Ninh Như Ngọc che miệng cười khẽ một tiếng, đôi mắt cười tủm tỉm cong thành hình trăng non, thật sự vô cùng đáng yêu. Hoắc Viễn Hành không thể nhịn được mà tiến lên ôm nàng. Chỉ khi ôm nàng mới có thể càng an tâm.
Ninh Như Ngọc đánh nhẹ một cái lên người chàng, ngọt ngào làm nũng: “Ta phải về, muộn quá rồi, chàng đưa ta về phủ đi.”
Hoắc Viễn Hành đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, xúc cảm mềm mại mịn màng, yêu thích không thể buông tay, luôn muốn sờ thêm một chút.
“Ta đưa nàng trở về.” Cuối cùng Hoắc Viễn Hành cưỡng ép tạm dừng ý nghĩ của bản thân, dắt tay Ninh Như Ngọc đi ra ngoài.
Xe ngựa vẫn dừng trong sân, Hoắc Viễn Hành đích thân đỡ Ninh Như Ngọc lên xe ngựa, sau đó cũng trèo lên theo nàng, Bích Hà ngồi ở bên ngoài.
Xe ngựa đi ra ngoài, một đường chạy thẳng về phủ Ngụy Quốc Công trên đường lớn.
Bình an trở lại phủ Ngụy Quốc Công, Từ thị và Ninh Khánh An biết được tin tức đã chờ ngoài cửa, xe ngựa dừng lại, Hoắc Viễn Hành đỡ ninh Như Ngọc đi xuống dưới, đưa nàng tới bên cạnh Từ thị, sau khi chào hỏi vài câu với Từ thị và Ninh Khánh An thì mới cáo từ rời đi.
Sau khi về đến nhà, Từ thị và Ninh Khánh An không hề hỏi về chuyện nàng bị bắt đi, hình như hai người họ cũng không biết đã xảy ra một việc như vậy, Ninh Như Ngọc hỏi Bích Hà mới biết được, Hoắc Viễn Hành không nói cho Từ thị và Ninh Khánh An biết việc nàng bị bắt đi.
Ninh Như Ngọc đoán được, có lẽ Hoắc Viễn Hành không muốn làm họ lo lắng, thật tốt. Chính bản thân nàng cũng sẽ lựa chọn không nói ra, miễn cho Từ thị và Ninh Khánh An lo lắng bất an, dù sao Hoắc Viễn Hành cũng đã cứu nàng bình an ra ngoài, không thể lại khiến Từ thị và Ninh Khánh An thêm lo lắng, nếu Từ thị biết, chắc chắn sẽ lại muốn lôi kéo nàng mà khóc một trận rất thương tâm.
Hai ngày sau, Hộ Bộ thượng thư nói ra thỉnh cầu muốn cáo lão hồi hương ở trên triều, Cảnh Tuyên Đế nói vài câu muốn giữ người lại, nhưng Hộ Bộ thượng thư kiên trì muốn cáo lão hồi hương, Cảnh Tuyên Đế thấy không thể giữ người lại, cuối cùng đành phải đồng ý thỉnh cầu đó.
Vị trí Hộ Bộ thượng thư đột nhiên bị bỏ trống, rất nhiều người bắt đầu ngo ngoe rục rịch, dâng sổ con đề cử người thích hợp nhận chức Hộ Bộ thượng thư với Cảnh Tuyên Đế, nhưng Cảnh Tuyên Đế đã sớm lựa chọn được người vừa ý - Ninh Khanh An.
Ba ngày sau thánh chỉ bổ nhiệm Ninh Khánh An nhậm chức Hộ Bộ thượng thư tới phủ Ngụy Quốc Công, ngoài ra Cảnh Tuyên Đế còn ban một tòa nhà cho Ninh Khánh An.
Ninh Khánh An nhậm chức Hộ Bộ thượng thư, lại nhận được một tòa nhà mới, có thể thấy được việc đã nắm chắc, Cảnh Tuyên Đế rất coi trọng ông.
Lúc trước Ninh Khánh An nói muốn dọn ra ngoài ở, nhưng lão phu nhân La thị vẫn luôn ngăn cản, hơn nữa lại xảy ra một số việc, ngày chuyển nhà phải lùi lại hết lần này tới lần khác, hiện tại thì tốt rồi, Cảnh Tuyên Đế ban nhà mới, Ninh Khánh An nói muốn dọn ra tòa nhà được ngự ban để thuận tiện lên triều, bởi vì tòa nhà đó rất gần hoàng cung, mỗi buổi sáng lên triều cũng tiện hơn nhiều so với việc ở phủ Ngụy Quốc Công, mỗi ngày có thể nghỉ ngơi nhiều hơn nửa canh giờ, lão phu nhân La thị muốn ngăn cản cũng không tìm thấy lý do thích hợp.
Vì thế, ngày chuyển nhà được quyết định ra là ba ngày sau.
Ninh Như Ngọc và Từ thị đều rất vui vẻ với việc đó, cuối cùng không cần phải ở lại phủ Ngụy Quốc Công để chịu dày vò từ lão phu nhân La thị, không bị Thẩm thị trong tối ngoài sáng cắt xén tiêu dùng, có thể dọn ra nhà mới, tự mình làm chủ thật tốt.
Từ thị sai hạ nhân đi quét dọn nhà mới trước, lại chuyển một số đồ dụng vật dụng qua đó, mặt khác còn phải thu dọn đồ đạc, muốn chuyển hết tất cả đồ vật qua nhà mới trong hai ba ngày này.
Ngày mai đã phải chuyển sang nhà mới, Thẩm thị dẫn Ninh Như Trân tới đây chúc mừng, nhị phòng chuyển ra ngoài, trong lòng Thẩm thị rất vui mừng, không có Từ thị và Ninh Khánh An đè đầu cưỡi cổ đại phòng bọn họ, bà ta cảm thấy mình sẽ bớt phải khó chịu.
“Ngày mai các người đã dọn sang nhà mới rồi, về sau vẫn nên qua lại thường xuyên, ngươi cũng nên chăm chỉ về phủ đấy, đừng quên chúng ta.” Trên mặt Thẩm thị nói lời ngon tiếng ngọt.
Từ thị cười nói: “Điều đó là tất nhiên, nhà mới cũng không xa nơi này, ta sẽ thường xuyên trở về thỉnh an mẫu thân.”
Lời ngon tiếng ngọt bên môi ai mà không nói được, một khi đã dọn ra ngoài thì có về hay không đều do Từ thị tự mình quyết định, còn như hiện tại, thỉnh thoảng lại bị lão phu nhân La thị gây khó dễ, về sau Từ thị tự mình làm chủ nhà, mùng một mười lăm hàng tháng mới quay về thỉnh an một lát mà thôi, bà có thể làm được, sẽ không để người ta mượn cớ chỉ trích.
Ninh Như Trân đứng sau lưng Thẩm thị, hai mắt láo liêng nhìn Ninh Như Ngọc, thở phì phào thầm nghĩ trong lòng, vì sao Ninh Như Ngọc lại tốt số như vậy? Lão cha sắp trở thành Hộ Bộ thượng thư, còn được Cảnh Tuyên Đế ban cho một tòa nhà mới, mặc dù tòa nhà kia không rộng như phủ Ngụy Quốc Công, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, vị trí lại tốt khiến người ghen ghét không thôi, cảm giác ông trời đều đứng về phía Ninh Như Ngọc.
Ninh Như Ngọc nhìn thấy Ninh Như Trân vẫn luôn nhìn lén mình thì hơi mỉm cười với nàng ta, Ninh Như Trân lại cảm thấy nụ cười kia của Ninh Như Ngọc tràn ngập khiêu khích, lập tức giận đen mặt, gắt gao túm chặt khăn trong tay.
Dường như cảm thấy còn chưa đủ kích thích với Ninh Như Trân, Ninh Như Ngọc cười tủm tỉm nói với nàng ta: “Ngũ muội muội, về sau muội phải thường xuyên tới thăm nhà mới của ta nhé, phong cảnh ở đó không tệ đâu.”
Ninh Như Trân tức giận sôi máu, bĩu môi, mạnh miệng đáp trả một câu: “Không cần, phủ Ngụy Quốc Công rất tốt, ta thích ở phủ Ngụy Quốc Công hơn.”
Ninh Như Ngọc cười nói: “Muội đừng ngại ngùng, ta làm một bàn đu dây ở trong sân, muội có thời gian rảnh thì nhớ tới chơi nha! Ta còn sai người đặt một lu nước trong sân, nuôi hai con rùa đen nhỏ, rất đáng yêu đấy, muội chắc chắn sẽ thích!”
Ninh Như Trân sắp bị Ninh Như Ngọc làm cho tức chết rồi, nàng ta đã nói không muốn đi, Ninh Như Ngọc còn mời nàng ta, quả thật là bụng dạ khó lường, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Biết rồi, sau này lại nói.”
“Quyết định như vậy đi, ta chờ muội đó.” Ninh Như Ngọc biết nàng ta rất muốn đi chơi, chỉ là vịt chết cái mỏ vẫn cứng nên mới cố ý trêu nàng ta, chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận tới mức dậm chân của nàng ta.
Ninh Như Trân tức tối, ngực phập phồng kịch liệt, oán hận trừng mắt nhìn Ninh Như Ngọc, trông thấy tươi cười trên mặt nàng mà càng thêm tức giận nóng đầu, nàng ta khi nào nói muốn tới thăm nhà mới của Ninh Như Ngọc hả, Ninh Như Ngọc cố ý chọc tức nàng ta, nàng ta còn không thể làm gì Ninh Như Ngọc, thật là sắp nhịn không được mà nổi trận lôi đình.
Cũng may Thẩm thị ở Quế Hương Uyển không được bao lâu đã dẫn Ninh Như Trân rời đi, Ninh Như Trân về tới Phù Dung Hiên thì lập tức đập phá không ít đồ đạc, nha hoàn trong phòng sợ tới mức không dám thở mạnh, cuối cùng bị Thẩm thị mắng một trận mới chịu dừng tay.
“Ngươi tự mình làm loạn trong nhà thì nói chuyện gì, vừa rồi ở Quế Hương Uyển bị Ninh Như Ngọc chèn ép sao không nổi điên đi, chạy về Phù Dung Hiên đập đồ, ngươi đúng là có bản lĩnh! Mấy thứ này mà không cần bạc để mua hả? Hay là ngươi cảm thấy ta quản gia dễ dàng quá, tùy tiện cung cấp đồ cho ngươi đập thoải mái?” Thẩm thị ngồi trên ghế trầm mặt mắng Ninh Như Trân, giận nàng ta không biết cố gắng, mặc dù hiện tại bà ta là người quản gia, nhưng lão phu nhân La thị nhúng tay còn nhiều hơn lúc trước, bà ta vớt vát ít nước ngọt từ giữa đã không dễ dàng, Ninh Khánh Lương lại không tài giỏi như Ninh Khánh An, vì luồn cúi lấy quan hệ còn phải lấy bạc từ chỗ bà ta, ngày tháng khó khăn túng thiếu, không giàu đến chảy mỡ như mặt ngoài vẫn thấy.
Ninh Như Trân tức giận mà ngồi trên ghế đối diện, hai mắt đỏ hoe nhìn về phía Thẩm thị: “Nương, bởi vì con tức quá, dựa vào cái gì mà nàng ta có vận may như vậy, chuyện gì tốt cũng rơi trúng đầu nàng ta, không chỉ có thể đính hôn với Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành, nhị thúc còn được thăng chức Hộ Bộ thượng thư, vì sao con không có cái gì chứ?”
Thẩm thị bị Ninh Như Trân hỏi đến nghẹn họng, thở dài một tiếng, nói: “Do mệnh nàng ta tốt.”
“Không phải, nương, chúng ta cũng có thể càng tốt hơn, chúng ta có biện pháp còn sống tốt hơn.” Ninh Như Trân vội vàng giữ chặt tay Thẩm thị.
Thẩm thị kinh ngạc, hỏi: “Con có cách gì?”
Ninh Như Trân mím môi, lấy hết can đảm mà nói: “Con thích biểu ca Nhị hoàng tử, con muốn được làm chính phi của biểu ca Nhị hoàng tử, nếu còn thành Nhị hoàng tử phi, chắc chắn chúng ta sẽ sống tốt hơn các nàng nhiều, trước đây biểu ca đã đính hôn, nương không muốn gả con cho biểu ca, nhưng hiện tại Hứa Kiều đã chết, biểu ca không có hôn ước, con gả cho biểu ca là tốt nhất. Di mẫu và biểu ca được Hoàng Thượng sủng ái, nếu ngày nào đó biểu ca Nhị hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, con chính là Hoàng Hậu danh chính ngôn thuận, đến lúc đó, nhị phòng đều bị đạp dưới lòng bàn chân chúng ta, nương nói như vậy có phải tốt nhất không?”
Thẩm thị nghe xong những lời của Ninh Như Trân nói thì lâm vào trầm tư, không thể không nói, những lời này của Ninh Như Trân xác thật rất có lực dụ hoặc với bà ta, nếu Ninh Như Trân gả cho Tiêu Dục Minh, thành Nhị hoàng tử phi, một nhà nhị phòng nhìn thấy Ninh Như Trân còn phải hành lễ, tất nhiên thân phận địa vị của bà ta cũng có thể cao hơn Từ thị một cái đầu, bà ta và Từ thị đã tranh đấu nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thắng Từ thị lấy một lần. Nếu Ninh Như Trân thật sự gả cho Tiêu Dục Minh, cứ như vậy bà ta có thể ngẩng cao đầu trước mặt Từ thị. Nếu sau này Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh may mắn được kế thừa ngôi vị hoàng đế, Ninh Như Trân chính là Hoàng Hậu, bà ta có thể hung hăng giẫm Từ thị dưới lòng bàn chân.
Ý tưởng này khiến Thẩm thị đặc biệt động tâm, nhưng vẫn hơi băn khoăn, chính là Tiêu Dục Minh rất được nữ nhân yêu thích, hồng nhan tri kỷ chưa từng dừng lại quá lâu bên người, Ninh Như Trân chưa chắc đã có thể nắm được hắn trong lòng bàn tay.
“Trân Nhi, biện pháp con nói cũng không phải không tốt, nhưng nương lo lắng nếu con gả cho Nhị hoàng tử thì sẽ phải chịu thiệt thòi ủy khuất, Nhị hoàng tử quá mức phong lưu, nữ nhân bên người đều không lâu dài, với tính cách của con mà gả qua đó sẽ phải chịu khổ.” Thẩm thị vẫn cực kì đau lòng Ninh Như Trân, dù sao cũng là thịt trên người mình rơi xuống, quyến thế địa vị quan trọng, nhưng nữ nhi cũng rất quan trọng.
Ninh Như Trân cười khẩy một tiếng, nhìn Thẩm thị, nói: “Nương, cha thì sao?”
Thẩm thị nghẹn họng, nói không nên lời.
Ninh Như Trân nói tiếp: “Nương, ngày xưa khi nương gả cho cha, chắc chắn cũng cảm thấy cha rất tốt, có thể dựa vào, là người có thể mang lại hạnh phúc cho nương, nhưng hạnh phúc này lại vô cùng ngắn ngủi, sau khi nương mang thai đại tỷ, cha lập tức lấy di nương, sau đó nương mang thai con, cha lại thông đồng với nha hoàn hồi môn của nương, mặc dù cuối cùng người đã bị nương đuổi đi, nhưng tình cảm giữa cha nương cũng cạn kiệt, trước đó vài ngày lại thêm một Mị Nương, Mị Nương khó sinh mà chết, cha lập tức nạp nha hoàn của Mị Nương làm thiếp, cứ lặp đi lặp lại không ngừng, trên đời này nơi nào có nam nhân đáng tin? Mặc dù biểu ca Nhị hoàng tử phong lưu đa tình, nhưng trước sau vẫn là hoàng tử, con thích hắn, con nguyện ý gả cho hắn, nếu có thể gả cho hắn con sẽ không để ý tới những nữ nhân râu ria kia, con chỉ cần ngồi vững vị trí chính phi, những nữ nhân kia vĩnh viễn đừng nghĩ có thể trèo lên đầu con.”