"Cô bé, rất hứng thú a!" Một người đàn ông dán tới, cố ý ưỡn ngực cọ vào nơi mềm mại của Đoan Mộc Mộc, hai bàn tay cũng dán vào bộ mông nở nang của cô.
Đoan Mộc Mộc đang trong men say nên cảm thấy mông lung, dùng tay hất ra, người đàn ông bị đẩy ra, "Bà cô ta hứng thú liên quan gì đến anh."
Người đàn ông trang hoa sớm đã thành thói quen, đối với ngôn ngữ cay cú như thế này không sợ chút nào, ngược lại càng khiến hứng thú gia tăng, "Chậc chậc, đúng là mèo hoang, anh thích!"
"Hì hì, nhưng chị lại không thích!" Đoan Mộc Mộc dán sát tới, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ khuôn mặt của người đàn ông.
Trên sân khấu, cô và người đàn ông kia vừa mắng chửi vừa cười đùa với nhau, hoàn toàn không biết dưới sân khấu đã có một đôi mắt như có độc đang nhìn cô chằm chằm!
Lãnh An Thần còn thiếu nước lật cả thành phốn này lên để tìm cô, kết quả cô lại rất tốt, ở chỗ này đùa giỡn với đàn ông, trong không khí dường như truyền đến âm thanh của xương cốt bị bóp vỡ.
"A ——"Thân thể nhỏ bé giãy giụa, đột nhiên bay lên không, Đoan Mộc Mộc hét chói tai.
Cúi đầu nhìn thì ra là Lãnh An Thần, Đoan Mộc Mộc không khỏi nhớ tới một màn đã diễn ra trong phòng nghỉ ở trường đua ngựa, trái tim chợt đau, cô đánh anh, "Buông tôi ra, tên kỹ nam này!"
Người đàn ông đang tán tỉnh Đoan Mộc Mộc, thấy cô bị người khác đưa đi, tất nhiên sẽ không vui, nên tiến lên, "Người anh em, dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ, cô ấy là của tôi."
Đôi tròng mắt đen như bắn ra những tia sáng chết chóc, người đàn ông vừa mở miệng nói chuyện lập tức bị khí thế cao ngạo, lạnh lùng của Lãnh An Thần chấn động, cười khan lui về phía sau, "Được, tối nay cô này sẽ để cho anh!"
"Khốn kiếp, anh quay trở lại cho tôi!” Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông đã đi mất, cảm thấy máu nóng xông lên não, cô còn tưởng rằng anh ta là một người có gan, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một con gà..
Không được, tối nay cô nhất định phải nhảy, nhất định phải khiến cho Lãnh An Thần thưởng thức tư vị gọi là khó chịu.
Chỉ là, anh sẽ khó chịu sao?
Đoan Mộc Mộc không xác định, nhưng trong nội tâm lại không cam lòng muốn tiếp tục điên cuồng quấy phá, cô vừa suy nghĩ thế, nhưng thân thể nhỏ bé đã bị Lãnh An Thần nhấc lên, vác trên vai.
Nhất thời, bầu trời của cô xoay tròn 180°, cô chóng váng thiếu chút nữa nôn hết ra, nhưng dù như thế, cô cũng không cam lòng bị anh bắt trở về như vậy, dựa vào cái gì mà anh có thể cùng người phụ nữ khác tùy ý vụng trộm, còn cô lại một mực không thể?
Không phải chơi đùa sao? Không phải là dâm loạn với gái sao? Cô cũng biết, cô cũng có thể chơi đùa với đàn ông được!
Tối nay, cô sẽ khiến anh biết người vợ như cô sẽ vượt qua giới hạn như thế nào, sẽ cho anh bị cắm sừng ra sao?
"Buông tôi ra, buông ra. . . . . ." Sau khi Đoan Mộc Mộc giãy giụa không có kết quả, cô liền giận, há mồm cắn một cái trên cổ anh.
Đau đớn khiến anh buông tay, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng trốn thoát, chỉ vào anh nói, "Đừng tới đây, đừng phá hư tâm trạng vui vẻ của chị đây."
Lãnh An Thần tức giận đến tay chân lạnh lẽo, nếu như không phải đang ở trước đám đông, anh hận không thể xé cô nát bấy.
Dù say, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn có thể cảm thấy sự tức giận của anh, trong lòng cười lạnh, Lãnh An Thần anh cũng biết tức giận, biết bị người ta nhục nhã rất không dễ chịu sao! Vậy tôi thì sao? Tôi tận mắt nhìn thấy anh và người phụ nữ khác vụng trộm, trái tim của tôi đau đớn thế nào, anh cũng phải biết chứ?
Không đúng, anh không biết, bởi vì hiện tại cô chẳng hề làm gì cả.
Không được, tối nay cô nhất định phải khiến anh tổn thương gấp bội lần, nói xong, con ngươi xoay chuyển một cái, liếc về mấy người đàn ông độc thân cách đó không xa thì chợt cười một tiếng, những người đàn ông kia là Ngưu Lang (kỹ nam) ở khách sạn này, ở đây đặc biệt để chờ khách .
Đoan Mộc Mộc kéo người phục vụ rượu, sau đó ghé vào tai anh ta nói nhỏ mấy câu, trong chốc lát, liền có hai người đàn ông đi tới, "Tiểu thư, cần phục vụ thật sao?"
"Ừ!" Đoan Mộc Mộc tùy tiện cười một tiếng, hai cánh tay đã chia ra ôm vào cổ của hai người đàn ông, "Không chỉ muốn phục vụ, mà tối nay chị đây còn muốn chơi trò gian trá, chúng ta chơi 3P như thế nào?"
"Ai dám?" Chợt, Lãnh An Thần lên tiếng, sắc mặt âm trầm kinh khủng.
Hai Tiểu Ngưu lang sợ hãi thân thể run lên, nhưng Đoan Mộc Mộc càng kéo bọn họ chặt hơn, "Hai bảo bối, không phải sợ, có chị ở đây. . . . . ." Nói xong, cô nhìn về phía Lãnh An Thần vẻ khiêu khích, "Tôi thấy vị tiên sinh này đừng có lớn tiếng như vậy được không? Sẽ khiến hai bảo bối của tôi sợ hãi."
Bộ dáng cô cợt nhã, là lần đầu tiên mà Lãnh An Thần nhìn thấy!
Sự ẩn nhẫn của Lãnh An Thần đã đến cực điểm, trong tiếng thở gấp gáp của anh có thể cảm thấy anh đang rất tức giận, nhưng anh vẫn cố gắng khắc chế, bởi vì anh hiểu rõ là cô đang cố ý chọc giận anh, anh hít sâu một hơi, trầm giọng, "Tới đây, tôi có thể xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra."
Cặp mắt lung linh giống như hia viên trân châu của Đoan Mộc Mộc chớp chớp, lộ ra vẻ rất đáng yêu, "Hả? Hôm nay hình như lãnh tổng rất độ lượng a, ngay cả bà xã chơi 3P cũng có thể nhịn."
Cô như thêm dầu vào lửa, cũng như tát một bạt tai vào mặt anh.
"Tới đây!" Lãnh An Thần trầm giọng, bàn tay đã siết chặt thành quả đấm đến trắng bệch.
"Không tới!" Đoan Mộc Mộc cự tuyệt, đồng thời bàn tay nhỏ bé còn sờ vào mặt của một người đàn ông, "Này hai tiểu bảo bối so với anh còn mạnh khỏe hơn nhiều, anh xem bọn họ ngoan ngoãn như thế nào, sẽ không mặt lạnh với tôi, sẽ không hung dữ với tôi, sẽ không giận tôi, tối nay tôi muốn hưởng thụ một chút, muốn trở thành nữ hoàng, muốn nếm thử tư vị bị hai người đàn ông này hoan ái."
"Đoan Mộc Mộc. . . . . ." Lãnh An Thần đã không thể nhịn được nữa, bàn tay đưa qua.
Nhưng, cô đã nhanh hơn một bước lui về sau né tránh, "Lãnh tổng đừng cắn răng nghiến lợi như vậy nha, nhớ lại xem bình thường tôi độ lượng như thế nào, ví dụ như chiều hôm nay, tôi còn tốt bụng nhác nhở người phụ nữ của anh đấy, sao anh lại không độ lượng được như tôi chứ?"
Người phụ nữ này chắc chắn là điên rồi!
Lãnh An Thần một là dứt khoát, hai là không làm, đã làm thì phải cho xong, trừng mắt về phía hai tên Ngưu lang kia, "Buông cô ấy ra!"
Rõ ràng hai Ngưu lang kia là bị Đoan Mộc Mộc bức hiếp, có được hay không?
"Thật xin lỗi tiên sinh, tôi. . . . . ."
"Nếu không biến, tôi sẽ khiến các người ngày mai không thấy được mặt trời, " Lãnh An Thần cắt đứt lời giải thích của Ngưu lang.
Được rồi, hai Ngưu lang bị sự tức giận của Lãnh An Thần hù dọa, xem ra hôm nay kiếm tiền của cô nương này không dễ dàng rồi, dù có kiếm được, chỉ sợ không còn mạng để tiêu xài, cho nên vẫn là bỏ đi thì hơn, bọn họ dùng sức kéo tay Đoan Mộc Mộc ra, chuồn mất.
"Các người trở lại cho tôi, tôi cho tiền, rất nhiều rất nhiều tiền mặt. . . . . ." Đoan Mộc Mộc còn tính xông lên, kéo bọn họ, nhưng cánh tay đã bị Lãnh An Thần hung hăng níu lại.
"Trở về sẽ tính toán với tính khí ngang bướng của cô!" Anh nhỏ giọng khiển trách một tiếng, sau đó vác cô đi.
Lần này cô kêu gào hay cắn xé đều không còn bất cứ tác dụng gì nữa, Đoan Mộc Mộc bị ném vào ghế phụ, té xuống hoa cả mắt.
"Anh là tên khốn kiếp!" Cô mắng chửi.
Lãnh An Thần hừ một tiếng, "Cô mắng chửi người có phải nên đổi mới hay không?" Cả ngày cũng chỉ có mấy từ này, anh nghe đến lỗ tai nổi chai rồi!
Xe như dã thú điên cuồng lao ra khỏi bãi đậu xe, mà tốc độ xe điên cuồng cũng chứng tỏ anh tức giận đến thế nào?
Người phụ nữ này có bản lãnh, cư nhiên dám tới chỗ như thế, còn dám gọi Ngưu Lang, còn nói cái gì chơi 3P, xem ra cô hiểu biết thật không ít.
Lãnh An Thần càng nghĩ càng giận, dường như hận không thể lái xe bay lên được.
Đoan Mộc Mộc một bụng tức giận còn chưa hết, dù là ngồi trên xe cũng không đàng hoàng, huơ tay múa chân còn không nói, miệng còn hùng hùng hổ hổ, "Lãnh An Thần anh thả tôi xuống, hôm nay nhất định tôi không 3P một lần thì không thể, tôi sẽ cấp cho anh một cái nón xanh để đội. . . . . Tại sao anh có thể khi dễ tôi, mà tôi thì không thể? Không phải anh thích cùng những người phụ nữ khác nhau làm sao? Bây giờ tôi cũng muốn cùng làm với những người đàn ông khác nhau. . . . . . Như vậy mới công bằng, công bằng. . . . . .Anh ngoại tình, thì tôi cũng cấp nón xanh cho anh đội, hơn nữa còn muốn cho anh đội rất nhiều nón, mười, hình như chưa đủ, vậy thì 20, 30, 40. . . . . ."
Cô bẻ ngón tay, âm thanh từ từ nhỏ xuống, Lãnh An Thần quay đầu nhìn cô, phát hiện đầu cô đã cúi xuống, bộ dáng dường như đã ngủ.
Tức giận trong lòng trong nháy mắt này, bỗng nhiên giảm đi rất nhiều, anh biết hôm nay cô cố tình hành động như thế để chọc giận anh, nhưng cô làm như vậy là bởi vì đau lòng sao?
Nhớ đến một màn trong phòng nghỉ ngơi ở trường đua ngựa, cô đứng ở trước cửa, trong mắt là đau đớn vỡ vụn, tim của anh như có ai bóp chặt lại, tốc độ xe cũng theo đó chậm lại, âm thanh rất nhỏ vang lên trong không gian thu hẹp của xe, "Em cố ý chọc giận anh, là bởi vì ghen sao?"
Không ai trả lời, thân thể của cô co quắp, anh đưa tay vịn lại, ngoài ý muốn chạm vào quai hàm lạnh lẽo của cô, mượn ánh đèn, anh nhìn thấy đầu ngón tay ươn ướt.
Thì ra là, cô khóc.
Trái tim, bỗng nhiên giống như là bị giày vò, không nói được tư vị, Lãnh An Thần dừng xe ven đường, anh nâng mặt cô lên, mượn ánh đèn quan sát, dáng vẻ nhu nhược như vậy, khiến lần đầu tiên anh cảm giác mình rất khốn nạn.
Xe lái vào Lãnh gia, không ngờ đã trễ thế này, mà mọi người còn chưa ngủ.
"Chị, chị trở về chưa?" Hình như Lãnh An Đằng là người đầu tiên vọt ra khỏi biệt thự, la hét kéo xe cửa, nhưng bị Lãnh An Thần nhanh hơn một bước ngăn trở.
"Không được ồn ào, cô ấy đang ngủ!" Lãnh An Thần nhìn Lãnh An Đằng thở dài.
Lãnh An Thần đi tới, ôm Đoan Mộc Mộc từ tay lái phụ, động tác của anh kinh động đến cô, cô lại không ngoan, đưa tay quào loạn quấy loạn không nói, miệng lại bắt đầu nói mê, "Đừng kéo tôi...tôi muốn tìm một người đàn ông, tôi muốn khiến Lãnh An Thần bị đội nón xanh. . . . . ."
"Anh, cô ấy bị sao thế?" Lãnh Ngọc Thù vừa bước ra khỏi phòng đang há miệng ngáp, liền nghe thấy những lời nói điên khùng của Đoan Mộc.
Sắc mặt của Lãnh An Thần liền trở thành u ám, "Không có việc gì, đi ngủ đi!"
"Nhưng, em nghe cô ấy nói muốn cho anh đội nón xanh. . . . . ."
"Em câm miệng cho anh!"
Lãnh An Thần gào xong, ôm Đoan Mộc Mộc nhanh chóng đi lên lầu, để lại sau lưng Lãnh An Đằng và Lãnh Ngọc Thù với những vẻ mặt khác nhau.
"Không nhìn ra chị dâu nhỏ này còn rất gan dạ, lại dám cho Lãnh An Thần đội nón xanh!" Lãnh Ngọc Thù không nhịn được nói nhỏ.
"Đó là do anh ấy tổn thương đến cô ấy!" Lãnh An Đằng đáp lại một câu, sau đó nhấc chân đi về phòng của mình.
"Cũng đúng, nhất định là tên khốn Lãnh An Thần làm. . . . . ." Lãnh Ngọc Thù nói được nửa câu liền im lặng, sau đó nhìn về phía Lãnh An Đằng vừa rời khỏi, vừa rồi cậu ấy nói cái gì? Đó là lời cậu ấy có thể nói ra sao?
Chẳng lẽ cô nghe nhầm?
"Tiểu Đằng. . . . . ." Lãnh Ngọc Thù gọi cậu ta, nhưng bóng dáng của Lãnh An Đằng đã mất dạng.
Trong phòng ngủ, Đoan Mộc Mộc say khướt nằm trên giường lăn lộn, trong miệng không ngừng kêu la, "Tiểu bảo bối của ta đâu? Các người mau tới đây. . . . . . Tới đây hầu hạ chị, chị sẽ cho tên khốn kia đội nón xanh, càng nhiều càng nhiều nón xanh. . . . . ."
Nghe những lời điên khùng của cô, tròng mắt Lãnh An Thần trở nên tối đen, cánh tay chống lên, ôm thân thể nhỏ bé đang lăn lộn của cô cố định vào trong ngực, "Thật muốn hầu hạ sao?"
"Ừ! Tôi muốn tên khốn kia cũng nếm thử tư vị bị phản bội!" Hai mắt Đoan Mộc Mộc nửa nhắm nửa mở, khiến người ta phân biệt không rõ, cô rốt cuộc có nhìn thấy những thứ trước mắt hay không.
"Em không thích anh ta phản bội, đúng không?" Lãnh An Thần lại hỏi.
Đoan Mộc Mộc gật đầu, "Tôi ghét muốn chết đi, lại còn thấy đau lòng, anh có biết hay không?" Cô giơ tay lên đấm vào lồng ngực của mình, "Tại sao tôi lạo đau lòng? Tại sao. . . . . ."
"Em yêu anh ta!" Những lời này bật thốt lên, sau đó Lãnh An Thần nín thở, trong lòng chờ đợi, anh đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Giờ khắc này, anh mới phát hiện mình lại kinh hoảng như vậy, thế nhưng trong sợ hãi lại mơ hồ mang theo nào đó mong đợi.
"Tôi yêu anh ta?" Đoan Mộc Mộc thốt nhiên mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm anh, "Tôi yêu anh ta sao?"
Cô ngây ngốc, dáng vẻ cũng là cực kỳ nghiêm túc, giống như là đang suy nghĩ.
"Cái này phải hỏi chính em!" Lãnh An Thần chưa từng bao giờ khẩn trương như giờ khắc này.
"Tôi...tôi. . . . . ." Ánh mắt Đoan Mộc Mộc trợn tròn, sau đó lại nhắm mắt lại, lắc đầu, "Tôi mới không cần yêu anh ta, người đàn ông đó, phụ nữ vô số kể, tôi không muốn yêu anh ta, tôi tình nguyện yêu đầu heo, cũng không muốn yêu anh ta, không muốn yêu anh ta. . . . . ."
Rầm!
Lãnh An Thần như nghe thấy âm thanh cảm xúc trong lòng mình rơi xuống, có cái gì đó như muốn rơi vào đáy cốc.
"Tôi không yêu anh ta, vậy tại sao phải đau lòng?" Chợt, tay của cô nắm chặt cổ áo của anh, giống như bắt được trái tim đang không ngừng rơi xuống của anh.
Tròng mắt đen của cô một lần nữa lại mở ra, nhưng lần này lại sáng ngời đến khiếp người, chóp mũi gần như dán lên anh, lạnh lẽo, làm người ta hoảng hốt, "Anh nói cho tôi biết, có được hay không?"
Hô hấp của cô lẫn vào mùi rượu phả vào chóp mũi của ah, nồng đậm như vậy, khiến cho anh dường như chỉ cần hít phải hơi thở của cô cuãng sẽ say.
"Đau lòng, chứng tỏ em yêu anh ta!" Anh run rẩy mở miệng, nhìn trong ánh mắt của cô in hình bóng của mình, mới phát giác giờ phút này anh mềm mại như thế nào.
Cô trừng mắt nhìn, lông mi thật dài quét vào mặt anh, cũng như quét vào trái tim anh, sau đó đôi môi đỏ mọng cong lên, "Nhưng tôi không muốn yêu anh ta."
Lòng anh run lên, "Tại sao?"
Đúng vậy a, tại sao không thể yêu anh?
Đoan Mộc Mộc cũng không biết, đầu bắt đầu đau, trong đầu trống rỗng, cô kịch liệt lắc đầu, "Tôi không biết, không biết, dù sao tôi cũng không muốn yêu anh ta, không muốn. . . . . ."
Nói xong, âm thanh của cô bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, anh nhìn thấy rất đau lòng, không nhịn được cúi đầu, ngậm khóe mắt cô.
Xúc cảm mềm mại lại nóng bỏng, khiến máu trong người anh nhất thời sôi trào, thật ra thì buổi chiều với người phụ nữ kia cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, thậm chí là vì cố ý muốn che giấu cái gì đó? Bởi vì sau khi cùng cô chiến đấu một phen ở trên lưng ngựa, anh phát giác mình bị trầm luân, mà anh lại rất sợ loại cảm giác đó.
Anh không được để người khác nắm trong tay, lại càng không nên vì bất kỳ một người phụ nữ nào mà mất khống chế, cho nên anh gọi người phụ nữ kia tới, chỉ vì muốn chứng minh kích động của anh đối với Đoan Mộc Mộc là do đã quá lâu không đụng vào người phụ nữ nào, nhưng anh đã sai rồi, trong khoảnh khắc khi anh hôn lên người phụ nữ kia, thiếu chút nữa ghê tởm muốn nôn, nhưng anh không muốn thừa nhận, vì vậy ép buộc mình tiếp tục, thậm chí là xé rách quần áo của người phụ nữ đó, chứng minh rằng dục vọng của mình đang tác quái, ai biết cô lại xuất hiện.
"Bà xã, thật xin lỗi!"
Trước mắt lại hiện ra hình ảnh cô bị thương tổn, mà câu nói này cách nửa ngày, rốt cuộc không kiềm hãm được cũng thoát ra khỏi miệng, chỉ là cô đã ngủ nên không nghe được.
Cô chìm vào giấc ngủ, trên hàng mi dài còn đọng những giọt nước trong suốt, khiến người ta nhìn thấy không đành lòng, Lãnh An Thần cúi đầu hôn lên, từ đáy lòng có một âm thanh không tự chủ tràn ra, "Bà xã, về sau chúng ta không lộn xộn, sẽ chung sống thật tốt, có thể không?"