửa sổ nghe được âm thanh, thả tờ báo trong tay ra.
Khang Vũ Thác?
Một hình ảnh thoáng qua trong đầu trước khi té xỉu, chắc là người đàn ông này cứu cô, tuy nhiên cũng tại vì anh nên mới bị thương, anh cứu cô cũng là chuyện đương nhiên.
"Cô lại thiếu tôi một cái nhân tình." Khang Vũ Thác đi tới, tóc đen mắt sáng, vẻ đẹp tự nhiên, chỉ một động tác tùy ý cũng hấp dẫn lòng người.
Đoan Mộc Mộc lúng túng kéo kéo khóe môi, tim đập thình thịch trong lồng ngực, "Sao, mỗi lần gặp anh đều không có chuyện gì tốt?"
Không ngờ cô lại nói như vậy, Khang Vũ Thác cười ha ha, "Tôi là tai họa của cô."
Đoan Mộc Mộc liếc mắt, mới phát hiện ngoài cửa sổ tối đen như mực, "Bây giờ là mấy giờ rồi?" Cô thấy căng thẳng.
"Tám giờ một phút tối.” Khang Vũ Thác nhìn đồng hồ trên cổ tay, mỉm cười trả lời.
Trời! Cô ngủ lâu như vậy sao? Mà người đàn ông. . . . . .
"Anh vẫn không đi?" Đoan Mộc Mộc hình như không tin một Đại minh tinh sẽ ở bên mình nhiều giờ như vậy.
Khang Vũ Thác gật đầu một cái, "Không sai!"
"Vậy anh, tôi. . . . . ." Trong lúc nhất thời, Đoan Mộc Mộc không biết nên nói gì, nhưng có một dòng nước ấm từ trái tim xẹt qua, anh và cô chỉ là hai người xa lạ mà thôi, cư nhiên vẫn luôn ở đây bên cô cả ngày.
"Thương tích của cô là sao?" Vẻ mặt Khang Vũ Thác chợt thay đổi nghiêm túc.
Nghĩ đến cảnh tượng Lãnh An Thần đẩy ngã mình, giống như ngàn mũi kim đâm vào lòng, Đoan Mộc Mộc đau đớn vô cùng, cô lắc đầu một cái, không muốn nhắc lại.
"Có thể đưa tôi về nhà không?" Cô mở miệng.
Anh sững sờ, "Cô nhất định phải đi?"
"Ừ, " Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, mặc dù cô ngàn lần không muốn trở về, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, dù là biết rõ nơi đó là âm ty địa ngục, cô cũng chỉ có thể trở về.