Hoắc Viễn Hành cau mày cúi đầu nhìn xuống nàng, đôi mắt đen như mực lộ ra thương tiếc, ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt nàng, yêu thương mà thâm tình: “Đình Đình, ta bắt đầu hối hận rồi, hối hận để nàng phải quản gia, mỗi ngày đều vất vả như vậy, chiếm phần lớn thời gian của nàng, nàng cũng không có thời gian nhớ tới ta.”
Ninh Như Ngọc bị chọc cười bởi những lời chàng vừa nói, cảm thấy không biết tại sao chàng lại giống một đứa nhỏ như vậy, loại giấm này mà cũng ăn cho được, ôm cánh tay chàng, nói: “Đây là thiếp vì hầu phủ nha, không phải chàng cũng có thời điểm bận rộn sao, không cần như vậy chứ!”
“Ta mặc kệ, ta chỉ biết nàng phải ở bên ta, ta muốn nàng, muốn nàng.” Chàng cố ý xin Cảnh Tuyên Đế nghỉ một tháng để ở nhà với nàng, nàng thì hay rồi, bận rộn thì ném chàng sang một bên, trong lòng chàng cực kì không vui, phải đòi bồi thường, nói xong cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, ngậm lấy rồi mút vào, câu lấy cái lưỡi đinh hương mà chơi đùa, nhấm nháp hương vị say lòng người của riêng nàng.
Hoắc Viễn Hành dùng bàn tay to vu.ốt ve dọc một đường theo gương mặt của Ninh Như Ngọc xuống cần cổ thon dài trắng nõn, xoa đại bạch thỏ mềm mại kiều nộn trước ngực nàng……
Ban đêm ngày hôm đó, đầu tiên là Hoắc Viễn Hành đè nặng nàng, hung hăng mà trừng phạt nàng một lần, lại lật người nàng đang mềm nhũn vô lực ghé vào trên giường, Ninh Như Ngọc nghe được tiếng vang do khung giường phát ra kẽo cà kẽo kẹt, thân thể cũng đung đưa trước sau, trong đầu hiện lên một tia sáng trắng, thời khắc đó nàng không chịu nổi mà ngất xỉu, nàng nghĩ cái giường này làm thật rắn chắc nha, dựa theo trình độ lăn lộn của Hoắc Viễn Hành, vậy mà giường chưa gãy vỡ, nhưng nàng còn muốn vỡ vụn trước đây……
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Ninh Như Ngọc cảm thấy trên người thoải mái sạch sẽ, cũng không biết có phải Hoắc Viễn Hành giúp nàng rửa sạch hay không, tối hôm qua sau khi nàng ngất xỉu, cái gì cũng không nhớ rõ. Chỗ nào trên người cần bôi cao thì đã bôi cao, chỉ là dấu vết mới chồng chất lên dấu vết cũ, toàn thân chỗ nào cũng tím tím xanh xanh, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, có trách thì chỉ trách Hoắc Viễn Hành quá tốt quá lợi hại, da thịt nàng lại non mịn, hơi dùng sức một chút là sẽ để lại dấu vết, mặc dù nhìn rất đáng sợ, nhưng thật ra không hề cảm thấy đau.
Ninh Như Ngọc dụi mắt ngồi dậy từ trên giường, chăn rơi xuống theo cử động thân thể của nàng, lộ ra cảnh xuân trên ngực nhộn nhạo trêu người, đầu óc nàng còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, ngẩn người ngồi trên giường phát ngốc, khi Hoắc Viễn Hành tiến vào từ bên ngoài thì nhìn thấy cảnh tượng mê người như vậy, vừa sáng sớm đã khiến người xem đến mức máu nóng sôi sục.
Hoắc Viễn Hành thật muốn hóa thân thành một con mãnh thú nhào lên xo.a nắn nàng một trận, đêm qua sau khi làm xong một lần thì nàng ngất đi, nhưng chàng còn chưa hoàn toàn tận hứng đâu, ai bảo trời sinh nàng ngon miệng như vậy, thật sự muốn một ngụm rồi một ngụm ăn nàng vào trong bụng, không bao giờ chia lìa.
Nhưng lý trí vẫn còn, ép Hoắc Viễn Hành phải nhịn xuống, chàng đặt bát cháo nóng mà chàng đang cầm trong tay lên trên bàn, bước nhanh đi ra phía trước, kéo chăn qua che khuất cảnh đẹp trước ngực của Ninh Như Ngọc, dịu dàng nói: “Tỉnh ngủ rồi?”
Đầu Ninh Như Ngọc còn hơi mờ mịt, quay đầu nhìn chàng một cái, kéo chăn qua, thuận thế nằm lại trên giường, rầu rĩ nói: “Còn chưa tỉnh, còn muốn ngủ.”
Đêm qua bị chàng lăn lộn hơn nửa đêm, nàng vẫn chưa ngủ đủ, toàn thân mềm nhũn vô lực như cũ, tứ chi vô lực, chỉ muốn rúc trên giường nằm cả một ngày.
Hoắc Viễn Hành duỗi tay kéo chăn từ trên đầu nàng xuống dưới, cúi đầu nhìn nàng một cách dịu dàng, cười nói: “Che đầu ngủ là không tốt, hô hấp không thuận, chẳng may bị ngạt thở thì hỏng. Ngoan, dậy ăn sáng trước đi, uống cháo xong lại ngủ tiếp.”
“Thiếp không muốn uống, không muốn rời giường, đầu choáng váng, hoa mắt, muốn ngủ.” Ninh Như Ngọc chơi xấu, ôm chăn lăn một vòng trên giường, nhất quyết không chịu đứng lên.
Hoắc Viễn Hành nghe vậy thì nhíu mày, bỗng nhiên cúi đầu, dán đôi môi lên trên trán của nàng, thử độ ấm trên trán nàng, may mà không phát sốt, vừa rồi chàng bị những lời nói chơi xấu của nàng làm cho hoảng loạn nhảy dựng lên, còn tưởng rằng nàng bị bệnh, may mà không phải.
“Làm sao vậy?” Ninh Như Nhọc bị động tác của chàng làm cho hồ đồ, kinh ngạc nhìn chàng, kỳ quái không hiểu tại sao chàng làm động tác như vậy.
Sau đó Hoắc Viễn Hành bắt mạch cho nàng, xác định thân thể của nàng thật sự không có vấn đề gì thì mới yên lòng.
Ninh Như Ngọc cuộn cả người trong chăn, bọc thành một cái kén, Hoắc Viễn Hành bế cả người lẫn chăn lên, đầu tựa vào đầu nàng, ôn nhu nói: “Nên dậy rồi, không phải nàng còn có rất nhiều việc phải làm sao, nếu còn không đứng dậy, đám quản sự đều tới hết rồi.”
“A ——!” Ninh Như Ngọc kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn suy sụp, rầu rĩ nói: “Thiếp có thể không đi ra không, thiếp có thể lười biếng hay không?!”
Ninh Ninh Như đã quản gia được nhiều ngày, xử lý mọi việc gọn gàng ngăn nắp, không mảy may bị loạn, một cái hầu phủ to như vậy càng thêm trật tự hơn trước kia. Thật ra nàng có thể lười nhác một ngày cũng được, chỉ là nàng tự mình không bỏ xuống được, vì vậy mới muốn đích thân đi sắp xếp mọi việc, sợ người phía dưới làm không tốt, hơn nữa nàng mới bắt đầu quản gia, đương nhiên là hy vọng có thể làm tốt nhất, rốt cuộc có nhiều người đều đang nhìn nàng chằm chằm mà.
“Đương nhiên có thể!” Vẻ mặt của Hoắc Viễn Hành tràn ngập sủng nịch, ngón tay chọc chọc cái mũi cao thẳng của Ninh Như Ngọc, ngữ khí nói với nàng cứ như thể nàng trộm lười biếng một ngày là chuyện hoàn toàn đương nhiên vậy, chàng ôm nàng, nói: “Trong phủ nuôi nhiều quản sự như vậy, nàng lại cho bọn họ khen thưởng và đãi ngộ tốt đến thế, nếu bọn họ còn không thể tự sắp xếp làm tốt mọi việc trong phủ, ta đây nuôi bọn họ có ích lợi gì, bỏ nhiều bạc như vậy làm gì, trong hầu phủ của ta không thích nuôi phế vật!”
Hoắc Viễn Hành mà ra tay thì chính là cách thức gọn gàng dứt khoát như vậy, khi chàng ở binh doanh mang binh đi đánh giặc cũng áp dụng loại biện pháp này, binh lính do chàng bồi dưỡng không có một người là phế vật, nếu là phế vật, ngay từ lúc bắt đầu chàng đã không cần, chàng tiêu phí một lượng lớn sức người, sức của, dùng tài lực bồi dưỡng ra một người, nhất định phải có tác dụng với chàng, nếu không thà không bồi dưỡng ngay từ đầu còn hơn. Chàng đối đãi với các quản sự trong hầu phủ cũng giống như vậy, chàng bỏ nhiều bạc đến thế, thuê nhiều quản sự tới làm việc giúp mình, nếu bọn họ không thể làm tốt, tự nhiên sẽ có người khác có thể làm tốt, nếu không thể làm thì bản thân nên dọn dẹp một chút rồi cút đi.
Ninh Như Ngọc bật cười lớn vì đạo lý của Hoắc Viễn Hành, nghĩ lại cũng cảm thấy lời chàng nói rất có lý, đơn giản là cứ theo tâm ý của mình, hôm nay dứt khoát trộm lười một lần đi.
“Lần trước chàng nói muốn dẫn thiếp ra ngoài đi dạo, vậy hôm nay chúng ta ra ngoài hẹn hò đi!” Ninh Như Ngọc rúc vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền trên má vô cùng đáng yêu.
“Được.” Hoắc Viễn Hành lập tức đồng ý, vui vẻ nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn bẹp một cái lên má nàng.
“Ta ra ngoài gọi người tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, dùng xong đồ ăn sáng thì chúng ta ra cửa.” Hoắc Viễn Hành nói xong thì đặt Ninh Như Ngọc lên trên giường, đứng dậy đi ra ngoài gọi mấy người Bích Hà tiến vào hầu hạ Ninh Như Ngọc rời giường.
Một đám nha hoàn bưng chậu nước, khăn sạch, đồ vật nối đuôi nhau đi vào, Ninh Như Ngọc đứng dậy đi xuống giường, đeo giày mềm, Bích Hà lấy khăn ấm cho nàng lau mặt, rửa mặt xong rồi chải đầu, thay áo ngoài mới màu tím nhạt thêu hoa, Bích Hà lại lấy hà bao, túi thơm đeo bên hông, cuối cùng lấy một miếng ngọc bội treo lên váy cho nàng.
Cuối cùng đã thu thập thỏa đáng, Hoắc Viễn Hành đi tới, lấy một đóa châu hoa từ trong tráp trang sức cài lên búi tóc của nàng, nhìn trái nhìn phải, không thể không nói, chàng rất có mắt nhìn, chỉ cài thêm một đóa châu hoa như vậy mà lại đẹp hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Lại đây, nếm thử cháo mà ta tự nấu.” Hoắc Viễn Hành dắt tay Ninh Như Ngọc, dẫn nàng đi đến bàn bên cạnh rồi ngồi xuống.
Trên bàn bày một bát cháo và hai món ăn kèm, cháo ninh rất nhừ, rất mềm, rất thơm, mùi hương nhàn nhạt truyền vào trong mũi, dẫn ra con sâu thèm ăn.
“Cháo này thơm quá.” Ninh Như Ngọc cúi đầu ngửi một chút, lại dùng thìa múc một ngụm đưa vào trong miệng, mềm mại thơm ngọt, vô cùng ngon miệng, thiếu chút nữa nàng đã nuốt cả đầu lưỡi xuống bụng.
“Cháo này thật sự do chàng nấu ư?” Quả thật Ninh Như Ngọc không thể tin được, vậy mà Hoắc Viễn Hành có thể nấu cháo ăn ngon như vậy, xem ra trước kia chàng chỉ là thâm tàng bất lộ.
Hoắc Viễn Hành gật gật đầu, cười nói: “Chào này do ta tự tay nấu đấy. Ăn rất ngon đúng không? Ăn ngon thì nàng ăn nhiều một chút.”
“Vậy chàng còn biết làm món khác không?” Ninh Như Ngọc cảm thấy cháo uống rất ngon, nghĩ tới việc trước kia nàng từng làm rất nhiều món ăn ngon cho chàng ăn, lập tức hỏi ra miệng câu này.
Hoắc Viễn Hành nghe vậy thì bật cười khẽ, lắc lắc đầu: “Ta không biết làm những món khác, ta chỉ biết nấu cháo mà thôi, về sau nàng phải dạy ta đấy.”
“Không thành vấn đề, chỉ cần chàng nguyện ý học với ta.” Ninh Như Ngọc vừa cười khúc khích vừa nói, nghĩ thầm về sau vẫn nên nếm thử tay nghề của chàng nhiều hơn, nhưng thật ra, một khoảng thời gian rất dài sau này đều là nàng làm cho chàng ăn.
Chỉ chốc lát sau, hai người dùng xong đồ ăn sáng, đi thỉnh an rồi báo một tiếng cho lão phu nhân Khương thị biết. Ninh Như Ngọc ngoan ngoãn hỏi lão phu nhân Khương thị, khi hai người bọn họ ra ngoài dạo chơi, bà có muốn nàng mang chút ăn trở về hay không, nghe nói thức ăn ở Túy Tiên Lâu rất ngon, bọn họ sẽ gói lại mang về cho bà.
Lão phu nhân Khương thị nghe xong thì vui mừng bật cười ha ha: “Tôn tức còn thương ta hơn cả tôn tử, có tôn tức ngoan như vậy, ta nghe cháu nói chuyện là đã vừa lòng rồi.”
“Tổ mẫu, người đừng chê cười cháu!” Ninh Như Ngọc đỏ bừng mặt, tránh sau lưng Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành nắm tay, sủng nịch mà nhìn nàng.
Cuối cùng hai người vẫn quyết định khi trở về sẽ mang thức ăn ngon cho lão phu nhân, sau đó mới ngồi lên xe ngựa đi ra cửa.
Trên đường lớn, Ninh Như Ngọc muốn tới tiệm gạo trên đường lớn phía Đông nhìn một cái, Hoắc Viễn Hành nhíu mày, đau lòng nói: “Nàng đi ra ngoài dạo chơi mà sao vẫn nghĩ tới chính sự thế?”
Ninh Như Ngọc mỉm cười ôm lấy cánh tay chàng, làm nũng nói: “Chính là thuận đường đi một chuyến xem sao, tiệm gạo đã đổi người mới, thiếp muốn tới xem tình hình, đi nha đi nha!”
Hoắc Viễn Hành bất đắc dĩ, chỉ đành phải đồng ý: “Được rồi, thuận đường đi xem sao.”
Xe ngựa chạy về hướng Đông trên đường lớn, Ninh Như Ngọc ghé vào bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên có hai hình bóng quen thuộc ánh vào mi mắt nàng, nàng không khỏi lắp bắp kinh hãi, vội vàng kêu phu xe dừng xe lại.
Phu xe ngựa vừa dừng xe lại, Ninh Như Ngọc đột nhiên đứng lên muốn đi xuống, Hoắc Viễn Hành giữ chặt nàng, vội vàng hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
Ninh Như Ngọc giơ tay chỉ về hướng bên kia: “Là Hạo biểu ca và Tư Kỳ, Tư Kỳ đang khóc, thiếp phải nhanh chân đến xem có chuyện gì?”
Chu Tư Kỳ là bạn tri kỉ tốt nhất của nàng, nàng ấy khóc thương tâm như vậy, nàng không thể ngồi xem mặc kệ.
Hoắc Viễn Hành cảm thấy buồn cười, dứt khoát ôm lấy nàng không buông tay, miễn cho nàng đi phá hỏng chuyện tốt của hai người kia, tiến đến bên tai nàng rồi nói nhỏ một câu. Ninh Như Ngọc nghe xong, bỗng nhiên mở to hai mắt, quả thật không thể tin được những gì nàng vừa nghe thấy, nói: “Chàng nói thật ư? Đây là sự thật?”
Hoắc Viễn Hành bật cười ôm chặt nàng, ngón tay búng nhẹ một cái lên mũi của nàng: “Đương nhiên là thật.”